Chương 119: Tình cờ gặp Tử Nghiên

Thất Thải tiểu xà lơ lửng trong không khí, chiếc đầu nhỏ hơi nghiêng qua lại chớp chớp mắt nhìn đến người thanh niên.
Nó dường như ngửi được gì đó, cả cơ thể nhỏ nhắn trôi nổi đến bên cạnh Lâm Phong, vẻ mặt mang theo thèm thuồng mà nhìn vào trong nạp giới của hắn.


“ Haha, biết ngay ngươi là đang tìm thứ kia mà”. Nhìn thấy hành động đáng yêu của tiểu xà, Lâm Phong cười lên, sau đó từ trong nạp giới lấy ra một chiếc bình.
Gỡ nắp bình ra, bên trong chứa một thứ chất lỏng màu tím, hắn nghiêng xuống thì một giọt nước rớt ra ngoài.


Chỉ chờ có vậy, tiểu xà cấp tốc lao đến há ra chiếc miệng nhỏ của mình trực tiếp nuốt vào, cảm nhận được đồ ăn ngon, con ngươi màu tím nhạt sáng lên trông thấy.


Lâm Phong lúc này mới đưa tay nhẹ sờ sờ lên chiếc đầu nhỏ của nó, tiểu xà không có tránh né mà cũng cọ cọ qua lại, sau đó hắn chỉ chỉ tay lên vai của mình, như hiểu được Thất Thải Thôn Thiên Mãng gật gật đầu rồi trèo lên cuộn người trên đó, thế là cả hai cùng đi ra khỏi nơi đây.


Ở bên ngoài lúc này đám người đều rất căng thẳng, ánh mắt đều chờ sự xuất hiện của Mỹ Đỗ Toa.
Sau khi thấy chỉ một bóng người của Lâm Phong tiến ra, đám trưởng lão cấp tốc tiến lại, những tên xà nhân khác cũng đi theo sau.


“ Tiểu hữu, nữ vương tiến hóa thế nào?”. Đại trưởng lão một mặt lo lắng trong giọng nói hơi run run mà hỏi.
Lâm Phong không có nói mà ngón tay chỉ chỉ vào tiểu xà bảy màu trên vai của mình.
“ Đây là nữ vương đại nhân!”. Đám người xà nhân nhìn đến con rắn nhỏ một mặt mộng bức.


available on google playdownload on app store


Tiểu xà nhìn quanh đám người, ánh mắt cấp tốc thay đổi từ trên người phát ra một luồng uy áp về phía bọn hắn.


” Uy áp này là?, đúng thật là của nữ vương”. Cảm nhận được một cổ khí tức quen thuộc bên trong, lúc này đám xà nhân vẻ mặt trở nên vui vẻ mà hô lên, ánh mắt sùng bái nhìn đến tiểu xà.


Đại trưởng lão sắc mặt hoàn toàn biến đổi, tảng đá trong lòng như được hạ xuống hướng Lâm Phong chắp tay nói: “Đa tạ tiểu hữu đã giúp nữ vương đột phá thành công, từ nay về sao ngươi chính là khách quý ở xà nhân tộc chúng ta”.


“ Đa tạ đại nhân”. Đám người xà nhân cũng chấp tay khom người mà hô lớn, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về người thiếu niên.
Hai ngày sau, Lâm Phong quyết định hôm nay sẽ rời đi trở lại Hắc Giác Vực dù sao cũng tốn thời gian hơn một tuần tại đây.


Hắn cũng ngõ ý sẽ đem theo Mỹ Đỗ Toa bên người, lúc đầu đám trưởng lão có hơi sửng sốt nhưng sau khi biết được tộc mình không đủ điều kiện cho tiểu xà ăn thì mới miễn cưỡng chấp nhận.


Hắn cũng có thử nhìn vào tiểu xà hỏi, thấy Mỹ Đỗ Toa không có phản kháng thì cũng biết nàng đồng ý.
“ Số nhẫn trữ vật các ngươi thu được từ đám người Mộ Lan Cốc chắc cũng đủ để bù đắp cho tổn hại lần này, còn về nàng thì các ngươi yên tâm ta sẽ chăm sóc tốt”.


Đứng trên tường thành, Lâm Phong tay chỉ chỉ vào tiểu xà trên vai nói với đám trưởng lão.
“ Vậy thì xà nhân tộc bọn ta lần nữa xin nhờ tiểu hữu” Bốn vị trưởng lão cùng lúc nói ra, Lâm Phong chỉ gật đầu rồi mở ra hai cánh hướng thẳng vị trí Hắc Giác Vực bay đi.


“ Cung tiễn nữ vương”. Bốn vị trưởng lão cùng tám thống lĩnh lần nữa chắp tay khom người hô.
Lâm Phong phi hành một mạch thẳng đến mạch thẳng đến hai ngày thời gian thì cũng trở lại địa phận của Hắc Giác Vực.


Trên đường xuyên qua một khu rừng rộng lớn, thì khi này ở bên dưới vang lên những tiếng nổ cùng các cây to lớn đang ngã xuống.
Thấy vậy Lâm Phong mới hạ xuống một chút đáp lên một ngọn cây cao gần đó quan sát tình huống này là như thế nào.


Chỉ thấy bên dưới, có hai thân ảnh một người một thú đang rượt đuổi nhau, mà người đang chạy phía trước lại chỉ mà một tiểu cô nương có mái tóc màu tím.


