Chương 48:

Nhìn đan dược đang lơ lửng trước mặt, Lâm Phong cẩn thận dùng hai ngon tay mình chụp lấy nó, có thể cảm nhận được năng lượng mà nó phát ra nhưng không được mạnh mẽ như ban đầu.


Lấy ra một bình ngọc có phẩm chất tốt, hắn bỏ nó vào bên trong rồi đậy nắp lại thì ba động cũng theo đó mà biến mất.
Dù vậy, hương thơm do đan dược vẫn thoang thoảng phía bên trong phòng, thu lại tất cả những vật dụng, hắn mới đứng dậy ra đi ra khỏi phòng.
“ Két”.


Cánh cửa mở ra, bọn người ở phía dưới lầu theo quán tính mà nhìn về phía cầu thang với ánh mắt vẫn còn khiếp sợ.
Từng bước chậm rãi đi xuống, Lâm Phong đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, ai bị hắn nhìn đến đều nhanh chóng run rẩy mà cuối mặt.
“ Đây là kim tệ thanh toán phòng cho mấy ngày qua”.


Đi đến quầy nơi chủ quán trọ đang đứng hắn nói, rồi lấy ra một túi nhỏ kim tệ đặt lên, sau đó quay ra cửa.
“ Đa tạ đại nhân”.
Tên chủ trọ chưa đưa tay lấy tiền mà mở miệng nói trước, khi thấy bóng nười dần ra đến cửa thì mới lấy đi túi kim tệ.


Bởi vì Lâm Phong đã gắn lại mặt nạ lên người và khoác áo bào đen nên bọn chúng không hề nhận ra được vẻ bề ngoài cũng như độ tuổi, bọn họ chỉ biết đây là người có thực lực đáng sợ mà thôi.


Đi ra phía ngoài, hắn muốn đi xem thử hai người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ có tìm được Thanh Lân chưa.


available on google playdownload on app store


Vì không biết họ ở đâu nên hắn chỉ đi đại vừa quan sát thành thị vừa tìm đường đi, sau khi chuyển qua mấy cái ngã tư đường khi đi về phía nam của Thạch Mạc thành thì hắn thấy ở phía xa có một lá cờ đang bị gió thổi nhẹ làm đung đưa phấp phới.


Nhìn kỹ lại thì nó có tên là Mạc Thiết Dong Binh Đoàn, Lâm Phong cũng tán dương không thôi, mới tiến đến đây được nửa tháng đã bước đầu làm được mục điêu của bản thân.


Đi đến ngay trước cửa, hắn không tiến vào bên trong mà dùng linh hồn lực cảm nhận, thấy được bên trong không hề có bóng dáng của Thanh Lân chắc là nàng chưa đến đây.


Ở giữa sân có hai người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ đang giao thủ với nhau cho một vài tên thuộc hạ xem, thấy thế hắn thu hồi lực lượng linh hồn mà rời đi.
Đang giao thủ trên sân, Tiêu Lệ mới nói: “ Đại ca, ta cảm thấy hình như vừa nảy cho ai đó đang nhìn vào chúng ta”.


“ Ta cũng lờ mờ có cảm giác đó, không chừng do hai chúng ta giao thủ hơi quá sức nên mới sinh ra ảo giác như vậy, thôi nghỉ ngơi một chút đi”. Tiêu Đỉnh cũng trả lời lại.
“Chúng ta còn phải kiếm tiểu cô nương mà Lạc Phong huynh đệ nhờ nữa”. Lấy khăn lao lên trán hắn nói tiếp.


“ Đệ có thử dò la xung quanh đây rồi nhưng vẫn chưa thấy, chắc phải mở rộng phạm vi tìm kiếm lên một chút”. Tiêu Lệ uống một ngụm nước rồi cũng đáp lại ngay.
“ Ừ nên như vậy, dù gì thì cũng đã nhận đồ của người ta, cũng phải bỏ ra chút công sức”. Tiêu Đỉnh nói.


Ở bên đây thì Lâm Phong đã ra khỏi Thạch Mạc thành, hắn muốn tiến vào Tháp Qua Nhĩ để kiếm Sa Chi Mạn Đà La cho Hải Ba Đông.
Làm chuyện gì thì làm nhưng vẫn phải giữ chữ tín, hắn đã hứa sẽ giúp Hải lão phá bỏ phong ấn thì phải làm được.


Hắn chỉ có hai cách để làm chuyện này, một là chờ đột phá đến Lục phẩm luyện dược sư rồi luyện đan dược thì sẽ mất khoảng một đến hai năm.


Cách hai thì có thể thực hiện được luôn đó là nhờ Mỹ Đỗ Toa tự mình giải mà điều đó rất khó nhưng đó là với người khác, còn Lâm Phong thì hắn có cách.
Hắn từng nghỉ qua rất nhiều tình huống, mà tốt nhất chính là thôn phệ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa rồi tìm đến nàng.


Hắn đoán phỏng chừng Mỹ Đỗ Toa nữ vương nằm khoảng Thất Tinh đến Cửu Tinh Đấu Hoàng, hắn chỉ mới là Nhất Tinh đỉnh phong.


Loài rắn rất mẩn cảm và kiêng kị với Dị Hỏa cho nên đó cũng là một lợi thế, nếu như nói chuyện không thành hắn còn có thể giao thủ được vài chiêu rồi chạy cũng không muộn.


