Chương 78: Phá phong ấn

Ngay khi Lâm Phong rời khỏi không lâu, Vân Chi đang nằm ở bên trong, đôi mắt hơi giật giật rồi mới từ từ mở ra.
Nàng chống tay ngồi dậy, ngay lập tức một cổ đau nhói ở phía dưới truyền lên, nàng lúc này liền biết những chuyện tối qua không phải chỉ là ảo giác mà tất cả những việc đó điều là sự thật.


Liền lúc đó trên khóe mắt đã bắt đầu xuất hiện từng giọt nước và đang dần chảy xuống gò má, những việc xảy ra đêm qua nàng đều cảm nhận được hết thẩy, điều đó làm cho nàng vừa xấu hổ kèm theo ủy khuất.


Gìn giữ suốt bao nhiêu năm qua, bây giờ lại bị một tên thanh niên thua vài chục tuổi lấy đi, hơn nữa chỉ là mới gặp được mấy ngày, mà trong tình cảnh đó nàng lại không hề tự nguyện.


Hiện tại, nàng lại không biết mình sẽ phải làm gì, hiện tại phong ấn còn chưa phá bỏ, muốn giết Lâm Phong là một điều khó khăn, nàng cũng biết thực lực của hắn trên mình.


Còn nếu như tự sát khi chưa làm được điều gì thì nó chả có lợi ích gì mà còn ảnh hưởng đến tông môn cùng đồ đệ.


Khi này, tiếng bước chân ở ngoài động phát ra, Vân Chi lập tức biết Lâm Phong đã trở về, không ngoài dự đoán vài giây sau hình bóng người thanh niên mà có lẻ nàng sẽ không bao giờ có thể quên được đã từ bên ngoài tiếng vào.


available on google playdownload on app store


Lâm Phong đi bắt một chút thú rừng về để bồi dưỡng cho nàng, dù gì hắn biết Vân Chi sẽ rất hận mình, nhưng hắn sẽ không buông bỏ nàng, dù gì dây chính là người nữ nhân đầu tiên của hắn.


“ Nàng tỉnh rồi à, cơ thể còn đau không?, để ta làm chút thức ăn”. Nhìn về phía giường đá mắt thấy Vân Chi đã ngồi dậy, mặt Lâm Phong nhẹ nhàng cười nói.


“ Ta và ngươi không có thân thiết đến vậy, hơn nữa ngươi kém tuổi ta, xưng hô cho đàng hoàng vào!”. Nhưng đáp lại hắn là một giọng điệu lạnh lẽo, khác xa với lúc trước.


“ Ta biết nàng rất hận ta về chuyện đó nhưng bây giờ mọi chuyện đã như vậy, thật lòng ta cũng không thể làm gì khác”. Thở dài một cái, Lâm Phong nói.
“ Chỉ cần nàng đồng ý, thì Lạc Phong ta sẽ chịu trách nhiệm về chuyện đó, có được không?”. Chưa dừng lại, hắn nói tiếp.


“ Hừ, ngươi nằm mơ, ta sẽ không tha thứ cho ngươi”. Khi nàng nghe Lâm Phong nói về việc chịu trách nhiệm cho việc đó, người đã hơi run lên một cái, nhưng cơn tức giận cùng ủy khuất lại thật sự lớn hơn rất nhiều.
“ Chờ khi khôi phục lại thực lực, ta sẽ đích thân giết ch.ết ngươi, sau đó sẽ tự sát!”.


Một lần nữa nói ra câu này, khiến cho Lâm Phong trở nên tức giận, hắn liền thẩy con heo rừng đã bắt sang một bên trực tiếp đi thẳng đến đó mà quát lên: “Nữ nhân ngốc, nếu nàng dám tự sát ta sẽ đem tất cả người ở Vân Lam Tông chôn theo cùng”.


Vừa quát lên, ngay sau đó một cổ lực lượng khổng lồ của Đấu Hoàng Tứ Tinh đỉnh phong, khủng bố mà tràn ra ngoài, đêm tất cả ma thú ở nơi đây hoảng sợ tột độ, ngay cả Tử Tinh Dực Sư Vương khi cảm nhận cũng hơi run lên bởi lúc này đây là thực lực chân chính của hắn.


Nói ra những lời đó đương nhiên là Lâm Phong chắc chắn làm được, hiện tại Vân Sơn còn đang là Đấu Hoàng Đỉnh Phong, hắn miễn cưỡng có thể đánh tay đôi, và còn chiêu ách chủ bài kia nữa.


Nhìn thấy sự tức giận thể hiện rõ trên mặt người thanh niên, tuy vậy Vân Chi cũng can đảm mà nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, với vẻ mặt không hề thua kém một chút nào, nhưng trong đó vẫn có hơi mang theo một cổ ủy khuất.


Hiện tại không còn là một Đấu Hoàng cao cao tại thượng, Vân Chi tính cảnh đã thay đổi rất nhiều khi bị phong ấn có thể xem như không khác thiếu nữ bình thường là mấy.
Bởi vậy trong khi nàng vừa bị thất thân, bây giờ lại còn bị hăm dọa lớn như vậy, tại sao lại không xuất hiện ủy khuất cho được.


