Chương 48: Bắt đầu
Cầm trên tay Thanh liên tọa, lực lượng linh hồn nhanh chóng lan tỏa vào bên trong, tách Thanh Liên Địa Tâm Hỏa ra bên ngoài.
Khi không còn sự ràng buộc của Thanh Liên Tọa, ngọn lửa màu xanh lam bỗng nhiên bùng phát mạnh mẽ lên gấp nhiều lần, trong chốc lát, nó biến thành môt đóa hỏa diễm lơ lửng trong không trung.
Lúc này nhiệt độ trong sơn động cũng bắt đầu tăng lên, một số khoáng thạch ở bên trong không lâu sau đã bị hòa tan mất.
Vội đứng dậy, lui về phía sau vài bước, Lâm Phong đưa tay lên lao mồ hôi đang dần chảy ra trên trán, đưa mắt ngưng trọng nhìn về ngọn lửa đang phập phùng trước mặt.
“ Ực”, nuốt một ngụm nước bọt, hắn mới hút Thanh Liên Tọa về phía mình, dùng ý niệm đem nó to ra vừa đủ để bản thân ngồi bên trong, sau đó bước vào.
Năng lượng của nó có thể áp chế bớt đi sự cuồng bạo của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, cho nên có thể nói đây là một vật hỗ trợ tốt nhất lúc này.
Tiếp đến hắn cầm lên bình đan dược chứa Huyết Liên Đan không chần chờ mà bỏ vào trong miệng.
Lúc đưa nó đến gần thì đã có thể cảm nhận một luồng khí mát lạnh mà nó tỏa ra làm cho người ta có chút dễ chịu, tất cả là nhờ Băng Diễm Linh thảo.
Khi Huyết Liên Đan được bỏ vào miệng, ngay tức khắc hỏa thành dòng năng lượng lạnh lẽo mà nhanh chóng chảy xuống và lan ra khắp các kinh mạch bên trong cơ thể.
Sau lại lại hình thành những tầng màu đỏ như máu mà thẩm thấu vào bên trong kinh mạch và xương cốt.
Khí huyết mô đã hoàn toàn tiến hết vào bên trong thì ở phía ngoài thân thể Lâm Phong có chút run rẩy, máu tươi bắt đầu từ lỗ chân lông mà tràn ra, rất nhanh cả người hắn điều bị bao phủ bởi huyết sắc đỏ thẫm.
Không lâu sau nó bắt đầu ngưng kết lại thành một màn máu như là y phục bao quanh từ trên xuống dưới, đến cả con ngươi cũng có một lớp mỏng màu đỏ.
Khi đã hoàn toàn kín kẽ, Lâm Phong vươn tay về phia trước ý định chụp lấy thanh sắc hỏa diễm trước mặt.
Như có linh trí, khi tay hắn gần đến, một cổ lực lượng hủy diệt nhất thời phát tác từ trong hỏa diễm tràn ra bên ngoài.
Trong hang động rực rỡ ánh sáng, ngọn lửa màu xanh bùng cháy dữ dội, kéo theo những tia lửa liên tục lan tỏa làm cho không gian xung quanh dần vặn vẹo.
Thật không thể tưởng tượng được sức nóng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa lại ghê gớm đến như thế.
Chưa dừng lại ở đó, đang lơ lửng hỏa diễm lại dần to lên kéo theo sự cuồng bạo ngày càng mạnh, ngọn lửa đốt cháy không khí vang lên những tiếng xèo xèo rồi cũng thành một mảng hư không.
Ánh mắt vẫn không rời đi ngọn lửa màu xanh khổng lồ giữa không trung, hít vào thật sâu một hơi, Lâm Phong lần nữa vươn tay đã được bao bọc bởi một lớp máu đến gần hỏa diễm.
Hắn cần phải đưa tay vào bên trong trung tâm Dị Hỏa để bắt hỏa chủng ra ngoài, hiện tại các tảng đá gần kế bên đã bị hỏa diểm đốt thành tro bụi.
Nhờ đang ngồi xếp bằng trong đài sen, ánh sáng màu xanh mà nó phát ra đã giúp Lâm Phong giảm bớt một phần nhiệt độ của Thanh Liên Địa Tâm hỏa.
Con ngươi nhìn thẳng Dị hỏa, ở bên trong phản xạ lấy màu xanh yêu dị, cắn chặt răng, cánh tay lúc này mới chậm rãi mà đi vào bên trong ngọn lửa màu xanh.
Theo cánh tay tiến dần vào trong, lớp máu bao ở bên ngoài cũng liên tục nhỏ giọt nhưng khi chưa chạm đất đã bị đốt mà biến mất.
Mặc dù liên tục bị thiêu đốt cho tan chảy trong khi dược lực của Huyết Liên đan vẫn còn cho nên nó liên tục truyền ra năng lượng âm hàn mà bổ sung cho những phần bị mất.
Không lâu sau, trong khi quá trình bị thiêu đốt rồi bổ sung liên tục diễn ra thì tay của Lâm Phong đã tiến vào trong Dị hỏa.
