Chương 127: Hỏa mãng

Nghe được những lời giải thích của Dược lão làm cho Tiêu Viêm có chút hụt hẫng.
“ Làm gì ngươi thất vọng vậy, nếu đây là những thứ do Vẫn Lạc Tâm Viêm phóng thích ra thì chắc chắn nó phải ở gần đây rồi, ta dám khẳng định nó ở bên trong tòa tháp này”.


Nhìn thấy được dáng vẻ của đệ tử mình, Dược lão chỉ lắc đầu rồi nhẹ nói ra.
“ Thật vậy chứ lão sư, nó vậy mà ở tòa tháp này!”. Tiêu Viêm từ thất vọng lập tức trở nên hồ hởi phấn chấn.


“ Chỉ có điều đó mới lý giải được việc đệ tử nội viện mới có tốc độ tu luyện nhanh như thế”. Dược lão tay nhẹ vuốt bộ râu trắng của mình, hơi cười nói.


“ Tại sao lại...”. Đang muốn hỏi lý vì sao như thế thì ở bên trên vai Tiêu Viêm cảm nhận được một bàn tay nhẹ vỗ vào vai mình.


Hắn lúc này mới trở lại ngoài hiện thực và xoay đầu qua thì thấy một vị thiếu nữ nhẹ nhìn mình cười nói: “Tiêu Viêm ca ca huynh cố gắng đem thứ hỏa diễm kia từ từ thích ứng rồi đẩy nó ra ngoài là được”.


Nàng sau khi tiến vào một lúc cũng bị tâm hỏa thiêu đốt, nhưng cũng mất không quá lâu để vượt qua nó.
Khuôn mặt Tiêu Viêm bây giờ có hơi nhăn nhó, hắn nghe theo nàng bắt đầu nhắm mắt lại từ từ cảm nhận thứ hỏa diễm vô hình này.


available on google playdownload on app store


Dưới sự kiên trì cùng hướng dẫn kỹ càng từ Dược lão, sau mười phát đồng hồ thì hắn cũng đã thành công thoát khỏi tâm hỏa thiêu đốt.


Một số tên còn lại do không kiên trì thêm nữa thì mới được một số trưởng lão tiến đến giúp hóa giải giùm, bởi vì thấy Tiêu Viêm còn vững vàng nên muốn xem hắn cố gắng được bao lâu.


Dù sao đối với người không biết phá giải như thế nào, thay vào đó kiên trì trong khi tâm hỏa thiêu đốt cũng là một lợi ít, chịu đựng được càng lâu thì kháng tính sinh ra càng mạnh về sau tu luyện trong tháp có thể thu thêm lợi ích


Sau khi thấy tên đệ tử mới tiến vào nội viện này vượt qua được, đám trưởng lão cũng là kinh ngạc không thôi.
Nói cho cùng trong kì thi này thì chỉ có tiểu cô nương bên cạnh cùng tên này là nổi trội nhất.


“ Huân Nhi, muội đúng là kinh khủng” Nhẹ nhìn qua người thiếu nữ bên cạnh mà có chút xấu hổ nói, hắn dưới sự nhắc nhở của Dược lão sớm biết được Huân Nhi không hề tầm thường chút nào.


“ Nào có, Tiêu Viêm ca ca mới là yêu nghiệt, bị thụt lùi tu vi nhiều năm vậy mà bây giờ đã sớm đuổi kịp Huân Nhi rồi”. Nàng nghe vậy mới khẽ lắc đầu, ngọt ngào nhìn hắn mà mỉm cười nói.


Tiêu Viêm nghe vậy cũng không có nói thêm gì, hắn nhìn quanh thì tại nơi này đã không còn đám đệ tử nội viện chỉ còn lại đám tân sinh bọn hắn cùng hai vị trưởng lão.


“ Được rồi các ngươi kiên trì như vậy trong lần đầu cũng là không tồi, bây giờ ta sẽ giới thiệu cho các ngươi một chút về Thiên Phần Luyện Khí Tháp”.


Lúc này một vị được đám đệ tử hay gọi là Liễu trưởng lão mới chắp tay sau lưng mà tiến đến nhẹ nói, rồi mới quay người đi phía trước dẫn đường, đám người Tiêu Viêm khẽ gật đầu rồi theo sát phía sau.


Về phần của Lâm Phong, hắn cùng Tử Nghiên đã đi xa xuống phía dưới được một đoạn, mỗi lần xuống sâu thêm một tầng nhiệt độ bên dưới lại tăng thêm một bậc thậm chí gấp đôi tầng trên.


Hắn cảm nhận được thứ năng lượng vô hình này cũng tăng lên không kém, dù vậy nó chỉ lớn đối với các đệ tử từ Đấu Vương trung kỳ trở xuống còn với hắn thì cũng không có bao nhiêu.


Và đương nhiên việc muốn tăng lên tốc độ nhờ loại năng lượng này cũng phải đánh đổi do hỏa độc gây ra, càng ở lâu thì sẽ bị nó xâm nhập nhiều vào trong người vì vậy các đệ tử có tu vi thấp chỉ có thể ở trong đây một ngày rồi ra bên ngoài, không thể ở lại lâu.


Sau khi xuống đến tầng gần cuối ngay phòng số một của Tử Nghiên thì Lâm Phong mới cảm thấy nó có tác động chút ít đến trong cơ thể.


