Chương 62: Chung sống
Theo những lần lau nhẹ nhàng của Lâm Phong, Mỹ Đỗ Toa lông mi hơi run rẩy, búi tóc phượng hoàng cao quý trên đỉnh đầu cũng lặng lẽ tán lạc một chút, nhìn qua đã bớt đi mấy phần ung dung, nhưng vẻ cao quý vẫn không thay đổi.
Không lâu sau, vết thương cũng đã thanh tẩy xong, hắn lại từ trong một bình ngọc vẩy nhẹ lên một ít bột phấn màu trắng, vừa chạm đến vết thương, thân thể nàng run lên nhè nhẹ, mũi thon phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp ẩn chứa đau đớn.
Lấy nó rãi đều lên các vết thương, sau đó lấy ra ít vãi mềm mà đem nó bao lại, đương nhiên trong suốt quá trình này, Lâm Phong vẫn nhìn thấy những cảnh tuyệt sắc, may mắn hắn vẫn có thể kìm chế được bản thân mình.
“ Vậy là xong, chờ cô ấy tỉnh lại rồi mới trị được nội thương”.
Xong xuôi mọi chuyện, hắn nhanh chóng đứng dậy phủi phủi hai tay mà lẩm bẩm.
Lấy ra trong nạp giới một bộ áo bào đen, hắn đắp lên trên người nàng để che đi thân thể trắng ngọc của Mỹ Đỗ Toa lại.
Lúc này Lâm Phong mới đi ra cửa động, thương thế của hắn cũng không nhẹ, cũng cần phải phục hồi lại.
Hít một hơi thật sâu không khí trong lành bên ngoài, đồng thời lấy ra mấy viên đan dược bỏ vào miệng và bắt đầu ngồi xuống tiến vào trạng thái tu luyện.
Rất nhanh đã qua một ngày, nghe được tiếng chim hót phía bên ngoài, Lâm Phong cũng từ từ mở mắt ra, cơ thể mặc dù đã tốt hơn hôm qua rất nhiều nhưng việc khôi phục như lúc đỉnh phong sẽ mất thêm thời gian.
Đứng dậy ưỡn người, sản khoái một cái, hắn mới quay trở lại bên trong động, thân ảnh xinh đẹp nữ nhân vẫn còn nằm nơi đó.
Từng bước tiến lại ngồi kế bên nàng, vừa mới đưa bàn tay của mình chạm vào mặt nàng thì Lâm phong thấy được ánh mắt lạnh lẽo như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình đã đột ngột mở và nhìn chằm chằm hắn.
“ À, haha, nữ vương bệ hạ đã tỉnh rồi sau”.
Tay Lâm Phong lúc này cứng đờ mà nhanh chóng rút lại, khóe miệng có chút co quắp, cười gượng một cái.
“ Mặt bản vương mềm sao, thích không!”.
Giọng nói phát ra mang theo sát ý, khiến Lâm Phong cũng chỉ biết gãi gãi đầu đứng dậy từng bước lui về sau, nhưng hắn vẫn mở miệng không hề phủ đinh nói: “ rất mềm”.
Thật ra tối hôm qua nàng đã tỉnh lại, nhưng thân thể hiện tại không thể di chuyển được nên vẫn nằm ở đó, khi nghe được Lâm Phong trả lời nàng tức giận quát lớn: “ngươi”, vừa định ngồi dậy bỗng một cơ đau ngay ngực nhói lên khiến nàng tê cả người.
Thấy vậy, hắn mới nhanh đi lại đưa một tay ra sau lưng mà định đỡ nàng dựa vào vách đá, “ Đừng chạm vào ta”. Bị chạm vào thân thể Mỹ Đỗ Toa khó chịu mà nói, mặc dù hôm qua nàng đã biết bản thân một lần nữa bị Lâm Phong nhìn sạch sẽ.
Hơn nữa khi thấy vết thương được băng bó cẩn thận, nàng cũng biết là hắn đã chạm vào người mình không biết bao nhiêu lần, điều này vừa khiến nàng tức giận cũng như xấu hổ không thôi.
Từ xưa đến giờ, chưa một ai dám làm như thế với nàng, hơn nữa lần này lại là một nam nhân nếu như nói những tên khác ngay khi có ý đồ là bọn chúng đã ch.ết mất xác.
Dù vậy Mỹ Đỗ Toa vẫn không hiểu, tại sao lần này mặc dù có tức giận thật nhưng trong thâm tâm lại không hề có ý định giết ch.ết Lâm Phong.
“ Ây da, bị thương đến như vậy đừng có cử động mạnh chứ, vết thương hở ra lại chảy máu nữa bây giờ”.
Nàng hiện tại chỉ có thể cựa quậy chứ không thể di chuyển, do đó Lâm Phong cũng không sợ mà vẫn đỡ nàng dậy.
