Chương 61: Trốn thoát
Không quá lâu để hai bên va chạm vào nhau, quỷ trảo mang theo kình khí màu đen quỷ dị đối đầu với hỏa xà mang theo uy lực khung bố va chạm vào nhau.
“ Bạo”.
Ngay khi thấy hai bên đã chạm vào nhau mà sinh ra từng dòng năng lượng lan tràn ra hai bên, Lâm phong quát lạnh một tiếng.
“ Ầm”.
Trong con mắt mở ra trừng trừng của Vụ hộ pháp, nhị sắc hỏa xà ánh mắt sáng lên, sau đó cả người phát nổ.
Tiếng nổ mạnh vang vọng phía chân trời một cỗ năng lượng gió bão cực kì khổng lồ trong thời gian ngắn từ vị trí va chạm thổi quét ra, lan tới trong phạm vi hơn trăm mét.
Dưới cỗ năng lượng khủng bố này ngay cả Lâm Phong là người thi triển cũng kinh ngạc cùng khiếp sợ trước uy lực của nó.
Lực lượng của một loại dị hỏa, đã có năng lực làm cho Đấu Hoàng cường giả kiêng kỵ, nếu là có thêm một loại hỏa diễm tuy không mạnh bằng Dị Hỏa dung hợp lại cùng một chỗ, lực lượng cộng hưởng nhau phát ra, tuyệt đối sẽ là gia tăng gấp nhiều lần!
Năng lượng hủy diệt, từ hư không khuếch tán ra, không gian hư vô, trong khoảnh khắc nổi lên trận trận rung động, một ngọn núi cao chót vót tận mây cách đó không xa, rung động khuếch tán qua, ngọn núi ầm ầm bạo liệt, vỡ tan thành từng mảnh.
Thanh sắc cùng lục sắc hỏa diễm sáng rực, nổ mạnh ra giữa bầu trời tăm tôi dù là đang giữa trưa, trong nháy mắt làm cho cả phiến thiên địa chợt nóng lên rất nhiều.
Tất cả những ma thú cùng cây cỏ nếu nằm trong phạm vi nhiệt độ cũng đã bị thiêu đốt thành hư vô, vụ nổ đã phát huy hết sức mạnh của mình thì lúc này mới từ từ tiêu tán.
Ngay sau đó Lâm Phong thấy được một thân ảnh đang chật vật mà bị thổi bay ra, đó chính là Vụ hộ pháp, hắn đã không thể đạp không mà đứng nữa chỉ dựa vào đấu khí hóa cánh mà bay rớt lên rớt xuống, hiễn nhiên đã tiêu tốn rất nhiều đấu khí.
Đứng ngay giữa trung tâm vụ nổ thì cho dù là Đấu Tông cũng phải bị thương không, Vụ hộ pháp chậm chạp mà đáp xuống mặt đất , trên cơ thể mang theo từng vết bỏng, áo bào thì rách thành từng mảng, tuy vậy ánh mắt hắn vẫn cay độc mà nhìn về Lâm Phong.
“ Ngươi được lắm tiểu tử, nhưng đáng tiếc chưa đủ để giết bản hộ pháp, giờ ngươi đáng bị trừng phạt”.
Rít lên từng chữ lạnh buốt, Vụ hộ pháp đã thôi động lên đấu khí còn sót lại của mình mà sẵn sàng lao đến.
Khi nảy trước lúc vụ nổ xảy ra, trực giác của hắn đã mách bảo , do đó hắn đã lấy hết đám linh hồn còn sót lại để cho bọn chúng bao bọc phía ngoài.
Tuy không bao lâu bọn chúng đã thét lên trong đau đớn khi bị Dị hỏa thiêu đốt rồi biến mất nhưng cũng đã giúp hắn giảm bớt được một phần công kích, nhờ vậy, bây giờ Vụ hộ pháp mới có thể tiếp tục đứng đây mà sử dụng đấu khí.
“ ch.ết tiệt, hắn vậy mà còn sức chiến đấu”. Lâm Phong chửi thầm một tiếng khi thấy cảnh này sau đó hắn quay ra sau mới nói một tiếng: “ Nũ vương bệ hạ có lẽ chúng ta nên chạy rồi, bây giờ hai ta thực lực đã cạn không thể chống đỡ dù hắn đã yếu”.
Vừa nói vừa quay lại, đập vao mắt hắn là một thân ảnh xinh đẹp đang nằm trên mặt cát, nàng đã ngất đi vì bị thương quá nặng.
“ Muốn chạy sao?, không dễ vậy đâu”.
Ở phía xa, Vụ hộ pháp đã bắt đầu xuất thủ lao đến, Lâm Phong cũng dùng chút sức đã khôi phục nảy giờ mà quay người sử dụng tốc độ nhanh nhất hướng đến Mỹ Đỗ Toa.
Ngay khi hai tay hắn, đã bế được nàng vào người, một tấm Phá giới phù cũng xuất hiện, không chờ đợi hắn bóp nát nó.
Ma trảo lúc này cũng đã gần chạm đến lưng hắn, Vụ hộ pháp tưởng rằng mình đã thành công thì ngay tức khắc thân ảnh của Lâm Phong cùng Mỹ Đỗ Toa quỷ dị mà biến mất hút.
