Chương 34: Ưu tiên
“ Không hổ là nghề nghiệp cao quý nhất đại lục a!”.
Lâm Phong cảm thán nói một tiếng, sau đó đưa tay tiếp nhận lấy trường bào rồi cất vào trong nạp giới.
“ Mục tiêu tới đây cũng đã hoàn thành, xin phép hai vị đại sư ta rời đi trước”.
Cảm thấy đã xong mọi chuyện ở nơi đây, Lâm Phong đứng dậy chắp tay nói, hắn còn nơi cần phải đi nên không muốn tốn thêm thời gian.
“ Phải đi nhanh vậy sao, không bằng Lâm Phong tiểu hữu ở lại nơi đây thêm vài hôm”.
Hai người Áo Thác cùng Phất Lan Khắc nghe thấy Lâm Phong muốn rời đi cũng mở miệng mà giữ chân, bọn hắn đều có cùng mục đích là muốn giới thiệu hai người cháu gái của mình cho họ làm quen với nhau, ý đồ thì ai cũng biết.
Nhìn ra ý đồ của đối phương hai người nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn mà thầm hừ lạnh nói “cáo già”.
“ Thật xin lỗi, đúng là ta có việc cần phải làm không tiện ở lâu, lần sau khi trở lại ta sẽ ghé để trò chuyện với hai đại sư ”.
Chả nhìn ra ý đồ của hai người, Lâm Phong là nói thật, nếu như hắn không bận khi biết hai người muốn giới thiệu cháu gái cho mình thì cũng chả cần từ chối làm gì nhưng bây giờ thì chuyện đó không quan trọng, lấy được Dị hỏa mới là việc cần thiết lúc này.
“ Vậy được rồi ngươi muốn đi bọn ta cũng không ngăn cản thêm nữa, mà không biết tiểu hữu muốn đi nơi nào”.
Nghe Lâm Phong nhất quyết từ chối, Áo Thác cùng Phất Lan Khắc có chút tiếc nuối nhưng không làm được gì khác một trong hai mới hỏi lại hắn.
“ Không giấu hai vị địa điểm ta muốn đến là biên cảnh của Đế quốc, ở đó có một số việc cần làm”.
Lâm Phong nói ra ý định ban đầu của mình.
“ Thế thì chúc tiểu hữu lên đường thuận lợi, sau này nhớ đến đây chơi, để hai bọn ta tiễn ngươi ra cửa”.
Áo Thác cùng Phất Lan Khắc hơi cười nói, sau đó đi ra mở cửa cho Lâm Phong.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người hai vị hội trưởng lại đích thân đưa một người thanh niên ra đến cửa của công hội.
Chỉ có một số người đã xem Lâm Phong luyện đan lúc đầu mới lờ mờ mà hiểu ra, còn những người khác đang suy đoán đủ thứ về thân phận của hắn.
“ Đa tạ hai vị, lần sau gặp lại”.
Bước ra khỏi luyện dược sư công hội, Lâm Phong xoay người lại chắp tay nói, sau đó hướng về phía trung tâm thành nơi đặt phi hành vận chuyển đội.
“ Tuổi còn trẻ không những là thiên tài mà tâm tính cũng rất trầm ổn không tự mãn, người này tiền đồ chắc chắn không thể lường được”.
Thấy bóng lưng của Lâm Phong, Phất Lan Khắc vuốt vuốt râu mà lên tiếng, ở bên cạnh Áo Thác cũng gật đầu đồng ý tuy hai người như lửa với nước suốt ngày cạnh tranh gây gổ nhưng lần này hắn không thể cãi được.
Đi trên đường, Lâm Phong thuận tiện hỏi thăm mấy người đi bộ, rốt cuộc sau hơn mười mấy phút xuyên qua những khúc cua xa lạ thì hắn đã đứng trước quảng trường của phi hành vận chuyển đội.
Trên sân của quản trường, có hơn chục con chim khổng lồ gọi là Hậu Dực điểu, chúng không phải là ma thú mà chỉ là loài chim, rất hiền lành và dễ bị thuần phục bởi con người.
Nhưng vì quá hiếm nên chỉ có đế quốc mới có khả năng lập ra đội vận tải bằng loài chim này, Hậu Dực điểu không bay nhanh bằng các loại ma thú khác nhưng sức lại rất bền bỉ.
Chỉ cần ăn no một bữa, chúng có thể bay liên tục trong bốn năm ngày, ngoài ra chúng còn có thể chở được hàng nặng gấp năm sáu lần trọng lượng của mình trong thời gian dài.
Khi chiến tranh nổ ra, đế quốc sẽ tịch thu Hậu Dực điểu và chỉ trả lại cho dân chúng khi chiến tranh kết thúc do đó chúng rất giàu kinh nghiệm chiến đấu.
Vì đây là nơi trọng điểm được xem như trung gian để đi đến những chỗ khác một cách thuận tiện cho người dân nên lúc nào nó cũng đông đúc.
