Chương 75: Lần đầu tiếp xúc

Khi đã đến trước cửa hang động hắn thấy một con ma thú hình dáng không khác gì Tử Tinh Dực Sư Vương là bao, liền biết ngay đó chính là Tiểu Hỏa.


“ Tiểu Hỏa!” Hắn hô lên một tiếng, con ma thú đang nằm ngủ nghe thấy mới ngước lên nhìn thì bắt gặp thân ảnh quen thuộc kia, nó mới lập tức đứng dậy mà gào gào lại vài tiếng.


“Tạm thời không thể nói chuyện với ngươi, ta phải cứu người trước”. Lâm Phong bế Vân Vận vội lao vào trong động, trong khi lướt qua hắn để lại lời nói.
Con ma thú cũng cảm nhận được sự gấp rút của Lâm Phong nên cũng né ra một bên tránh cửa cho hắn vào.


Tiến vào bên trong, hắn liền đặt nàng trên một tảng đá bằng phẳng, không nói nhiều lời trực tiếp cởi ra y phục phía trên mà tiến hành thanh tẩy vết thương, lần này thì Vân Vận không có tỉnh lại như trong cốt truyện hiển nhiên là đã bị thương nặng và mất máu nhiều hơn.


Vì lẽ đó việc xử lý miệng vết thương vô cùng dễ dàng và rất nhanh đã hoàn thành, nàng hiện tại đang bất tỉnh nên cũng không thể làm được gì khác, muốn chữa trị nội thương cũng phải chờ tỉnh lại mới được.


Lấy ra một viên đan dược chữa thương nhét qua đôi môi đỏ mọng, để nó từ từ lan tỏa dược lực giúp hồi đấu khí và vết thương ngoài da.


available on google playdownload on app store


Làm xong xui, hắn nhìn xuống thân ảnh xinh đẹp tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần một cái, mới lấy ra một chiếc áo bào màu đen mặc lên trên người Vân Vận rồi mới tiến ra bên ngoài để lấy lại bình tĩnh.


Đi ra bên ngoài , Lâm Phong thấy Tiểu Hỏa cũng đang nhìn vào bên trong như đang lo lắng, hắn mới cười nói: “ Không tệ ngươi cũng đã cao lớn hơn lúc trước rất nhiều, sắp ra dáng một ma thú uy mãnh rồi!”.


“ Gào gào”. Nghe được lời khen của Lâm Phong, con ma thú rống lên hai tiếng như biểu hiện cho lời nói của hắn là đúng.


“ Ngươi ở đây canh chừng giúp ta đừng để mấy con ma thú khác lại gần, ta có việc phải đi gặp mẹ ngươi một chút”. Để lại một câu, hắn mới bay thẳng đến nới Tử Tinh Dực Sư Vương Đang ở.


“ Gào, gào”. Thể hiện như mình đã hiểu, Tiểu Hỏa rống lớn như muốn nói nó sẽ không để ai đến gần.
“ Ngươi đến đây là có chuyện gì”. Đang nằm ở trên đỉnh núi, khi thấy Lâm Phong tiến đến, Dực Sư Vương lên tiếng.


“ Có phải ngươi đã sử dụng phong ấn lên người nữ tử kia đúng không?”. Hắn tiến đến đây cũng chính là vì chuyện này vì thể trực tiếp hỏi thẳng.
“ Đúng vậy, ngươi tính nhờ ta giúp nàng giải phong ấn sao?”. Như hiểu được ý tứ trong câu nói của Lâm Phong, nó mới hỏi lại.


“Ừm, đúng là thế, ngươi có thể giúp cô ấy phá bỏ phong ấn được không”.
“ Đáng tiếc, nhưng không thể!”.
“ Tại sao lại như vậy”.


“ Ta chỉ có thể giải được phong ấn khi và chỉ khi có thể hóa hình thành người, ở bản thể hiện tại là không thể làm được”. Một cuộc đối thoại ngắn diễn ra giữa hai bên.


“ Thế được rồi”. Lâm Phong cũng chỉ là tìm cách giúp Vân Vận mau chóng phá giải phong ấn, nhưng nếu không được thì cũng không sao bởi vì sớm muộn nàng cũng có thể tự phá giải được.


“ Lâm Phong, ngươi còn nhớ giao kèo giữa chúng ta chứ”. Khi thấy Lâm Phong quay người chuẩn bị rời đi, Dực Sư Vương lên tiếng nói.


“ Ngươi yên tâm, ta chưa từng quên một cuộc giao kèo nào, chờ đến khi ta giúp cô ấy hồi phục xong, ta sẽ đến tìm ngươi, nói trước thực lực hiện tại của ngươi không thể đánh bại ta”. Bước chân đứng lại lúc âm thanh vang lên sau lưng, Lâm Phong đáp lại ngay mà không cần suy nghĩ.


Sau đó, hắn không quay lại để nhìn thấy ánh mắt trừng trừng của Tử Tinh Dực Sư Vương mà trực tiếp rời đi
Hiện tại bầu trời cũng đã ngã chiều, Lâm Phong trước khi trở lại hang động đã tìm một ít thức ăn.


Đứng từ xa, hắn vẫn thấy Tiểu Hỏa đang đứng ở trước hang mà đưa mắt nhìn xung quanh như là một cảnh vệ đáng tin cậy.