Lần trước khi hấp thu Độc Viêm hỏa, hắn không phải lấy hạch tâm giống như thế này, cho nên động tác có chút khó khăn và độ khó vẫn lớn hơn rất nhiều.
Bàn tay nằm bên trong không ngừng mà tìm kiếm hỏa chủng của Thanh Liên Địa Tâm hỏa, hắn có chút e dè trước sức nóng của Dị hỏa mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng sức nóng của nó vẫn xuyên qua lớp máu mà làm phỏng lớp da bên trong.
Chỉ tập trung vào trước mặt mà Lâm Phong không hề biết độ rộng bên trong động đã tăng lên so với ban đầu, tất cả đều do bị thiêu đốt mà thành.
Dường như Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hiểu được ý đồ của hắn nhất thời ngọn lửa màu xanh lại kịch liệt bốc lên, năng lượng thiên địa xung quanh bắt đầu bạo động phát ra đủ loại màu sắc năng lượng cực kỳ đẹp mắt.
Dưới sự cường hãn của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, nhiệt độ trong sơn động ban đầu đã rất kinh khủng, giờ lại tiếp tục gia tăng lần nữa.
Quanh sơn động do nhiệt độ tăng lên đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt và ngày càng lớn hơn, có thể đoán chừng không lâu sau sẽ không thể giữ được nữa mà sụp đổ.
“ Sức phá hủy thật đúng là dữ dội, nếu bây giờ mà ngồi trong phòng thì chắc đã bị đốt cháy không còn lại gì, thành thị nơi đó cũng sẽ thành phế tích mất”.
Cảm nhận được sự thay đổi bên trong động, Lâm Phong thầm sợ hãi, không nhịn được mà lên tiếng.
Ngay lúc này bàn tay hắn như đã chạm vào một thử gì đó, không chần chờ mà bắt lấy nó trong vào trong lòng bàn tay.
Lâm Phong căn răng, chịu đựng cái đau rát do dị hỏa thiêu đốt, chậm rãi đưa cánh tay mang theo hỏa diễm màu xanh bên trong hút ra.
Khi đã đem toàn bộ tay của mình ra khỏi, hắn cảm nhận được trên tay mình là một ít nham thạch màu xanh ở dạng chất lỏng và nó hơi lay động.
“ Đây chính là hỏa chủng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa sao?”.
Nhìn vào đám nham thạch mang nhiệt độ cực cao trên tay, Lâm Phong không khỏi tò mò.
Khi hạch tâm của Dị hỏa bị lấy ra bên ngoài, màu xanh hỏa diểm trước mặt dần dần thu lại và hóa thành một đong thanh sác mà chui vào trong lòng bàn tay Lâm Phong.
Nhưng mà tất cả những việc làm vừa rồi chỉ mời là bước đầu, tiếp theo mới chân chính thôn phệ Dị hỏa.
Đem tay đang nắm đám nham thạch đưa lên rồi trong một khoảng khắc hắn bỏ hết vào bên trong miệng của mình.
Thanh sắc nham tương vừa vào miệng, Lâm Phong lập tức đóng chặt môi, cùng lúc đó, cả người giống như bị sét đánh kịch liệt giật mạnh lên, khuôn mặt vốn có chút huyết sắc bất chợt trở nên trắng bệch.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng nhưng vẫn rất là khó chịu, những cơn đau nhứt và nóng bỏng trong cơ thể bắt đầu truyền đến.
Lần hấp thụ Dị hỏa này không khác lần đầu là bao, chỉ có điều là độ khó cao hơn cùng nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.
Cắn chặt răng, Lâm Phong bắt đầu nhắm mắt chìm vào thần thức bên trong, có thể cảm nhận được từng dòng hỏa diễm đang tràn vào kinh mạch mà không ngừng thiêu đốt.
Với kinh mạch của một Đấu Hoàng thì bọn chúng đã rộng hơn rất nhiều cũng với được bao phủ bới huyết sắc nhưng chỉ có một số là chống đỡ được, còn lại thì chịu đựng được một lúc sau vẫn bị tàn phá.
Bên trong kinh mạch, thanh sắc hỏa diễm điên cuồng dao động không ngừng. Chỉ trong vài phút, cơ thể Lâm Phong gần như bị phá cho rối tinh rối mù.
Một điều quan trọng hơn chính là dược lực của Huyết Liên Đan đã bị Dị hỏa tiêu hao và dần tan biến, những màn huyết mô bị hủy hoại cũng không thể khôi phục lại nữa.
Có điều chống đỡ được đến lúc này đã là quá tốt, nếu không có dược lực bảo vệ thì đã nguy hiểm hơn rất nhiều.
Rất nhanh các huyết mô bao quanh toàn cơ thể đã bị thiêu đốt và bốc hơi hết, cảm nhận được điều này, Lâm Phong không nao núng mà nhìn về phía hộp ngọc vẫn đang tỏa ra ít hàn khí, bây giờ chính là lúc phục dụng nó.
Nhanh chóng mở nắp ra, chụp lấy bình ngọc trắng tinh phía trong, không chờ đợi mà đổ hết tất cả vào bên trong miệng.