Công kích đánh vào hư không, điều này làm Vụ hộ pháp chới với một cái, khuôn mặt có hơi hoang mang mà nhìn xung quanh dò xét.
Khi mắt thường nhìn không thấy ai, hắn mới dùng linh hồn lực mà tìm kiếm nhưng cũng không có kết quả gì.
Nhất thời trên trán hắn nổi lên từng đường gân, răng nghiến lại, hiển nhiên là tức giận không thôi, mồi đã đến miệng còn bị mất hỏi sao không nóng.
“ Tiểu tử ngươi đợi đó cho ta, chờ bản hộ pháp hồi phục đến lúc đó sẽ tìm ngươi tính sổ”.Hắn ngửa mặt lên trời mà hét lớn, khiến cho nơi đây vang vọng âm thanh.
Có điều những lời này Lâm Phong không hề nghe được, bởi vì lân này đích xác là hắn không có ở nơi đây.
Cái mà hắn sử dụng không phải Phá không phù mà chính là Phá giới phù nó dịch chuyển đến một nơi chỉ định chứ hông ngẫu nhiên.
Tức giận qua đi, Vụ hộ pháp mới từng bước rời đi nơi này, hắn cần phải khôi phục thương thế và với tình trạng hiện tại thì ít nhất cũng nữa tháng mới khỏi hẳn.
Hắn không đi đến bộ lạc xà nhân tộc trả thù bơi vì hiện tại, thực lực bản thân đã giảm rất nhiều, huống hồ gì trong xà tộc còn có bảy Đấu Vương sơ và trung kì, còn một Đấu Vương đỉnh phong nếu bọn họ hợp sức dù với hắn hiện tại là điều khó, chưa kể còn các trưởng lão Đấu Hoàng khác.
Về phía Lâm Phong hắn đã đem Mỹ Đỗ Toa dịch chuyển đến một sơn động các đây gần trăm dặm, chỉ còn thêm một đoạn nữa là sẽ tới Ma Thú sơn mạch.
Lúc này, hắn đang nhìn xuống nữ nhân đang ôm trong lòng, một thân xinh đẹp huyết sắc áo bào, đôi mắt nhắm nghiền cùng với khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ mộng cũng đã xuống sắc, có thể thấy nàng tựa hồ bị thương không nhẹ.
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống một nơi bằng phẳng, nhìn đến vết thương trên ngực nàng hắn có chút thương tiếc, mặc dù hắn cũng bị thương nhưng nhiều hơn chỉ là cạn kiệt đấu khí nên không quan trọng, việc cấp bách bây giờ là chùi vết thương cũng như cầm máu.
Lâm Phong bây giờ mới có thời gian quan sát nàng thật gần , tinh tế mà đánh giá, có thể dùng từ băng cơ ngọc cốt để hình dung nàng tựa hồ cũng không quá.
Hơn nữa làm cho hắn phải sợ hãi mà than có lẽ chính là sự ung dung cùng cao quý ẩn chứa trên người nàng, đây có lẽ là người xinh đẹp nhất hắn từng gặp.
Lâm Phong không thể so sánh nàng cùng Nhã Phi, bởi mỗi người có mỗi nét đẹp khác nhau, Nhã Phi thì yêu mị, Mỹ Đỗ Toa thì lãnh diễm cao ngạo, mỗi người có một nét đẹp riêng.
Hắn lắc lắc đầu để bỏ ra những ý niệm đó, việc cấp bách bây giờ phải trị liệu cho nàng, đảo qua khuôn mặt căng mịn, ánh mắt chậm rãi dời xuống, lông mày Lâm Phong hơi nhíu lại, chỉ thấy dưới cái cổ ngọc, một vết thương kinh khủng in lên bộ ngực, máu tươi thấm vào y phục khiến nó đỏ lại càng đậm hơn.
Lấy ra mấy cái bình ngọc nhỏ trong nạp giới đặt qua một bên, hắn mới đưa tay, từ từ mà đem y phục nàng kéo xuống, lần đầu làm điều này khiến hắn có chút do dự cùng e ngại.
Không bao lâu, áo bào đã được kéo xuống ngang hông, và thế một hình ảnh tuyết sắc trước mặt hắn, dù lần trước đã bắt gặp một lần nhưng đó chỉ là nhìn lén, còn bây giờ lại xuất hiện gần trước hai mắt lại làm ột khái niệm khác
Kiều nhũ trắng như tuyết vểnh cao lên, ở trên đỉnh núi còn có một bông hoa đào màu hồng cùng với cái khe rãnh mê người , điều này làm hắn có chút miệng đắng lưỡi khô.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn quay qua nơi khác hít vào thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh, sau khi tâm đã ổn đi phần nào Lâm Phong mới quay lại lấy ra một ít vải bông sạch từ trong giới chỉ, trút ra một ít chất lỏng màu lục nhạt từ bình ngọc, sau đó chậm rãi lau máu xung quanh vết thương.
PS: Cuối tuần vui vẻ nha mọi người, truyện sẽ có một xíu sắc, để các bạn tự liên tưởng chứ không nói thẳng đâu.