Chương 106: Chu Hàn
Sau khi nhìn thấy bóng dáng của hắc y nhân biến mất vào trong đại điện thì hai tên lính canh mới nhẹ thở ra một hơi.
“ Không ngờ Hàn Phong nổi danh Dược Hoàng khắp Hắc Giác Vực vậy mà lại trực tiếp bị giết ch.ết”, Một tên lúc này không nhịn được mà nói ra.
“ Được rồi, được rồi nhanh đi thông báo thôi, giữ được cái mạng là trên hết, ngươi cẩn thận lời nói của mình đấy, đến lúc đó lại đừng trách tại sao cái miệng hại cái thân”. Tên còn lại liền rất thức thời mà nhắc nhở, nói xong hắn liền nhanh chân đi thông báo.
“ Không biết vị này thay thế tên Hàn Phong kia là phúc hay họa nữa!”. Nói ra một câu sau đó hắn cũng cấp tốc đi theo người bạn của mình.
Ở trong đại điện, Lâm Phong đang ngồi ở bên trên vị trí cao nhất mà nhìn xuống dưới, khi này ở bên ngoài cũng vang lên tiếng bước chân ngày càng gần.
Một lát sau xuất hiện trong tầm mắt Lâm Phong là một tên lão giả, trên người hắn phát ra một cổ bàn bạc khí tức của Đấu Hoàng Ngũ Tinh hiển nhiên chính là một trường lão.
“ Ngươi chính là người có tu vi cao nhất hiện tại ở nơi đây?”. Chậm rãi quan sát hắn một lúc, Lâm Phong từ từ lên tiếng.
“ Đúng vậy, ta là Đại trưởng lão Dương Chấn địa vị chỉ dưới Hàn Phong”. Tên lão nhân nghe được câu hỏi, hắn hơi âm trầm mà trả lời lại, trong thâm tâm là hoàn toàn không có bằng lòng việc hắc y nhân này lên làm chủ nơi đây.
“Nhìn ngươi có vẻ không phục việc ta ngồi đây lắm a!”. Nhìn thấy biểu hiện của tên Dương Chấn này Lâm Phong không có gì ngoài ý muốn, hắn nói ra một câu sau đó bất ngờ đánh ra một chưởng về phía tên này.
Một chưởng này mang theo năng lượng Dị hỏa nên ngay khi tiếp xúc với không khí đã làm nó trở nên vặn vẹo.
Bị người hắc y nhân xuất thủ bất ngờ, Dương Chấn chỉ kịp đem đấu khí chống đỡ ở trước mặt.
“ Bùm”. Tiếp xúc không bao lâu một chưởng mà Lâm Phong đánh ra đã dễ dàng phá vỡ đi lớp phòng thủ đó rồi nện thẳng vào ngực trên trung niên một cái cực mạnh.
“ Phụt”. Bị đánh cho bay ra ngoài cửa, Dương Chấn tay đỡ lấy ngực mình mà phun ra một ngụm máu, hắn ánh mắt liền khiếp sợ người thần bí đang ngồi nơi chủ vị đó.
Vụ nổ nhỏ này cũng làm kinh động đến hai tên đứng gác đã trở lại sau khi làm xong nhiệm vụ.
Bọn hắn trong lòng liền thầm hô lúc nãy mình thật may mắn, chỉ vang lên có một kích đã đem Đại trưởng lão đánh bay, nhỏ yếu như bọn hắn tiếp nhận thứ này ch.ết là cái chắc.
“ Dương Chấn đúng không, ngươi nhớ cho kỹ ta bình thường không tự tiện đánh người đâu, nhưng nếu để ta ra tay thì ngươi liền hiểu kết cục, biết chứ?”. Vẫy vẫy tay cho ngọn lửa còn sót lại trên tay biến mất, Lâm Phong đầu tựa vào tay đang chóng trên thành ghế nói ra, mỗi một lời như từng luồng hàn khí lạnh lẽo truyền đến tay Dương Chấn.
“ Là lão phu thất trách, về sau nguyện nghe theo thành chủ”. Tên lão nhân từng bước đứng dậy, cảm giác trên ngực vẫn còn một cổ nóng bức hắn liền khom người chấp tay nói ra, bản thân vậy mà lại không hề nhìn ra tu vi của hắc y nhân nên hắn không dám làm càn.
“ Chỉ cần ngươi thành thành thật thật về sau chỗ tốt cho ngươi cũng không thiếu”. Lâm Phong lấy ra một viên đan dược ném đến Dương Chấn nói, hắn vừa rồi chỉ dùng năng lượng của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa mà đánh ra không hề sử dụng đấu khí bản thân nên muốn nhìn ra thực lực là không thể nào.
“ Đa tạ ngài, lão phu đã biết”. Tiếp nhận lấy đan dược, hắn tuy có nghi ngờ viên đan dược này nhưng vẫn không dám cự tuyệt mà bỏ vào trong miệng, vừa tiến vào trong người thì cảm giác nóng rát trên ngực cũng dần dần tiêu biến, Dương Chấn mới nhẹ thờ ra từng bước đi trở lại bên trong đại điện.
“ Đing, chúc mừng túc chủ tiến đến bước đầu cho việc thành lập thế lực, ngài được nhận một phúc lợi là có thể xem được độ trung thành của thuộc hạ”. Lúc này trong đầu Lâm Phong lại vang lên thanh âm của hệ thống.
Nghe đến đây, hắn liền biết qua công dụng của thức này, ánh mắt liền nhìn nào Dương Chấn trong đầu thầm ra lệnh.