Nhìn thấy một hàng dài, đang xếp hàng để đi lên phương tiện phi hành, Lâm Phong cũng líu lưỡi không biết phải làm sao, nếu như đứng đợi như thế này thì đến trưa mất.
Chợt nghĩ ra đến thứ gì đó, hắn lấy từ trong nạp giới gia huy hiệu của Tam phẩm luyện dược sư cài lên ngực sau đó đi lại bàn để mua vé.
“ Không biết công tử muốn đi đâu”.
Một nữ tử khá xinh đẹp đang ngồi ở đó bán vé hướng Lâm Phong hỏi.
“ Biên cảnh phía đông đế quốc, tới gần Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc”.
Hắn nhìn nữ tử trước mặt nhàn nhạt nói.
Nghe thế nữ nhân vẫn như bình thường xé một mảnh da động vật đặc biệt làm thành một tấm phiếu.
Nhưng khi nàng sắp trao phiếu cho Lâm Phong, ánh mắt đột ngột dừng ở huy hiệu trên ngực hắn, tay đưa phiếu ra đột nhiên ngừng lại, nàng nhìn kỹ lại lần nữa xác nhận không lầm thế là nhanh chóng thu lại tấm phiếu, đồng thời khuôn mặt tươi cười, thận trọng hỏi:“Đại nhân, ngài là luyện dược sư sao?”
“ Đúng thế, có chuyện gì vậy”.
Biết đã đạt được ý định ban đầu nhưng hắn vẫn giả vờ không biết mà hỏi lại.
" Aa..không có không có, chỉ là dựa theo quy củ của đế quốc luyện dược sư có thể được miễn phí hưởng thụ phi hành vận chuyển”.
“ Cấp bậc càng cao đãi ngộ cũng theo đó mà tăng lên cho nên với cấp bật trên ngực ngài thì sẽ có phi hành thú riêng để chở đi."
Nhân viên nữ vội vàng lắc, đầu mà lên tiếng giải thích.
“ Ồ là như vậy sao”.
Lâm Phong cũng hơi bất ngờ vì hắn tưởng nếu là luyện dược sư thì sẽ khỏi phải xếp hàng thôi, không ngờ còn được ưu ái như vậy.
“ Mời ngài đi theo hướng này, ở đó đã chuẩn bị sẵn phi hành thú riêng cho ngài”.
Lúc này lại có thêm một nhân viên nữ đến để hướng dẫn Lâm Phong, trong lúc mời nàng hơi khom người cố tình làm cho cổ áo mình hơi hở ra có thể lờ mờ thấy được vùng đồi núi phía trong.
Vì nàng đứng ngay trước mặt Lâm Phong nên những hình ảnh đó điều bị hắn bắt trọn được, nhưng dù vậy sắc mặt cũng thay đổi gì nhiều.
Nói hắn không thích điều đó chính là dối lòng, một thanh niên đang độ tuổi này thấy được cảnh tượng như thế thì sao không có gì được mặc dù vậy tu luyện đến trình độ này thì việc lấy lại bình tĩnh đối với hắn rất là dễ dàng.
Không để ý đến nữa Lâm Phong đi theo hướng mà nữ nhân viên chỉ, sau khi đi qua một hành lang, một đầu điểu thú xem chừng không nhỏ hơn so với Hậu Dực điểu xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Nhìn thấy con điểu thú khổng lồ này trông rất hung dữ, trong lòng hắn không khỏi ngạc nhiên khó thể tin đó là một con phi hành ma thú.
Quan sát hơi thở của nó chắc hẳn chỉ ở cấp độ Nhất giai, nhưng Lâm Phong cảm nhận được năng lượng Phong chảy quanh thân thể nó cho thấy đó là một con phi hành ma thú thuộc hệ phong, bay nhanh hơn nhiều so với các loại ma thú khác.
Trên lưng phi hành ma thú, có một căn phòng nhỏ dùng loại gỗ nhẹ đặc biệt được gắn chắc vào thân con thú.
“Đại nhân, đây là phi hành ma thú,nó sẽ bay đến biên cảnh phía đông Gia Mã đế quốc, thành thị nơi đó là nơi gần Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc nhất”.
Dừng lại ở trước thân ma thú, nữ tử nhẹ giọng nói.
“ Ừm, đa tạ”.
Hơi gật đầu Lâm Phong hướng nàng nói, sau đó nhảy lên trên lưng của phi hành ma thú.
Thấy Lâm Phong không kêu nàng đi theo, nữ nhân viên hơi u oán mà quay đi trở về làm việc.
Đứng ngay hành lang của căn phòng nhỏ trên lưng ma thú chờ đợi xem còn ai đi trên chuyến này nữa không nhưng vài phút sau vẫn chưa có ai nữa thế nên người Tuần thú sư cho ma thú phi hành xuất phát luôn.
Thế là một hét vang lên, ma thú bắt đầu đập cánh hướng biên cảnh Đế quốc mà bay nhanh đi.