Chương 66: Suy nghĩ sâu sắc
“Ối——” Tiếu Trác đứng trong phòng ngủ nơi cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao lại thở dài lần nữa.
Dưới sự kiên trì của ông ngoại, cậu, mợ, cô không thể tìm thấy bất cứ lý do nào để thoái thác, hôm nay đành sắp xếp Tiếu gia và nhà Blank chính thức gặp mặt.
Tuy cô sớm thông báo cho Tiếu Thiên Hào và Lãnh Vũ Hiên, bọn họ ai nấy cũng đều đồng ý hợp tác tốt, diễn một màn kịch lớn thân tình an ủi ông John và vợ chồng Henry vốn không biết chân tướng, tuy họ tin chắc giữ đúng lời hứa trước mặt gia tộc nhà Blank không lộ ra chút sơ hở nào, nhưng khi bữa ăn liên hoan kết thúc, sau khi Tần Như đưa ông John và vợ chồng Henry rời trước, Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Thiên Hào vẫn bùng nổ xung đột dữ dội.
“tu… tu…”
“Alo?” Tiếu Trác nghe điện thoại.
“Trác Trác, Vũ Hiên bị thương nặng không? Mẹ và Kỳ Kỳ đều mắng cha con, vừa nãy ông ấy quá đáng rồi!” Giọng Dư Tú Trung mang ý xin lỗi.
“Không sao, mẹ à. Nước không phải quá nóng, chắc không bị thương nặng, anh ấy đang thay quần áo trong nhà tắm, đợi anh ấy ra con sẽ bôi thuốc cho anh ấy.”
“Giúp mẹ gửi lời xin lỗi tới Lãnh Vũ Hiên, mong nó tha thứ nhé!”
“Con sẽ gửi lời, mẹ đừng để tâm. Anh ấy ra rồi, con cúp mắt trước, mẹ ngủ sớm đi nhé.” Thấy Lãnh Vũ Hiên bước ra từ phòng tắm, Tiếu Trác cúp máy, cầm thuốc mỡ, “lại đây ngồi xuống, cởi áo ra.”
“Ừ,” Lãnh Vũ Hiên nhướng khóe miệng, theo lời ngồi lên giường cởi áo, mặc kệ Tiếu Trác bôi thuốc mỡ mát lạnh lên phần bị phỏng đỏ trước ngực anh, còn may là Tiếu Thiên Hào hắt là nước nóng chứ không phải dầu nóng, nếu không hôm nay anh chắc thành bánh bao chiên rồi, “đây là lần đầu tiên em chủ động kêu anh cởi quần áo.”
“xem ra anh bị thương vẫn chưa đủ nghiêm trọng, em không cần lo lắng anh đòi tiền bồi thường Tiếu gia.” Tiếu Trác trừng mắt, tiếp tục động tác trên tay. Chắc vết thương này phải 1 tuần sau mới khỏi.
“Tiếu gia đã bồi thường cho anh món kếch xù rồi, anh không có lòng tham, sẽ không đòi thêm nữa.” Anh có ý nhìn Tiếu Trác cười quyến rũ.
“Thế ư?” Tiếu Trác nhướng nhướng khóe miệng, ngón tay trắng nõn dính thuốc mỡ không chút khách khí chọc vào vết phù đỏ.
“Á!” Quả nhiên, tiếng kêu của Lãnh Vũ Hiên lập tức lấp đầy phòng ngủ.
“Quái lạ, hôm nay sao bồ rảnh mà đi ăn trưa với mình? Lãnh Vũ Hiên không đến à? Lẽ nào hôm qua bị thương nặng quá?” Giờ nghỉ trưa, Tần Như thấy Tiếu Trác xách hai suất cơm hộp bước vào văn phòng bèn trêu chọc.
“Không biết, Có điều không ch.ết được, nếu thực sự thương nặng không điều trị thì đã không rảnh mà đặt cơm hộp kêu người ta đưa tới.” Tiếu Trác nhún nhún vai, cầm suất thịt dê đưa Tần Như.
“Thật là nam si tình nữ lạnh nhạt!” Tần Như lắc lắc đầu, mở suất cơm ra ăn, “Oa—— Lãnh Vũ Hiên thật biết ý, đây là món ta thích nhất!”
“Thật dễ dàng bị lừa bởi vẻ ngoài.” Tiếu Trác ăn miếng thịt trâu, buồn bực nói, “nhìn vẻ ngoài, hiện nay anh ấy đánh không đánh lại, nói không nói lại, giống như tự tạo thành một quý ông tốt tính; nhưng trên thực tế anh ấy đang dùng cách thức khác để tiến hành chiến tranh! Anh ấy không tùy tiện can thiệp vào cuộc sống của mình, nhưng thay đổi chiến lược, chầm chậm thâm nhập vào cuộc sống của mình, khiến cho mình cuối cùng không thể rời bỏ anh ấy!”