“ Trước tiên, để ta giúp cô mặc áo vào đi, để lưng trần dựa vào đá, sẽ trầy hết, không đẹp”. Nhìn thấy nàng đang cố gắng giữ một tay vào áo bào trên người để không cho nó rớt xuống, hắn mới nói.
“ Hừ, ai cần ngươi lo, bản vương tự mặc, ngươi quay qua chỗ khác, quản kỹ con mắt của mình”.
Nàng đáp lại hắn một các thẳng thắng, sau đó thấy Lâm Phong quay người đi, thì bản thân mới cố gắng mặc nó vào, nhưng hiện tại cơ thể nàng vô lực, giữ được một tay đã là cố gắng lắm rồi, nội thương hiện tại vẫn đang còn đó.
“ Được rồi để ta giúp đi, hứa sẽ không nhìn, đúng là chỉ biết cậy mạnh”.
Một lúc lâu sau vẫn không nghe Mỹ Đỗ Toa nói đã mặc xong, hắn biết là nàng không thể, mới lên tiếng.
“ Ta tự ....”, ngay khi định phản bát lại Lâm Phong đã lui người lại đưa tay theo quán tính mà giúp nàng, mặc dù trong lúc đó hắn có lỡ đưa tay chạm vào vài nơi khiến mặt nàng có chút đỏ nhưng không lâu sau đã mặc xong.
Do bộ y phục của Mỹ Đỗ Toa đã bị rách rưới đủ chỗ do vụ nổ cũng như vết thương trên ngực, nên hiện tại nàng đang mặc hắc bào của Lâm Phong đưa.
“ Ừm, cũng rất hợp”. Quay lại quan sát từ trên xuống dưới, hắn đánh giá.
Người khác mặc vào đều mang một vẻ đen tối nặng nề, bất quá khi tới trên người nàng lại được thân thể lung linh có lồi có lõm phụ trợ mà tăng thêm vài phần ý vị thần bí.
“ Ngươi có im đi không, đợi bản vương khôi phục sẽ may miệng cùng mắt ngươi lại”. Thấy được ánh mắt dò xét lên cơ thể mình, cùng nghe được lời nói khiến nàng hơi xấu hổ vì vậy mới tức giận mà quát lớn.
“ Miệng vẫn còn nói lớn được như vậy, chứng tỏ nội thương nhẹ”. Hắn biết nàng bị thương rất nặng nhưng vẫn nói ra lời trêu ghẹo.
“ Thôi được rồi không chọc cô nữa, đây là đan dược trị thương, uống vào đến trưa là sẽ có thể di chuyển được”.
Khi hắn bắt gặp ánh mắt hình viên đan lại ghim vào bản thân, hắn rùng mình một cái, từ trong nạp giới lấy ra một bình ngọc vừa tiến lại nàng vừa nói.
Ngồi kế bên Mỹ Đỗ Toa, hắn có thể ngửi được một làn gió thơm mát, nhàn nhạt trong không khí, Lâm Phong tiện tay trút bình ngọc ra, một viên đan dược màu xanh ngọc và xung quanh nó còn có nhị sắc đan lôi.
Đan dược xuất hiện, một cổ mùi thơm nhẹ nhàng từ nó phát ra, khi hít vào một ngụm cũng đủ để người ta sảng khoái tinh thần.
Nhìn nó, Mỹ Đỗ Toa biết được phẩm cấp sẽ không thấp, ngay khi nàng muốn nói gì đó, thì ngay lập tức Lâm Phong đã đem đan dược nhét qua cánh môi đã có chút huyết sắc hơn ban đầu.
Lời nói cùng đan dược cũng bị nuốt xuống theo đó, một cỗ hương vị ngọt ngào lan tỏ từ cổ họng truyền xuống, năng lượng cũng bắt đầu từ đó tỏa ra dần chửa trị cơ thể.
Chưa hết hắn bất ngờ chụp lấy cổ tay của nàng mà dò xét vết thương trong cơ thể, bị mạnh mẽ hành động nàng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn Lâm Phong.
“ Được rồi, đến tối là đấu khí sẽ dần hồi phục, cô ngồi đó tịnh dưỡng đi, ta đi kiếm một ít thức ăn”.
Nói xong hắn từng bước đi ra khỏi hang, Mỹ Đỗ Toa nhìn theo bóng lưng của người thanh niên mà không biết đang nghĩ điều gì.
Sau khi đi một vòng quanh đây, thì Lâm Phong đã cầm hai con thỏ cùng hai con gà rừng về, nơi đây đã gần với Ma thú sơn mạch nên cũng có một vài cánh rừng nhỏ, mặt cát cũng không có quá nhiều.
