Chương 87: Thay đổi ý định
Khi này thiếu nữ áo đỏ đứng ở bên Áo Thác, sau khi thấy Lâm Phong mới, khom người kề xuống tai sư phụ hỏi nhỏ: “ Sư phụ người thanh niên kia là ai nha?”.
“ Hửm, à hắn tên Lâm Phong, bọn ta có gặp hắn vài năm trước, lần đó muốn cho bọn ngươi làm quen, đáng tiếc hắn đã rời đi”. Nghe được đồ nhi hỏi, Áo Thác trả lời.
“ Là vậy sao”. Biết được như thế, nàng mới đứng thẳng người, sau khi nhìn Lâm Phong lần nữa trong đầu nàng suy nghĩ: “Người này cũng quá là soái đi, không được, mình phải làm gì đó!”.
"Ngươi thế nhưng lại biện hộ cho Tuyết Mị? Có phải hay không thích nàng?". Nàng và Tuyết Mị cứ như là oan gia vớ nhau vậy, đương nhiên chuyện Tuyết Mị dễ dàng thoát khỏi bị sư phụ mắng, làm nàng có chút không vui, như thế liền đi đến bên cạnh ngân bào thiếu nữ sao đó nhìn qua Lâm Phong nói.
“ Sao ngươi lại nói như thế chứ!”. Lâm Phong chưa có trả lời gì thì Tuyết Mị đã lên tiếng trách mắng thiếu nữ áo đỏ.
“ Ồ, còn nói giúp, không lẽ ngươi cũng đế ý hắn đó chứ, vẻ ngoài cũng không tệ đâu”. Lam Phỉ khi nghe Tuyết Mị nói xong, mới kinh ngạc sau đó sờ sờ lên càm mà nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt dò xét.
“ Nào có, ngươi lại nói bậy gì đó”. Bị Lam Phỉ nói trúng tim đen, khuôn mặt Tuyết Mị hơi đỏ lên mà trách cứ ngược lại, rồi mới xấu hổ mà đi qua cửa sổ đứng.
“ Biểu hiện như thế là đúng rồi phải không, còn dám chối”. Thấy biểu hiện của Tuyết Mị, Lam Phỉ lại càng vui hơn nhanh chân đuổi theo mà chọc ghẹo.
“ Haizz, ngươi đừng để ý bọn nó, còn trẻ con lắm, cứ như vậy suốt ngày”.Phất Lan Khắc nhìn một màn, cũng thở dài nói ra, hai đồ đệ này thật khiến bọn hắn không thể an tâm được.
“ Mà ngươi đi đến đây để làm gì?”. Áo Thác uống một ngụm trà, sau đó hỏi.
“ À, lần này tiểu tử chỉ đến đây để mua ít dược liệu cho việc luyện đan mà thôi”. Nghe hỏi đến mình, Lâm Phong chậm rãi nói ra.
“ Ừm, mà trình độ luyện đan của ngươi bây giờ đã mấy phẩm rồi?, ta không tin qua hai năm ngươi vẫn chỉ tam phẩm”. Đưa mắt nhìn đến huy hiệu trước ngực Lâm Phong, thứ mà đích thân bọn hắn đưa, Phất Lan Khắc hỏi.
“ Không giấu gì hai đại sư, ta hiện tại là tứ phẩm trung kì luyện đan sư”. Đương nhiên Lâm Phong vẫn là điệu thấp đi.
....
Nửa canh giờ sau thì Lâm Phong cũng cáo từ hai người mà rới đi nơi đây, nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lâm Phong mà hai người Phất Lan Khắc và Áo Tháo đều thầm gật đầu tán thưởng.
“ Người ta đã đi mất rồi còn nhìn theo, không lẻ nói Tuyết Mị nhà ta bị tên đó mê hoặc rồi?”. Lam Phỉ nhìn qua người bạn của mình thấy một màn này, lại tiếp tục buông lời châm chọc.
“ Ngươi nói bậy cái gì đó, ta.. ta chỉ là ngưỡng mộ thiên phú của hắn mà thôi!”. Khi nghe được những lời từ Lam Phỉ,
vẻ mặt của Tuyết Mị lại có hơi đỏ lên sau đó xấu hổ mà quay nơi khác lắp bắp nói lời phủ nhận.
Trở lại Lâm gia, sau nhiều lần suy nghĩ thì hắn quyết định chờ sau khi luyện đan hoàn thành sẽ đi đến Hắc Giác Vực, nơi đây sẽ là mục tiêu đầu tiên.
Còn việc thành lập tông môn thống nhất toàn Gia Mã này thì sẽ tạm thời hoãn lại, dù gì thì nó hiện tại cũng đã ngầm ở trong tay của hắn.
Lâm Phong chưa muốn danh tiếng của mình trở nên lan rộng, việc đối mặc với người của Hồn Điện sớm như thế đã nằm ngoài tính toán, bọn người này bám theo rất dai, chưa nói đến hắn có Dị hỏa trên người còn làm tên kia trọng thương.
