Chương 67: Động tác nhỏ bị phát hiện

“Tiểu Trác…” Lãnh Vũ Hiên nhìn Tiếu Trác từ phòng tắm bước ra một cách nặng tình.
“Anh vào lúc nào vậy?” Kỳ lạ, vừa nãy rõ ràng cô nhìn thấy Lãnh Vũ Hiên ở trong thư phòng làm việc bận tới nỗi sứt đầu mẻ trán, sao nhanh thế đã chạy tới trước mắt cô rồi?


“Vừa bước vào.” Anh lại gần cô, dùng tay xoa lên đôi má đỏ lên khác thường vì tắm vòi hoa sen, “em thật đẹp…” anh si mê sát môi mình vào đôi môi hồng.
“bang——” chỉ tiếc môi chưa hôn được người đẹp, kết quả đã bị tay ngọc của người đẹp hỏi thăm má rồi.


“Tiếu Trác!” Anh xoa má gầm nhẹ.
“Em chỉ là phản xạ có điều kiện, ai bảo anh lại gần?” Cô đau đớn vẫy vẫy tay tê, bước qua Lãnh Vũ Hiên ngồi lên giường.


“Xem ra anh lạnh nhạt với em lâu quá rồi, tới nỗi em quên cả hơi thở của anh.” Lãnh Vũ Hiên lại gần kéo Tiếu Trác vào lòng nặng tình nói khẽ.


“Anh đổi tính rồi à, Lãnh Vũ Hiên? Rảnh rỗi sắm vai thần tình yêu gì đó? Buồn nôn ch.ết!” Tiếu Trác vùng vẫy, nhưng thế nào cũng không thể vùng khỏi vòng tay Lãnh Vũ Hiên, “Buông tay!”


“Suỵt—— nhỏ tiếng thôi, ông ngoại sẽ nghe thấy.” Anh mặt dày dùng ngón tay bịt đôi môi đỏ của Tiếu Trác, sau đó thẳng đường đặt bàn tay vào trong áo ngủ Tiếu Trác vuốt ve.


available on google playdownload on app store


“A——” Tiếu Trác rít lên một tiếng, ngay lập tức sợ bị ông ngoại cách bên tường nghe thấy, vội vàng nhìn cửa phòng ngủ, thấp giọng chửi: “buông tay! Anh là Đăng Đồ Tử, ngựa giống, háo sắc… ư…”


Lãnh Vũ Hiên đơn giản cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ lải nhải không ngừng, cẩn thận thưởng thức sự ngọt ngào đẹp đẽ khiến anh nhung nhớ đã lâu.
“Em muốn gọi người!” Tiếu Trác hao hết sức lực đẩy nụ hôn của Lãnh Vũ Hiên ra, hơi thở bất ổn cảnh cáo anh.


“Được! Tiện thể nói cho ông ngoại em tất cả mọi việc, anh giúp em kêu!” Anh vừa nói vừa tiếp tục hành động xâm lược.
“anh… tiểu nhân!’ Tiếu Trác tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, tay chân đồng thời ngăn chặn cuộc tập kích trộm của Lãnh Vũ Hiên.


Ông ngoại cuối cùng cũng bỏ được tát cả những gánh nặng về tư tưởng, gần đây dưới sự trị liệu của thầy thuốc đông y do Tần Như giới thiệu, chi dưới bại liệt bao năm giờ như kỳ tích, dần dần có cảm giác, cô sao có thể tạo ra điều không vui cho ông vào lúc này?


Thấy Lãnh Vũ Hiên càng lúc càng được voi đòi tiên, cô vội vàng khép mí mắt áp dụng chiến thuật đau thương, “anh đừng như vậy, em mới xuất viện không lâu, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, rất yếu.”


“Đúng là không lâu, mới 5 tháng 7 ngày thôi. Hơn nữa anh cũng biết em rất yếu, bình thường em đều làm thêm tới tận sáng sớm, nhưng bây giờ mỗi ngày em chỉ làm việc tới 23h30.” Lãnh Vũ Hiên kéo áo mình, trên cao nhìn xuống gương mặt đáng thương của Tiếu Trác, biểu hiện của nha đầu này thật phong phú, không làm diễn viên thì quá đáng tiếc.


“Anh buông tay, anh lăng nhăng như thế, nói không chừng đã nhiễm bệnh AIDS rồi! Tránh sang một bên, không cho phép đụng vào em, làm xong kiểm tr.a sức khỏe, em sẽ suy nghĩ lại!” Cầu xin đã không được, vậy thì chọc giận anh ấy, Tiếu Trác lập tức thay đổi sang vẻ chanh chua, khinh thường, chán ghét đẩy Lãnh Vũ Hiên ra, “Nhanh cút đi, ngựa giống.”


“ha ha ha…” Nhìn Tiếu Trác lại thay bộ mặt lần nữa, Lãnh Vũ Hiên bật cười, “Nếu như vài tháng trước anh sẽ thẹn quá hóa giận, phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng bây giờ trước em, anh sớm đã không còn thể diện rồi, mấy câu nói móc này đối với anh có tác dụng gì chứ? Muốn chọc giận anh thì đợi tới mùa quýt sang năm đi nhé! *(cái này dịch theo ý, he he)”.