Một lần nửa quay trở lại hang động, thân ảnh xinh đẹp đã xuất hiện ngay khi hắn bước vào, với dược lực của đan dược Ngũ phẩm, thì hiện tại Mỹ Đỗ Toa có thể cử động một chút.
Ngồi trên phiến đá, chiếc đuôi màu tím đưa ra bên ngoài và hơi cử động một chút, nghe được tiếng chân, nàng cũng mở ra ánh mắt và nhìn hắn mà nói: “ Về rồi à”.
Cười gật gật đầu, Lâm Phong ngồi ngay cửa hang, đặt mấy con thú vừa bắt được sang một bên hắn bắt đầu gom củi lại nhóm lửa, thuận miệng hỏi: "Cô đã khoẻ hơn chưa?".
“ Đan dược ngươi cho rất hiệu quả, cảm giác chút nữa có thể di chuyển được”. Môi đỏ khe hở, nàng thở dài một tiếng nói.
“ Vậy thì tốt, ta và cô cũng cần tịnh dưỡng, trước hết ở đây đi”. Đang làm sạch mấy con động vật mới bắt được và bỏ chúng lên ngọn lửa, hắn quay đầu qua nhìn nàng nói.
“ Ừm”. Mỹ Đỗ Toa khi nghe Lâm Phong nói lập tức gật đầu, nhưng sau đó lại không hiểu tại sao mình lại lập tức đồng ý như vậy.
“ Lá gan ngươi đúng không nhỏ, dàm làm chuyện như vậy với ta còn rất bình bình, hơn nữa còn đánh với Đấu Tông”.
Ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm tên thanh niên đang không ngừng thêm vào các loại gia vị lên gà cùng thỏ nướng mà nói.
“ Không còn cách nào khác, tất cả chuyện phát sinh chỉ là tình cờ, ta cũng phải cố gắng bảo toàn mạng sống chứ, nếu để tên áo đen kia bắt thì xong đời rồi”. Lâm Phong chỉ lắc đầu mà đáp lại.
“ Ngươi biết hắn là ai sao?”.
Nghe được trong lời nói của hắn, nàng cảm giác Lâm Phong biết về tên thần bí đó, thế nên mới tò mò hỏi.
“ Đúng vậy, tên đó không phải là người ở Tây Bắc đại lục này, thế lực của hắn vô cùng kinh khủng, hiện tại chúng ta chỉ là con kiến với bọn họ mà thôi”.
“ Tên mà chúng ta gặp chỉ là hàng cấp thấp ở nơi đó, bọn họ phân bố từng nơi khác nhau mục đích là thu lấy linh hồn của cường giả để làm gì đó”.
Lâm phong bắt đầu giải thích với nàng trong khi tay không ngừng nướng thịt, hắn không đề cập quá nhiều chỉ nói chung chung.
“ Có một điều mà bản vương rất tò mò hơn việc đó chính là ngươi, một tên chỉ khoảng hai mươi tuổi thanh niên lại biết nhiều như vậy, có thể nói về ngươi cho ta biết sao?”. Cánh môi mở ra, vang lên những lời nói mang theo yêu mị.
“ Haha, nam nhân càng bí mật mới càng thu hút, nữ vương không thấy vậy à”. Nhìn sang nàng một cái, hắn cười cười nói.
“ Vậy ngươi, có thể tiết lộ với bản vương sao”. Tay vén mái tóc của mình ra phía sau, Mỹ Đỗ Toa thanh âm lại nhẹ nhàng khiến cho Lâm Phong cho chút run người.
“ Rất phức tạp”. Dù vậy, hắn chỉ lắc lắc đầu, không thèm giải thích vời nàng.
“ Hừ, không thì thôi”. Bị Lâm phong từ chối cho dù mình sử dụng một chút mỹ nhân kế, nàng tức giận khoanh tay trước ngực hừ lạnh nói.
Thấy vậy, hắn cũng chỉ biết lắc đầu, muốn nàng thay đổi bản tính nữ vương cao ngạo là không thể nào.
Đứng dậy cầm xiên gà nướng cùng với thỏ nướng đã được làm chính vô cùng thơm đem lại cho nàng, hắn nói: “ Cô ăn đi, cần phải bổ sung năng lượng mới mau hồi phục được”.
“ Đừng tưởng làm như vậy thì bản vương sẽ tha cho ngươi”. Tay bắt lấy đồ ăn thơm phức, bụng nàng cũng bắt đầu phát lên những âm thanh nhỏ.
Mặc dù những âm thanh này người khác không nghe được nhưng với thực lực của Lâm Phong, hắn dễ dàng nghe được.
“ Được được tùy cô, nhưng có vẻ với chiêu thức mới của ta, nữ vương có vẻ sẽ khó chống đỡ a”.
Nói vu vơ một cái, hắn quay lại đống của mà bắt đầu thưởng thức đồ ăn một cách ngon lành.