“ Tiểu Hỏa, ngươi làm tốt lắm, ngươi có thể trở về rồi”. Tiến đến gần, hắn nói với nó, Tiểu Hỏa nó bình thường luôn bị Tử Tinh Dực Sư Vương bảo phải đi đánh với những con ma thú khác để nâng cao khả năng bản thân, và nó chỉ trở lại hang động nơi Lâm Phong ở để nghỉ ngơi một chút thời gian.


Nhưng lần này do Lâm Phong nhờ nó nên mới ở lại lâu như vậy, trước khi nó rời đi, hắn thẩy cho nó một bình ngọc bên trong là đan dược giúp tăng đấu khi trong khi tu luyện.
Thấy thế nó ánh mắt nó lập tức sáng lên ,không chần chờ mà trực tiếp ngậm chiếc bình vào miệng rồi mới lao thẳng vào trong rừng.


Nhìn thấy một màn này, hắn chỉ lắc đầu cười cười, sau đó mới tiến vào bên trong động, do ở phía trên có lỗ hở nên ánh sáng vẫn có thể lọt vào bên trong.


“ Cô tỉnh rồi!” Điều đầu tiên mà hắn làm đó là đưa mắt đến nơi Vân Vận đang nằm để xem tình trạng hiện tại như thế nào, thì lúc này hắn cũng thấy được một đôi mắt đẹp cũng đang nhìn về phía mình, hắn bất ngờ nói.


Thẩy đám cá sống qua một bên, hắn mới tiến về phía đó, khi chuẩn bị đưa tay đỡ nàng dậy thì khi này thanh âm mang theo nhẹ nhàng, băng lãnh và kèm thêm một chút xấu hổ hỏi: “ Là ngư... ngươi giúp ta chữa trị vết thương?”.


“ Đúng vậy, khi đó tình hình nguy cấp cũng không thể tránh khỏi việc kia”. Lâm Phong trực tiếp trả lời thẳng.
“ Ta cũng không phải người không biết tốt xấu, chuyện lần này thật đa tạ ngươi”.
Nghe Lâm Phong trả lời như thế, mặc dù khiến nàng xấu hổ nhưng bên ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh mà nói ra.


“ Ừm không có gì, chỉ là thấy người gặp hiểm cảnh nên ra tay cứu giúp mà thôi, để ta đỡ cô ngồi dậy”.
Hắn đỡ nàng tiến đến chỗ ngồi gần trước cửa động cho thoáng mát, sẵn tiện nhóm lên đống lửa ở đó để nướng mớ cá mới bắt được.


“ Làm sao ngươi có thể thoát khỏi Tử Tinh Dực Sư Vương?”. Cầm cá nướng trên tay, đôi môi hơi hé cắn một mảng nhỏ cá, sau đó Vân Vận hướng hắn hỏi.


“ Chuyện đó sau, thật không giấu diếm gì cô, giữa ta và con sư tử đó có một giao kèo với nhau, nên trong lúc đó vì ta hướng nói tha cho cô nên mới tránh được một trận chiến


“ Ra là như thế, thật không hiểu được một tên thiếu niên như ngươi lại có giao kèo với Tử Tinh Dực Sư Vương”. Tuy chỉ nói bên ngoài như vậy nhưng trong lòng nàng đang rất tò mò về thân phận thật của Lâm Phong, nàng cũng không biết có phải do mình đang bị thương hay không mà bản thân không thể nhìn thấu tu vi của người thiếu niên trước mặt.


“ Ngươi tên gọi là gì?”. Khi này đôi mắt đẹp hơi loé lên một chút. Vân Vận hơi tò mò nghiêng đầu qua hỏi.
“ Lạc Phong, còn cô?” Khi hỏi câu này hắn biết chắc chắn câu trả lời của nàng sẽ là Vân Chi.


“ Vân Chi” Không ngoài dự đoán của Lâm Phong, chưa kịp nghĩ xong thì từ trong miệng Vân Vận đã phát ra hai từ.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi cứ dừng lại như vậy không có đề tài, hai người đều lâm vào không khí trầm mặc.


Một lúc trôi qua, bầu không khí im lặng vẫn tiếp diễn, thấy không thể cứ để như vậy, sau khi cắn miếng cá cuối cùng Lâm Phong mới lên tiếng trước: "Sau khi vết thương khỏi hẳn, cô vẫn định đi tìm Tử Tinh dực sư vương?" .
"Ân, ta cần phải lấy được tử linh tinh." Vân Chi khẽ thở dài một hơi, nói.


Ăn xong cá nướng, Lâm Phong đứng dậy uể oải duỗi lưng, nói chuyện cùng Vân Chi một lát, sau đó ngồi xếp bằng một bên trên bãi đá, hai tay kết xuất ấn kết tu luyện rồi chậm rãi đích nhắm mắt.


Sau khi đã nạp thêm một chút năng lượng từ đồ ăn cùng dược lực đan dược của Lâm Phong phát tát, Vân Chỉ đã có thể đi lại tự do, nàng nhìn Lâm Phong bắt đầu tu luyện, thế là cũng đứng dậy, đem ngọc thủ dính đầy mỡ thanh tẩy một chút rồi mới trở lại bàn đá của mình đưa mắt đến nơi người thanh niên đang ngồi một chút rồi cũng từ từ nhắm mắt, chậm rãi giải trừ tử tinh phong ấn trong cơ thể.


PS: Ngày mai sẽ khá thú vị.






Truyện liên quan