Chương 76: Ý trời

Sang đến ngày tiếp theo, khi thấy Vân Chi đã có thể tự mình vận động bình thường, Lâm Phong mới quyết định đi thực hiện giao kèo với Tử Tinh Dực Sư Vương, lý do hắn muốn lấy Tử Tinh Linh cho nàng dù sao vật đó lại có thể trợ giúp Yên Nhiên.


Nhờ Tiểu Hỏa bảo vệ an toàn cho nàng, hắn mới yên tâm mà rời đi, trước đó Lâm Phong cũng nói cho Vân Chi biết một tiếng.
...
Hơn nữa ngày trôi qua, vô số ma thú đã hoảng sợ mà tìm chỗ trốn, trận chiến của một người và một thú làm rung động cả Ma Thú sơn mạch.


Kết quả cuối cùng không ai khác chính Lâm Phong là người chiến thắng, ban đầu hắn không có ý định dùng Dị hỏa nhưng thực lực cùng độ cuồng bạo của Dực Sư Vương lại hơi ngoài chút dự tính.


Khi hắn đem năng lượng Dị hỏa truyền vào Sát Thần Thương và đánh ra một chiêu Phá Thiên thì đã giành được thắng lợi, ngọn Tử hỏa đã hoàn toàn bị thôn phệ bởi Dị Hỏa, mất đi sở trường của mình , Tử Tinh Dực Sư Vương đã chấp nhận thua cuộc và hứa sẽ đi theo dưới trướng của hắn.


Lâm Phong nói tạm thời chưa thành lập tông môn nên cứ cho nó ở chỗ này cai quản sau đó hắn mới lấy đi một viên Tử tinh linh rồi mới quay về hang động.


Trận chiến này cũng kinh động đến Vân Chi, dù hiện tại thực lực của nàng còn yếu không khác gì người bình thường là mấy, nhưng những ba động luôn nổ vang khắp nơi này, vì tò mò nàng cũng ra cửa động xem thử.


available on google playdownload on app store


Và cảnh tượng trước mặt khiến nàng không thể tin được vào những gì mình thấy, một tên thanh niên không chỉ đánh hơn ma thú cấp sáu mà cuối cùng còn giành chiến thắng thì sao mà có thể tin được, nhưng điều đó lại là sự thật.


Ban đầu nàng hoàn toàn phủ nhận việc không thể nhìn ra tu vi của Lâm Phong, chỉ tưởng do mình bị phong ấn nên mới như vậy.
Đang ngồi suy nghĩ vẫn vơ như thế, ánh mắt xinh đẹp nhìn ra cửa, bỗng xuất hiện hình ảnh thiếu niên anh tuấn kia, người mà theo khẳng định hiện tại của nàng là vô cùng khủng bố.


“ Làm gì ngồi đơ ra đó thế, có chuyện gì sao?”. Tiến vào trong động trên tay đang xách vài con cá, Lâm Phong không hiểu hỏi.


Lời nói của người thanh niên kéo Vân Chi trở lại thực tại, nàng vội xua tay nói: “ Không có gì, chỉ là không ngờ thực lực ngươi lại khủng bố như vậy, lúc đầu ta còn tưởng...”.
“ Tưởng gì?”


“ Tưởng ngươi chỉ là một thanh niên như bao người và có hơi đặc biệt khi tiến vào được trong này, không ngờ lại là đặc biệt trong đặc biệt!”.
Nghe được nhưng âm thanh thanh thúy mang theo khen ngợi mình làm cho Lâm Phong có chút tự đắc.


Đột nhiên lúc này từ bụng của Lâm Phong kêu lên “ ọt ọt”, điều này làm cho hắn hơi xấu hổ gãi gãi đầu cười nói: “ Chắc là do sử dụng nhiều năng lượng nên mới như vậy”.


Nghe thanh âm như vậy từ bụng Lâm Phong, Vân Chi cười khúc khích, tiếng cười thanh thúy êm tai, sau đó đứng dậy từng bước tiến đến hắn rồi vươn tay lấy cá trong tay hắn chuẩn bị từ trước cười dài nói:"Hiện tại ngươi nghỉ ngơi đi, công việc nướng cá hôm nay để ta làm, coi như công ngươi cứu ta mặc dù không đáng là bao"


" Cô biết nướng cá?"Nghe vậy, Lâm Phong nhất thời ánh mắt kinh dị hướng nhìn vị nữ nhân xinh đẹp có thân phận cao quý này.


"Nhìn ngươi làm hai ba lần, ít nhất cũng học được một chút "Mỉm cười Vân Chi xoay người đi tới chỗ bãi đá, lưu lại trong mắt người thanh niên là một bóng lưng với đường cong uyển chuyển mê người.


Bỗng nhiên nghe những lời này làm cho Lâm Phong nhớ đến mạch truyện kia, từng bối cảnh khiến hắn không thể quên được, còn bài hát dành riêng cho nàng chính là bài mà hắn thích nhất trong bộ truyện này. (PS: Sau ly biệt cho ai chưa biết nhé).


Tuy vậy hiện tại có một thứ mà Lâm Phong không hề sở hữu giống tên gia hỏa Tiêu Viêm kia chính là xuân dược.
Trong suốt quá trình luyện dược, hắn không hề luyện ra thứ này và cũng không có dự định đó, cho nên việc xảy ra giống trong cốt truyện kia có vẻ là điều bất khả thi.