Tức khắc đã có một tấm bảng hiện lên trước mắt Lâm Phong, bên trên chỉ có đơn giản ba dòng bao gồm: “ Tên: Dương Chấn – Tu Vi: Ngũ tinh Đấu Hoàng – Độ trung thành: Ba mươi -> đây là trị số cho người lần đầu gặp”.
“ Chỉ có vậy thôi a hệ thống, ta nhớ trong các tiểu thuyết trước khi xuyên đến đây nó còn nhiều thứ khác nữa mà!”. Quan sát một thoáng, hắn không nhịn được nói ra.
“ Đing, đáng tiếc dù túc chủ có nói thế nào thì phần thưởng lần này nó chỉ vỏn vẹn như thế, hẹn gặp lại”. Nói xong một câu này hệ thống đã hoàn toàn im ắng không còn một tiếng động nào nữa.
“ Thôi kệ nó đi, có được thứ này cũng xem như đỡ thêm một chút”. Thoát ra khỏi suy nghĩ, Lâm Phong nhìn xuống dưới Dương Chấn hỏi: “Ngươi hình như mới từ bên ngoài về a, dù sao lúc nãy ta cũng không có cảm nhận thấy khí tức của ngươi”.
“ Đúng vậy thành chủ, ta lúc trước nhận được nhiệm vụ đi đến Hắc Ấn thành để tham gia đấu giá, vừa trở về thì được người thông báo đến đây”. Tên lão giả phía dưới chầm chậm giải thích, sau đó tiến lên lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho hắc y nhân.
Đưa thần thức vào bên trong quan sát thì Lâm Phong nhìn thấy chỉ có một vài cây đan dược quý hiếm ngoài ra không có đấu kỹ hay gì khác, hắn cũng có chút thất vọng.
“ Theo ta cảm nhận được ở nơi phủ thành chủ này có một tầng hầm đang giam không ít người đúng chứ?”. Đem bỏ qua một bên, hắn nói.
“ Vâng, đúng là vậy, nơi đó được Hàn Phong dựng nên chủ yếu nhốt những tên phản bội và để bọn hắn thử đan dược mới”. Dương Chấn nghe đến đây trong lòng liền kinh sợ nhìn lên phía trên “ Năng lực cảm giác thật mạnh!” hắn thầm nghĩ như vậy, sau đó không có giấu diếm mà trả lời.
“ Dẫn ta đến nơi đó” Lâm Phong đừng lên ra lệnh rồi tiến ra bên ngoài đại điện, sau đó dưới sự hướng dẫn của Dương Chấn thì hắn đã đi đến một nơi đang được đóng lại với chiếc cửa bằng đá và có hai tên đang đứng canh gác.
“ Đại trưởng lão!” Hai tên này khi thấy bóng dáng của Dương Chấn vội vàng cung kính chấp tay lại hô lên, bởi vì bọn hắn ở một nơi không có gần phủ thành chủ nên không hề biết thân phận của Lâm Phong.
“ Ừm, mau mở cửa cho thành chủ, từ nay ngài ấy sẽ thay thế Hàn Phong”. Dương Chấn gật đầu một cái, sau đó chủ động lui ra một bên nói cho hai tên này biết.
“ Bọn ta có mắt không tròng không nhận ra thành chủ mong ngài lương thứ!”. Khi nghe được những lời này hai tên nhìn nhau một cái, liền thức thời mà nói ra.
“ Được rồi, mau mở cửa đi”. Lâm Phong chỉ phất phất tay ra hiệu không có quan tâm nhiều rồi kêu bọn hắn mở cửa.
“ Vâng”. Hô một tiếng, cả hai tên liền xoay người đem đẩy ra chiếc cửa đá đang bị đóng kín cho dù có một con ruồi cũng không bay lọt.
Tiếng cửa cũ kĩ vang lên, khi nó đã được đẩy ra hoàn toàn thì Lâm Phong lấy tay quơ quơ bụi trước mặt rồi tiến vào, Dương Chấn cũng nối gót theo sau.
Bên trong phòng là những lồng giam xếp đều hai bên, mỗi lồng đều có từ hai người trở lên, bộ dáng thì người không ra người, quỷ không ra quỷ.
“ Ngươi kêu một tên vào đây kể cho ta một chút tội trạng của mấy tên này”. Lâm Phong vừa đi quan sát vừa nói vọng ra sau cho Dương Chấn.
Sau một lát, được một trong hai tên lính gác nói ra những việc mà bọn này làm thì cả ba người cũng đã đi đến cuối phòng.
“ Tên này có gì đặc biệt a”. Đưa mắt nhìn đến một chiếc lồng to hơn những chiếc còn lại bên trong cũng chỉ có một tên nam tử đang bị xích trên tường, Lâm Phong tò mò hỏi.
“ Thưa ngài, tên này là Chu Hàn, từng là thủ lĩnh của một băng cướp ở Hắc giác vực bình nguyên, bọn hắn xui xẻo
cướp ngay xe của thành chủ cũ nên bị diệt hết chỉ còn mình hắn”
" Thấy thực lực hắn không tồi, nên thành chủ cũ muốn chiêu mộ về sau khi trở thành đoàn trưởng chấp pháp đội hắn lấy cơ hội tiếp cận thành chủ tiến hành ám sát để trả thù cho vợ và con hắn nhưng thất bại sau đó bị giam ở đây và bị hành hạ đến bây giờ”. Tên canh gác nói một loạt thông tin về nam tử trước mặt cho Lâm Phong.