Cho nên việc cấp bách hiện tại là phải thôn phệ Dị Hỏa thành công, đó là lý do tại sao hắn rời khỏi Thạch Mạc thành mà tìm một nơi kính đáo, yên tĩnh để thực hiện.


Không cần phải cước bộ để luyện tập nữa, Lâm Phong sử dụng Đấu khí hóa cánh mà bay với tốc độ nhanh nhất tìm một động phủ thích hợp.
Với tốc độ đã tăng hơn so với trước thì không lâu sao hắn đã thấy một động phủ nhỏ bên trong núi.


Tiến thẳng đến nơi đó, cửa hang khá nhỏ chỉ vừa cho hai người vào cùng một lúc, nhưng khi tiến vào bên trong hắn lại hơi bất ngờ vì cái hang này lại hơi sâu hơn suy nghĩ ban đầu.


Quay ra người ra ngoài cửa, hắn dùng đấu khí đánh vào các vách đã phía trên cho nó rớt xuống để đem miệng sơn động che kín kẻ chặt chẽ, chỉ để lại chút ít khe hở để không khí thẩm thấu mà vào.


Do khi đang trong quá trình thôn phệ Dị Hỏa nếu có sơ sót hoặc biến cố nào đó xảy ra thì vừa bị thất bại lại còn dẫn đến phản phệ hoặc tệ hơn là gặp ông bà ngay.
Cho nên trước khi làm một điều gì đoán quan trọng thì cần chuẩn bị mọi thứ cho thật chỉnh chu và giảm sự cố xuống mức thấp nhất.


Làm xong mọi chuyện, Lâm Phong tìm một nơi thoải mái nhất rồi ngồi xuống bắt đầu lấy ra những thứ cần thiết trong nạp giới.
Đầu tiên chính là một bình ngọc khá là đẹp mắt, bên trong không gì khác đó chính là Huyết Liên đan vừa luyện chế cách đây không lâu.


Tiếp theo lần này hắn không lấy trong nạp giới mà chính là kho đồ của hệ thống bởi vì thứ này là do quay mà có được.


Thế là tức khắc một hộp ngọc xuất hiện lơ lửng trước mặt hắn, xung quanh nó có một lớp hàn khí tỏa ra, mở hộp ngọc ra thì bên trong cũng là một bình ngọc màu trắng như tuyết, hàn khí cũng là thứ bên trong nó tỏa ra chính là Băng Linh Hàn Tuyền.


Hắn cũng lấy ra Thanh Liên tọa có chứa Thanh Liên Địa Tâm hỏa đặt ngay trước mặt.
Còn một việc cần phải làm trước khí thôn phệ Dị Hỏa đó là Lâm Phong cần phải đem Độc Hỏa của mình cất ở một nơi trong cơ thể và dùng đấu khi bao quanh nó.


Mục đích của việc này là để nó không bị Dị hỏa thôn phệ sau khi hắn cho vào cơ thể, tức là chỉ có thể sử dụng được một loại Hỏa Diễm trừ khi có Phần Quyết.
Người khác thì họ không cần phải làm như thế này bởi vì không biết đến đấu kỹ này, thu phục được Dị hỏa là trên hết.


Nhưng Lâm Phong thì khác Độc Hỏa bây giờ đã mạnh hơn rất nhiều, không thể bỏ phí được chờ đến khi có Phần Quyết đế lúc đó có thể lấy nó trở ra mà sử dụng cả hai.


Mặc dù nói vậy nhưng thực hiện rất khó, Dị Hỏa tiến vào cơ thể,uy lực của nó là vô cùng cường hãn, dễ dàng thiêu đốt bất cứ thứ gì nó đi qua cho nên việc sử dụng một lớp đấu khí để che đậy Độc Hỏa là không quá khả quan, mà hiện tại cũng chỉ còn mỗi cách đó.


Nhắm mắt lại, Lâm Phong bắt đầu vận dụng đấu khí truyền nó chảy vào khắp kinh mạch trong cơ thể để đẩy hỏa thuộc tính của Độc Hỏa xuống và gom lại ngay đan điền của mình.


Hắn cần phải ép nó lại càng nhỏ càng tốt để dễ dàng che đi, sau một lúc lâu không ngừng dùng đấu khí tinh thuần nhất của mình hoàn toàn đẩy hết đấu khí có chứa hỏa thuộc tính của Độc Hỏa về một mảnh không của đan điền.


Bây giờ chỉ cần gom bọn chúng lại hết cỡ với nhau, không lâu sau đấu khí màu xanh đen đã bị ép lại hết cỡ chỉ còn lại khoảng đầu ngón tay cái.
Tiếp đó Lâm Phong mới dùng đầu khí của mình bao quanh nhiều lớp vào đốm nhỏ màu xanh đó.


Cảm thấy đã cơ bản hoàn thành, hắn mới yên tâm mà thoát ra bên ngoài, sau đó thư huy động Độc Hỏa lên xem thử thì hiển nhiên là không được.
Yên tâm một phần, Lâm Phong mới nhìn qua Thanh Liên đài rồi đưa tay cầm lấy nó lên và bắt đầu quá trình thôn phệ Dị hỏa.






Truyện liên quan