Nàng ta trên tay cầm một loại dược liệu, đôi chân liên tục di chuyển từ nơi này đến nơi khác mặc cho ma thú phía sau tức giận gầm lên đuổi theo.


“ Hắc hắc, mèo lớn cho dù ngươi bắt được, bản cô nương cũng sẽ không trả lại dược liệu đâu, lêu lêu”. Đem khoảng cách giữa hai người cách xa một chút, tiểu cô nương gương mặt đầy bụi bẩn, quay lại nhìn con hổ răng kiếm kia mà lè lưỡi.


“ Gầm”. Thấy hành động của tiểu cô nương, con ma thú này ngửa lên trời tức giận mà gầm thét, ánh mắt đáng sợ mà lao thẳng đến.


“ Thì ra là nha đầu này”. Lâm Phong nhìn qua bộ dáng này đương nhiên biết cô bé có mái tóc tím đó là ai, hắn bàn tay chụp vào mặt bất lực nói, lúc này Thất Thải Thôn Thiên Mảng cũng phát giác ra động tĩnh bên dưới mà ló chiếc đầu nhỏ của mình ra nhìn.


Hắn quan sát sơ qua thì con ma thú bên dưới là một con ngũ giai thực lực có thể so sánh với Đấu Vương cường giả.
Mà Tử Nghiên thì cũng là thực lực Đấu Vương, ở dưới khi cảm thấy con ma thú sắp chạm tới mình, nàng nhảy vào thân cây mượn thế quay người bay ngược lại tung ra một đấm vào người ma thú.


Bị nắm đấm nhỏ xíu kia đánh thẳng vào người, con ma thú vẻ mặt đau đớn mà bị hất văng ra sau mười mấy mét.
“ Hehe, xem ngươi còn dám đuổi theo ta”. Tử Nghiên lúc này nhìn bộ dáng chật vật của ma thú, ngón tay cái quẹt lên chiếc mũi của mình tinh nghịch nói.


Ngay khi con ma thú định lao vào tấn công lần nữa thì một tia sáng bảy màu cấp tốc xuất hiện giữa cả hai, cảm nhận được huyết mạch của tiểu xà con ma thú hoảng sợ không đành lòng mà chạy mất.


“ Oa, tiểu xà thật đẹp mắt”. Nhìn thấy được con rắn này, Tử Nghiên vẻ mặt bất ngờ mà nói, ngay khi định đưa tay sờ sờ lên đầu nó thì Lâm Phong đã xuất hiện trước mặt nàng.
“ Rắn nhỏ này là của ngươi?”. Bắt gặp tiểu xà phóng lên trên vai người mới đến này, tiểu cô nương hỏi.


“ Đúng vậy, tiểu muội muốn sờ nó sao?”. Lâm Phong nhìn đến khuôn mặt lấm lem bùn đất của nàng không nhìn được cười, sau đó đưa bàn tay có tiểu xà ra trước mặt nàng.


“ Không, không cần”. Vừa mới đưa ngón tay nhỏ ra sờ vào đầu tiểu xà, Tử Nghiên bắt gặp ánh mắt của nó thay đổi vô cùng đáng sợ mới vội rụt tay lại nói.


“ Tiểu muội ngươi là ở đây làm gì a?”. Nhìn đến vẻ tinh nghịch của nàng, Lâm Phong chỉ cười cười đặt lại Thôn Thiên Mãng lên vai rồi mới hỏi.


“ Đương nhiên chính là vì nó”. Tiểu cô nương đưa lên góc dược liệu kia chỉ vào nó nói, sau đó không có chờ đợi mà bỏ vào miệng cắn một miếng, rồi nhíu mày lẩm bẩm nói: “Các thứ này có vị thật không ngon chút nào”.


“ Vậy sao tiểu muội còn ăn nó?”. Bắt gặp vẻ mặt nhăn nhó của nàng, Lâm Phong giả vờ hỏi.


“ Ta ăn thứ này để mau lớn, mà ngươi hỏi nhiều thế làm gì, tính cướp dược liệu của ta à”. Định bỏ vào miệng cắn thêm miếng nữa, nàng như nghĩ ra được gì vội đem góc đan dược giấu ở sau lưng, ánh mắt nghi ngờ đối với người xa lạ này hỏi.


“ Haha, như vậy đi, chúng ta làm một giao dịch nhỏ, về sau tiểu muội muội giúp ta tìm dược liệu ta sẽ giúp luyện chế nó cho ngon hơn được không?”. Lâm Phong nhìn biểu hiện cảnh giác của nàng mới cười nói.


“ Luyện chế sao, ngươi là một luyện dược sư?” Nghe được những lời này, Tử Nghiên nhìn hắn ngạc nhiên hỏi.
“ Đúng vậy, không tin tiểu muội muội thử một chút”. Hắn cảm giác nàng vẫn không quá tin, thì trong nạp giới lấy ra một viên đan dược đưa ra.


Đan dược xuất ra bên ngoài, Tử Nghiên đã ngửi thấy một mùi thơm truyền thẳng vào mũi, tay nhỏ nhanh chóng bắt lấy bỏ thẳng vào miệng.
“ Oa, thật thơm thật ngon, được giao dịch thành”. Nhai nhai một lúc rồi nuốt xuống, tiểu cô nương ánh mắt sáng rỡ.


“ Thế nào ta nói không sai chứ?”. Nhìn lấy hành động của nàng, Lâm Phong cũng bất lực không thôi, tiểu cô nương này vậy mà dám ăn đồ của người lạ không hề suy nghĩ gì.






Truyện liên quan