Sau cuộc mây mưa, Lãnh Vũ Hiên cười ấn Tiếu Trác định rời đi trở lại giường, “nằm xuống đừng động đậy, nếu không anh có sinh lực làm lại mấy lần nữa đấy.” Thấy Tiếu Trác lập tức nằm yên chỗ cũ, Lãnh Vũ Hiên cười hôn lên má Tiếu Trác, “đừng để anh thấy em làm việc khiến anh không vui.”


“Đồ háo sắc! Ngựa giống! Đăng Đồ Tử! Đồ vô liêm sỉ!” Trong đêm khuya tĩnh lặng, chắc Lãnh Vũ Hiên đã ngủ, Tiếu Trác nhẹ nhàng đứng dậy, tức giận chỉ Lãnh Vũ Hiên đang say ngủ, nhỏ giọng chửi một trận, sau đó nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng tắm, lấy thuốc tránh thai trong tủ nhỏ, bỏ một viên vào trong miệng, “quên rót nước…” Cô ngậm viên thuộc mở cửa phòng tắm định đi lấy cốc nước, nhưng ——


“A! Em không có làm gì!” Không ngờ vốn tưởng Lãnh Vũ Hiên đã ngủ say có thể đợi ở cửa phòng tắm, kinh hãi khiến Tiếu Trác nuốt viên thuốc xuống, có tật giật mình, vờ như không liên can.
“Em uống thuốc tránh thai!” Lãnh Vũ Hiên phùng má trợn mắt nhìn Tiếu Trác.


“Em không có, chứng cứ đâu?” Cô hỏi rất chuyên nghiệp
“ở đây!” anh chỉ chỉ vào bụng mình, ôm cô, “anh đã cảnh cáo em, nhưng em biết rõ mà vẫn cố tình vi phạm, anh phải trừng phạt em!”
“Không…” Lời chưa nói xong, Tiếu Trác liền bị Lãnh Vũ Hiên phủ lên đôi môi.


“Cũng may là uống thuốc tránh thai rồi!” Tiếu Trác phản kháng vô hiệu đành lấy kế hay duy nhất an ủi bản thân.
Nhưng mấy ngày sau cô không nghĩ như vậy——
“Lãnh Vũ Hiên!” Cô nổi giận đạp cửa văn fòng Lãnh Vũ Hiên.


“Tổng giám đốc, cô ấy…” Vất vả đứng vững, thư ký vội vàng giải thích với Lãnh Vũ Hiên.
“Đây là vợ tôi, sau này nhớ không được ngăn cản phu nhân, bỏ hết lịch trình hôm nay, cô ra ngoài đi.”


“Á?” Thư ký thấy Tiếu Trác tức giận ngút trời bên cạnh cũng hơi hoảng, người đẹp thở ra lửa trước mắt chính là phu nhân tổng giám đốc trong truyền thuyết đã khiến tổng giám đốc bọn họ từ tay sát gáitiến hóa thành người đàn ông của gia đình, “vâng, tổng giám đốc! Xin lỗi phu nhân!” Đợi lát nhất định phải tới phòng thư ký tám chuyện mới được.


“Thật là khách hiếm, bà xã, em có thể tới thăm, anh thật cảm động quá!” Lãnh Vũ Hiên cười nhìn Tiếu Trác tức giận phừng phừng, “uống chút gì nhé?”
“Uống máu anh!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.


“Được thôi, có thêm sữa không?” Anh lấy cà chua ép trong tủ lạnh đổ vào cốc thủy tinh. Kỳ lạ, rốt cuộc động tác nhỏ nào của mình đã bị bà xã phát hiện nhỉ? Lãnh Vũ Hiên gãi cằm suy nghĩ.
“Cho em uống viên vitamin!” Khi thu dọn đồ đạc, thuốc tránh thai rơi ra, cô còn không biết mình bị lừa.


“Đừng có hung dữ như vậy, nói không chừng trong bụng em đã có cục cưng rồi, phải chú ý dưỡng thai lúc đầu, bà xã ạ!”
“Em phun cả mặt anh sinh tố mướp đắng! Anh là đồ tiểu nhân bỉ ổi, em phải chửi rủa anh thành con cóc!”


“A…a…..a… ách… ôi … a——” Tiếng nói của Tiếu Trác vừa rớt xuống, Lãnh Vũ Hiên liền ôm cơ thể ra vẻ đau đớn cực độ, đồng thời sau khi kêu thảm, nằm lênphiến đá cẩm thạch.


“Coọc, Coọc, Coọc” Tiếp theo Lãnh Vũ Hiên từ đất bò lên, có phần làm giống con cóc nhảy nhảy lên, “cô vợ xinh đẹp của cóc, coọc, coọc, tới giờ ăn trưa rồi, em muốn ăn gì? Coọc, cọoc, cóc mời, coọc, coọc…”


“Ha ha ha…” Vốn bị “kinh biến” của Lãnh Vũ Hiên làm chấn động, Tiếu Trác cuối cùng không nhịn được bật cười, hóa ra tên ngốc nghếch này cũng có mặt gây cười, “ăn chân tay anh—— ếch kho!”






Truyện liên quan