Vì vậy hắn chưa muốn người của Gia Mã này đối đầu với bọn họ sớm, trong nguyên tác sự kiện sau hẹn ước ba năm kết thúc, chỉ có một mình Vụ hộ pháp mà đám người Hải Ba Đông còn chật vật lên xuống, xét ở tình cảnh hiện tại cũng sẽ không khác là bao.
Huống hồ còn một đoạn thời gian nữa mới bắt đấu cốt truyện, thực lực của bọn họ vẫn chưa thể so sánh được ở lúc đó nếu tính ra là còn cách hơn ba năm.
Nhưng không hiểu sao, Lâm Phong lại mơ hồ có cảm giác cốt truyện lại sắp sửa diễn ra sớm hơn rất nhiều.
Và đương nhiên, chuyến đi này hắn sẽ không dắt theo Thanh Lân đến nơi đó, tuy thực lực hắn là Đấu Hoàng nhưng nơi đó lại có Đấu Tông còn có những lão bất tử bế quan chờ đột phá trong tông môn, nên việc đó sẽ vô cùng nguy hiểm.
Đợi sau khi hắn có đủ thực lực để đem nơi đó vào trong tay mình, đến lúc đó sẽ đem nàng đến Thiên Xà Phủ để học cách sử dụng Bích Xà Tam Hoa đồng một cách thuần thục hơn.
...
Hai tuần nhanh chóng trôi qua, nhìn đến rất nhiều bình đan dược đang nằm ở trước mặt mình, Lâm Phong cũng nhẹ nhàng thở phào một cái, bao nhiêu đó cũng đã đủ rồi.
Chủ yếu là đan dược chữa thương cùng phục hồi đấu khí mà thôi, nên hắn luyện chế không mấy khó khăn.
Nửa tháng trôi qua thì cảm giác của Lâm Phong lúc trước đã hoàn toàn đúng, ở một nơi xa có một nơi gọi là Ô Thản Thành, Tiêu gia phía sau núi Dược lão cuối cùng cũng hiện thân, đây cũng là đánh dấu cho việc Tiêu Viêm cũng sẽ sớm khôi phục lại thực lực.
Trở lại Đế Đô, Lâm gia “ Cốc, cốc, cốc, Tiểu Phong”. Ngay khi đã thu dọn hết đang dược vào nạp giới thì ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“ Phụ thân mời ngài vào”. Lâm Phong biết đó là tiếng của ai, nên cũng không chờ đợi mà nói vọng ra.
“ Ngươi làm gì suốt ngày ở trong phòng a, đã hai tuần không gặp ngươi bước ra ngoài!”. Lâm Thành mở cửa tiếng vào, vừa đi vừa nói.
“ Ta luyện một chút đan dược, vài ngày nữa ta sẽ đi một chuyến đến Hắc Giác Vực để tìm cơ hội nâng cao thực lực”. Lâm Phong chậm rãi giải thích, sẵn tiện nói ra dự định của mình.
Kể từ khi trở về từ Tháp Qua Nhĩ sa mạc thực lực của hắn đã nằm ở Tứ Tinh đỉnh phong nhưng đang gặp một chút
bình cảnh ở đây, cần một vài trận đánh nữa mới có thể đột phá được, cho nên điều hắn nói là sự thật.
“ Như thế sao, ta cũng không thể cản ngươi được, muốn đi đâu thì đi, nhưng nên nhớ tuy đã là Đấu Hoàng nhưng ở Hắc Giác Vực vẫn nên cẩn trọng một tí.”.
“ Có câu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ta nghe nói ở đó còn có Đấu Tông, ngươi nhất định phải thật cẩn thận không nên lỗ mãng”.
Biết được nhi tử mình lại sắp ra bên ngoài xông xáo, mặc dù vẫn có chút lo lắng nhưng Lâm Thành vẫn chỉ có thể nhắc nhở Lâm Phong chú ý một chút.
“ Vâng ta đã biết, ngài không cần lo lắng quá, ta chỉ làm điều gì đó khi cảm thấy thực lực mình đã hoàn toàn đủ”. Nghe được lời dặn dò của Lâm Thành, Lâm Phong không hề có cảm giác gì khác ngoài sự ấm áp.
“ Vậy còn Thanh Lân thì sao, ngươi tính sắp xếp nó thế nào?”. Hai người ngồi đối diện khi này Lâm Thành mới hỏi.
“ Ta sẽ đưa muội ấy đến Mễ Đặc Nhĩ, nhờ Nhã Phi chiếu cố một chút nếu như muội ấy thích làm người dẫn buổi đấu giá giống Nhã Phi thì ta lại càng tốt, không cần phải đối mặt với nguy hiểm.
“ Được ngươi làm thế nào ta đều ủng hộ”. Nghe nhi tử mình nói như thế, Lâm Thành cũng cảm thấy hợp lý, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi cả hai người nói chuyện với nhau thì Lâm Phong cũng đi đến nơi Thanh Lân đang tu luyện chỉ dạy nàng đến gần chiều, thiên phú của nàng cũng không hề kém cạnh từ khi bắt đầu tu luyện cần được ba tuần thì thực lực của nàng hiện tại đã là tam đoạn Đấu Khí, có thể nói so với những hậu nhân của Lâm gia thì nàng đã vượt xa.
Ps: Tôi trở lại đây