“Ha ha, đã nói, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, giống như bồ, người trong cuộc lý trí đến vậy thật hiếm gặp! Anh ấy lại rất thông minh, nhanh thế đã lĩnh ngộ được rằng bồ trứng trọi đá, cái đạt được chỉ có thể là thắng lợi bề ngoài,” Lãnh Vũ Hiên thực là càng ngày càng thông minh, dùng nhu đối phó với Tiếu Trác tất sẽ thắng, nhưng nếu dùng cương thì chắc chắn sẽ thảm bại.
“Ôi—— bây giờ mình mới biết chiến tranh thất bại không phải đáng sợ, đáng sợ nhất đối thủ căn bản không cho bạn cơ hội khiêu chiến! Cho dù mình tìm cớ gì, anh ấy nhiều nhất cũng chỉ đáp lại mình bằng nụ cười thật thà! Mình giống như con hổ bị nhổ mất răng không còn đất dụng võ! Trời biết mình đáng thương biết bao, mình mới là người thực sự thất bại thảm hại nè!” Nghĩ tới tình cảnh bản thân mấy tháng gần đây mà đau buồn từ trong lòng chui ra.
“Tuy không thắng nhưng cũng coi như dứt khoát quy hàng được rồi, anh ấy lại chẳng phải là liên minh tám nước, giữa hai người nói tới đâu cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ nhân dân, không phải ư?” Tần Như nói.
“Xin đi, bồ có chút tiết khí được không.” Tiếu Trác vẻ mặt khinh thường.
“Không tiết khí còn hơn không lý trí, không tim gan. Với tính khí của Lãnh Vũ Hiên có thể làm tới bước này đã đủ khiến người lẫn thần đều thương xót rồi! Hà tất không hiểu tình lí như vạy, lẽ nào bồ thuộc vỏ trai, ngậm rồi không há miệng?” Tần Như vừa ăn thịt dê vừa nói thật.
“Anh ấy mới làm nơi trút giận có 4 tháng, phải biết năm đó mình ở Lãnh gia đã làm người vợ chịu uất ức tròn 1 năm rồi!” Tiếu Trác phẫn nộ bất bình.
“Mình xin bồ có chút lương tâm được không? Thời gian 1 năm đó đã có 6 tháng Lãnh Vũ Hiên ra ngoài, bà Lưu tận tâm nuôi bồ thành gấu trúc!” Tần Như bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Con nhỏ này, thật không biết có phải lương tâm bồ bị mây đen che rồi không!”
“Bồ là đại phản đồ, một hộp cơm đã khiến bồ trở giáo đổi hướng rồi!” Tiếu Trác bất mãn đập bàn, nhưng lập tức liền trầm mặc, cô nhìn Tần Như đang thu hồi lại nụ cười trêu chọc, nghiêm túc hỏi, “Như Như, bồ nói mình còn có cơ hội chuyển bại thành thắng không?”
“Theo bồ? Bồ làm việc trước nay cố chấp không thua Lãnh Vũ Hiên, nhưng sự việc bây giờ lại là hướng đi này… hay mình hỏi lại, bồ sẽ toàn lực để thắng trận chiến này không?”
“Mình có toàn lực ứng phó, nhưng mình băn khoăn, bồ biết đó!” Tiếu Trác lo lắng biện giải dáng vẻ có tật giật mình, “bồ hiểu mình, bồ nên biết mà!”
“Chúng ta chính là vì đều quá hiểu lẫn nhau, mình mới nghe ra hàm ý trong lời nói của bồ, mà mình cũng vừa mới nhìn ra bồ không đủ toàn lực chiến đấu với Lãnh Vũ Hiên. Bồ có cơ hội ép anh ấy lui, ví dụ như mượn thực lực gia tộc ở Anh, thậm chí lợi dụng sự việc bất ngờ kia. Nhưng bồ không làm tế, vì sâu trái tim bồ đã cắm dùi chỗ cho anh ấy.” Tần Như bất đắc dĩ nhìn đôi mắt bướng bỉnh của Tiếu Trác, “mình tin bây giờ bồ chưa nói tình cảm chân thành với anh ấy, nhưng có thể khiến bồ để lại một chút không gian, Lãnh Vũ Hiên đã thắng trận chiến này. Vì anh ấy là người đàn ông duy nhất cả đời bồ bằng lòng nhìn chính diện.”
“Mình… mình nghĩ… mình nghĩ cũng có thể vì quá khứ của mình và anh ấy giống nhau, vì thế mình…” Tiếu Trác có chút lòng dạ rối bời, lời của Tần Như từng chữ từng chữ trông thấy máu, chích vào tim cô, khiến cô bất giác hoảng hốt.
“Không cần lo lắng đi truy vẫn xem nguyên nhân gì, càng không cần lý giải cái gì. Trác Trác, đừng khiến bản thân chịu bất cứ ràng buộc nào, thậm chí đừng lý trí quá, nên xử lí vướng mắc giữa bồ và anh ấy theo trái tim, đừng dối lòng làm bất cứ việc gì!”
”Đừng dối lòng làm bất cứ việc gì…” Cô lặng lẽ lặp lại lời Tần Như, có chút thất thần nhìn đám mây trắng ngoài cửa sổ, chìm sâu vào trong suy nghĩ.