Ở một bên Vân Chi đang ngồi xổm bên đống lửa, miệt mài nướng cá trong khi mồ hôi rơi lã chã.
Lâm Phong đưa mắt nhìn nàng một thoáng hơi mỉm cười, rồi mới từ từ nhắm mắt lại để ổn định khí tức có chút lộn xộn sau khi giao chiến.


Bên cạnh đống lửa , Vân Chi đang miệt mài nướng cá, mồ hôi ướt đẫm trên trán, nàng đột nhiên quay đầu, thấy người thanh niên đã nhắm mắt và chìm đắm trong tu luyện, không khỏi bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: “Chưa ai có cơ hội thưởng thức cá nướng của ta cả, mà ngươi, tiểu tử kia, lại dám coi thường ta…”


Lại nhìn vào đám cá nướng, Vân Chi ánh mắt đảo qua một ít bình ngọc để bên cạnh bãi đá sau đống lửa, lông mày khẽ cau lại, ngọc thủ chậm rãi di động.Một lát sau, đột nhiên cầm lên một bình ngọc nhỏ: "Đồ gia vị tựa hồ ở trong bình này?"


Giơ bình ngọc nhỏ lên, Vân Chi nhìn thấy trong bình chứa bột phấn màu trắng, phát hiện tựa hồ không sai biệt lắm so với gia vị trước kia Lâm Phong sử dụng, liền nghiêng chiếc bình nhỏ rắc bột phấn lên trên cá nướng.


Một lúc sau, khi đấu khí đã hoàn toàn ổn định, Lâm phong mở mắt ra nhìn thấy trước mặt mình là một con cá nướng đen thui như than, không khỏi bật cười thành tiếng sau đó nói: “ Đây là cô nướng đó sau?”.


“ Chín.. chính là, dù sao đây cũng là lần đầu ta nướng, có một nữ nhân đã nướng cho ngươi, cho dù không ngon cũng phải ăn”. Bị một tràn cười của người thanh niên làm cho xấu hổ, nhưng nàng giọng điệu vẫn chắc nịt, mà đưa con cá cho hắn.


“ Ăn nó vào sẽ không ch.ết đúng không?”. Cầm trên tay thanh cá nướng, Lâm Phong hơi chỉ chỉ vào nó, không chắc chắn hỏi.
Nhưng sau khi hỏi thấy ánh mắt nàng trừng trừng mình, Lâm Phong cũng đành bấm bụng mà cắn một miếng.


Thấy người thanh niên đã ăn, Vân Chi cũng tự mình xé một miếng cá nhỏ nuốt xuống, chợt lông mày khẽ cau lại, hiển nhiên nàng đối với thủ nghệ của mình, cũng rất là không hài lòng.


Miệng đầy vết than cá cháy làm cho môi có chút biến thành màu đen, bất quá Lâm Phong biết không thể tránh được, cắn răng đem miếng cá trong miệng nuốt xuống, bất quá hắn ăn hơn phân nửa là cá còn sống chưa chín, khi này lông mày chậm rãi nhíu lại thân thể xuất hiện thứ gì đó có hỏi không bình thường.


"Cái kia …Lạc Phong , ngươi …ngươi có hay không nhận thấy có chút bất thường không? Vân Chi đứng trước mặt hắn mặt đỏ bừng nhẹ giọng hỏi.


"Đích xác là bất thường …"Cười khổ một tiếng, Lâm Phong cũng đã phát hiện ra, chính mình thân thể cũng dần dần mà trở nên nóng rực, và luồng hỏa khí ngày càng tăng mạnh lên.


Hít sâu vào một hơi, hắn nhìn xuống thanh cá trong tay rồi mới ngước lên nhìn nàng hỏi: “ Cô mới vừa nãy rắc gì lên thân cá? Cầm lại đây cho ta xem một chút ".
Nghe người thanh niên nói vậy, Vân Chi nhanh chóng tiến lại đống lửa lấy cái bình vừa sử dụng khi nãy đem lại đưa hắn coi.


Nhìn chiếc bình ngọc màu trắng chỉ có hai bà đường vân là khác với cái của hắn hay sử dụng, Lâm Phong bắt đầu đem ký ức nhớ lại.
Không lâu sau, hắn cuối cùng cùng biết tại sao cái bình này lại xuất hiện, đây chính là bình xuân dược mà tên béo khi trước lúc mua hai nữ xà nhân đưa cho hắn.


Bởi vì có quá nhiều sự việc xảy ra cùng với những chiếc bình khá giống nhau nên hắn quên bén đi mất.
“Làm sao vậy?Gia vị này có vấn đề? "Nhìn bộ dáng Lâm Phong đang lâm vào trầm tư, Vân Chi nghi hoặc hỏi.


“ Thật sự rất có vấn đề, đây chính là Xuân dược”. Nhưng hắn chưa nói hết đây là xuân dược mạnh hơn bình thường, sau khi hắn ngửi nhẹ liền biết, có thể bọn chúng thường sử dụng những thứ này lên người nữ xà nhân để các nàng không thể chống lại được.


"Xuân …Xuân dược?" Nghe vậy,Vân Chi vẻ mặt nhất thời ngốc trệ lại, oán hận dậm chân mắng: “ Mới bao nhiêu tuổi đã đem theo xuân dược bên người, ý định gì?”.
PS: Các bạn nghĩ Lâm Phong sẽ như Tiêu Viêm?






Truyện liên quan