“ Đến rồi, chúng ta mau vào bên trong thôi, ta cũng cần tu luyện một chút”. Nhìn đến căn phòng quen thuộc của mình, tiểu cô nương tóc tím với nhẹ đẩy vào rồi quay lại nhìn hắn nói.


“ Ừm”. Nhẹ gật đầu một tiếng, Lâm Phong cũng đi theo vào trong, hắn đã sử dụng linh hồn lực của mình để dò xét tầng dưới, thì ở đó còn có hai ba trưởng lão nên hắn tạm thời không thể xuống sâu hơn được.


Dù sao cũng đã đến tầng thấp nhất mà đệ tử có thể đi xuống, vậy cũng đã là không tệ với hắn, ở nơi đây là đủ để kiểm tr.a xem tình hình thế nào, về sau sẽ tính tiếp.


Sau khi gắn thẻ hỏa năng vào bên trên bục đá, Tử Nghiên liền tiến vào trạng thái tu luyện, còn Lâm Phong thì không có thứ đó hắn xuống đây chỉ là dò xét Vẫn Lạc Tâm Viêm mà thôi.


Với thực lực của hắn bây giờ dù ngồi tại nơi này tu luyện liên tục trong một tháng thì cũng tăng không quá nhiều, vì lý do có Dị hỏa trong người hắn cũng không sợ thứ mang tên hỏa độc kia xâm nhập.


Lâm Phong cũng xếp bằng ngồi xuống, đem hai mắt nhắm lại, bắt đầu đem linh hồn lực của mình lan tỏa sâu hết mức xuống bên dưới.
Sau khi đã xuyên qua một số tên trưởng lão đến tầng cuối, hắn nhìn thấy một cánh cửa đang đóng lại, nó nằm ở trung tâm của tòa tháp.


Hắn cảm nhận thấy phía sau cánh cửa này, năng lượng hỏa diễm là nồng đậm nhất.
Chậm rãi đem linh hồn xuyên qua nó, Lâm Phong nhìn thấy một cái hố sâu xuống lòng đất.


Xuyên sâu xuống bên dưới thêm một chút, thì lập tức một thế giới dung nham xuất hiện, nơi đây là hoàn toàn bị màu của nham tương bao phủ.


Nhưng mà thứ hắn nhìn thấy trước nhất chính là một vòng tròn khổng lồ khi vừa mới nhìn xuống, nó nằm tại nơi này dường như là để ngăn chặn thứ gì đó phía dưới.


Bên trên cái vòng tròn này là những hoa văn hết sức kỳ lạ và có một số dòng chữ cổ xưa, nhìn đến Lâm Phong đã biết đây là cấm chế để ngăn chặn Vẫn Lạc Tâm Viêm.


Chính giữa hồ dung nham này là một cột trụ to lớn, với những sợi xích khổng lồ được nối vòng quanh nhau rồi gắn chặt vào các vách tường xung quanh.
Mỗi cọng dây xích đều có ánh sáng màu cam phát ra, hiển nhiên nó cùng với cột trụ to lớn này đều chung một thể với cấm chế ở phía trên.


Bỗng lúc này, ở bên dưới hồ dung nham đang sôi sục kia, chậm rãi nổi lên một cái gai theo sau đó một số chiếc gai khác cũng dần dần trồi lên.
Không quá lâu để một thân hình dài ngoằn nổi lên trên mặt hồ dung nham kia, những chiếc gai đó chính là thứ nằm trên lưng của nó.


Sau khi thân hình đã hoàn toàn hiện ra thì chiếc đầu khổng lồ của thứ này cũng xuất hiện, một đầu mãng xà khổng lồ hoàn toàn nằm trong tầm nhìn của Lâm Phong.


Cả người nó đều cấu tạo từ nham thạch cứng cáp nên nhìn qua rất là xù xì gai góc, cơ thể lúc nào cũng được bao bọc bởi nham thạch nóng chảy.


Chiếc đầu kia cũng y như thế nhưng có điều nhìn qua thì những mảnh nham thạch chỉ là một cái khung hình đầu rắn dữ tợn và ở bên trong đó được lấp đầy hoàn toàn bằng dung nham.


Con hỏa mãng này đang chậm rãi bơi trong dòng nham tương cực kỳ kinh khủng này, nó hoàn toàn không phát giác được có người đang nhìn mình, thỉnh thoảng chiếc đầu của nó nhìn lên vòng tròn cấm chế kia trong ánh mắt mang theo vẻ tức giận.


“ Phù”. Sao khi đã hoàn toàn xác định được vị trí của Vẫn Lạc Tâm Viêm, Lâm Phong thu hồi lại linh hồn lực mà nhẹ thở ra một hơi.
Việc thăm dò như thế vô cùng tốn thể lực, huống hồ gì còn có loại hỏa diễm vô hình có tác động đến linh hồn đang hiện diện dày đặc khắp nơi đây.


Mở mắt ra nhìn sang bên cạnh thì Tử Nghiên vẫn còn chìm trong tu luyện, Lâm Phong lúc này trên tay xuất hiện một ngọn lửa hắc lam.
Đem nó tách ra khỏi trạng thái dung hợp, theo đó đem bàn tay có chứa thanh sắc hỏa diễm bắt đầu lan toả ra nhằm cho hỏa mãng kia đánh hơi thấy được.






Truyện liên quan