Khi thấy được vẻ mặt của người nữ nhân, Lâm Phong cũng thấy mình đúng là hơi lớn tiếng, giọng mới nhỏ nhẹ xuống nói: “Ta xin lỗi, có hơi lớn tiếng với nàng, vậy cho nàng một cơ hội khi chờ khi thực lực hồi phục nếu như đánh thắng ta thì mạng này muốn làm gì thì làm, nếu thua thì không được nhắc đến tự sát nữa, được chứ”.


“ Được, chờ ta khôi phục nhất định sẽ lấy mạng ngươi!”. Khoanh tay trước ngực xoay mặt qua chỗ khác, nàng lên tiếng.
Nhìn thấy hành động của Vân Chi, hắn cũng chỉ lắc đầu cười trừ, sau đó mới quay trở lại đống lửa tiến hành nướng con heo từng kia.


Qua một chút thời gian, mùi thơm của thịt nướng đã bắt đầu xuất hiện và lan tỏa khắp hang động, ngồi ở bên này chìm vào tu luyện để phá giải phong ấn Vân Chi khi ngửi được chiếc bụng cũng có phản ứng đôi chút.


“ Qua đây ăn đi, bồi bổ dinh dưỡng, tối qua vận động nhiều chắc nàng mệt mỏi lắm”. Ở bên phía đối diện Lâm Phong gọi nàng.
Khi nghe những lời người thanh niên nói nàng hơi xấu hổ, cùng tức giận mà lạnh lùng mắng” Vô sỉ, không phải do ngươi hay sao!”.


Rồi nàng cũng đưa chân xuống giường, ngay khi đứng thẳng người chợt như một dòng điện xẹt qua, một cơn đau nhứt xuất hiện ở phía dưới, hai chân cũng có chút run run.


Thấy vậy, Lâm Phong mới tiến nhanh lại đưa tay mà đỡ nàng: “Không cần ta tự mình đi được, đừng chạm vào ta” Tay hắn chưa kịp đụng đến nàng thì đã bị hất ra, Vân Chi thì vừa tiến từng bước vừa nói.


Bị hất tay, Lâm Phong không hề tức giận mà chỉ đi chậm theo phía sau nàng đến khi đã đến đống lửa thì hắn mới đi vòng qua phía đối diện mà ngồi xuống.


Xé lấy một cái đùi thật to của con lợn đã được nướng thơm phức hắn đưa cho nàng: “ Nè nàng cầm lấy đi, ăn cho mau phục hồi, yên tâm bình kia ta đã bỏ đi rồi”.
Nghe được khẳng định của người thanh niên, mặc dù nàng còn hơi chần chờ một chút nhưng sau đó vẫn đưa tay bắt lấy.


Đưa lên miệng và cắn một miếng nhỏ, mùi thơm cũng những gia vị rất vừa ăn trong miệng khiến nàng cảm thấy một chút bình tĩnh lại, dù vậy Vân Chi vẫn không hề cho hắn sắc mặt tốt.
“ Khi nào nàng có thể phá giải phong ấn?”. Cắn một ngụm lớn thịt sau đó Lâm Phong hỏi.


“ Hai ngày nữa, hoặc sớm hơn là ngày mai” Âm thanh không có một tia cảm xúc nào vang lên.
“ Vậy thì tốt, ta vẫn thích nàng là một Đấu Hoàng cao cao tại thượng hơn là nữ nhân bình thường như vậy”. Gật đầu một cái, Lâm Phong nói thẳng ra.


“ Ngươi thích kiểu gì thì ta quan tâm sao” Vân Chi cũng chả thèm để ý đến Lâm Phong xưng hô với mình thế nào nữa, ăn vừa xong nàng quay người trở lại giường đá và chỉ để lại cho hắn một câu như vậy.


Một lúc sau, Lâm Phong cũng ăn xong, hắn tiến đến bên cạnh giường đá, thì Vân Chi chợt mở mắt, ánh mắt nghi hoặc kèm theo cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”.


“ Nàng phục dụng nó sẽ mau chóng tăng lên thực lực để phá bỏ phong ấn sớm hơn, ta sẽ ra bên ngoài nếu có gì cần thì cứ gọi cho ta ”. Đặt lên mặt giường chiếc bình ngọc, hắn nói xong thì quay người tiến ra cửa hang.


Ánh mắt Vân Chi mang theo vẻ phức tạp mà nhìn theo bóng lưng của người thanh niên, đương nhiên nàng rất là hận hắn lại dám làm chuyện đó với mình nhưng nàng có thể không biết rằng khuôn mặt anh tuấn đó đã khắc sâu vào bên trong não bộ của mình.


Nhìn xuống chiếc bình ngọc, đắn đo một hồi nàng cũng quyết định mở nắp ra và phục dụng nó, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại.


Ngày hôm sau đúng như dự đoán, Vân Chi đã hoàn toàn phá giải được phong ấn, bất ngờ Lâm Phong ở bên ngoài tiến vào chưa kịp nói chúc mừng đa bị một thanh kiếm bay thắng hướng đến ngay yết hầu của mình.
Cũng may, lực lượng linh hồn của hắn vốn nhạy cảm nên có thể nhẹ nhàng tránh né được.


“ Nữ nhân này, chưa nói gì đã muốn động thủ, thật hết cách”. Thanh kiếm đánh hụt bay thẳng ra sau rồi biến mất, sau đó lại xuất hiện trên tay người nữ nhân xinh đẹp với khí chất đã khác hẳn với ngày hôm qua.
“ Lạc Phong chịu ch.ết đi!”.






Truyện liên quan