Chương 38: Áo trắng như tiên
Lưu Lăng mang theo Triệu Nhị và Hoa Tam Lang, cũng không vội quay về Vương phủ mà đi thẳng tới con đường lớn nhất trong Thái Nguyên thành, đường lớn Dương Bình còn được lão bá tánh xưng là đường Quý Nhân. Tên như ý nghĩa, bởi vì đây là con đường phồn hoa nhất Thái Nguyên, hơn nữa các đại nhân làm quan trong triều, mười người thì đã có bảy tám người lựa chọn sống trên con đường này.
Lưu Lăng lệnh cho mấy tên thị vệ dắt ngựa di theo phía sau xa xa, hắn chỉ mang theo Hoa Tam Lang và Triệu Nhị hai người đi bộ ở trên đường lớn. Ở hai bên con đường lớn này đều là tam lâu nhất điếm nổi tiếng trong Thái Nguyên thành, cửa tiệm san sát như rừng trông thập phần phồn hoa. Cái gọi là tam lâu nhất điếm, kỳ thật là một cách gọi chung, cũng không phải nói cả con đường lớn này chỉ có ba toà lâu một cửa tiệm. Tam lâu, chính là nói tửu lâu, trà lâu, thanh lâu. Nhất điếm, chính là nói tới khách sạn.
Bất kể vào triều đại nào, thành thị nào, cũng sẽ có vài cửa tiệm lâu năm có danh khí hết sức vang dội. Tỷ như khách sạn mà Lưu Lăng bọn họ đang đi tới, gọi là khách sạn Duyệt Lai. Khắp đại giang nam bắc gần như trong mỗi một thành thị lớn cũng đều có một khách sạn tên Duyệt Lai, đây không có nghĩa là những khách sạn này đều thuộc về cùng một lão bản, mà là cái tên này quả thật không tệ, ý là có bằng hữu từ nơi xa đến cảm thấy vui vẻ.
Nhưng, có thể gọi là khách sạn Duyệt Lai đều là những cửa tiệm lâu năm trong thành, đã đặt cái tên này sớm nhất. Từ cái tên có thể nhìn ra được, cửa tiệm này có niên đại đã lâu.
Phàm là những cửa tiệm lâu năm như thế, trên cơ bản hoặc nhiều hoặc ít đều có bối cảnh. Tỷ như Tụ Hiền Lâu mà Lưu Lăng đã đi qua trước kia, không phải lão bản tự xưng mình là hậu nhân của Bình Dương Quận Vương – Quách Tử Nghi đời Đường sao.
Còn có cửa tiệm trăm năm Di Nguyên Trà Trang ở phía đối diện, nghe nói lão bản Nguỵ Thắng chính là hậu nhân của danh thần Đại Đường - Nguỵ Trưng.
Tuy nhiên Lưu Lăng mang theo Hoa Tam Lang và Triệu Nhị cũng không phải đến dạo phố chơi, bọn hắn cũng không phải lần đầu nhìn thấy những cửa tiệm lâu năm tiếng tăm lừng lẫy trong thành Thái Nguyên. Mục đích Lưu Lăng đến đường lớn Dương Bình này là để xem người, đúng vậy, xem chính là người.
Cái Lưu Lăng muốn xem, chính là những người quyên tiền. Mấy ngày trước lão Tể Tướng Lư Sâm kiến nghị thiết lập vài chỗ quyên góp trên đường lớn Dương Bình, tiếp nhận khoản quyên góp của bá tánh lui tới đây, sau khi Hiếu Đế chuẩn tấu Lư Sâm an bài mấy chục người chia làm năm tổ, thiết lập thùng gỗ xe ngựa thu nhận tiền và lương thực.
Cái mà Lưu Lăng đến xem, chính là hiệu quả của chỗ quyên góp như thế nào. Kỳ thật những thứ này Lưu Lăng so với bất cứ ai đều sớm gặp qua, vào thời hiện đại mỗi một trung tâm thương mại đều thiết lập một thùng quyên góp. Nhưng vào thời đại này, phỏng chừng cũng có thể xem như là một sáng kiến. Lưu Lăng vừa đi vừa nhìn, phát hiện cái thứ này cho dù đặt ở Bắc Hán hay là thời hiện đại, cùng có một điểm chung chính là trên cơ bản mọi người đều nhìn mà không thấy.
Vào thời hiện đại, mặc kệ người nhìn thấy lúc nào, trong cái thùng đó tốt xấu gì cũng có vài tờ tiền lẻ một đồng năm đồng, nhưng Lưu Lăng đi qua hai chỗ quyên góp, trong thùng đều là trống không.
Triệu Nhị thở dài nói:
- Chủ tử, kiến nghị này của Lư đại nhân dường như hiệu quả cũng không được tốt.
Hoa Tam Lang nói: - Hiện tại trong thành Thái Nguyên người có dư tiền và lương thực cũng không nhiều, trong tay bá tánh vốn chẳng có mấy đồng để sống qua ngày. Kêu bọn họ quyên góp, chẳng khác nào lấy mạng bọn họ. Theo ta thấy, cái thùng này đặt sai chỗ rồi.
Triệu Nhị cười nói: - Vậy ngươi nói nên đặt ở địa phương nào?
Hoa Tam Lang chỉ vào từng toà từng toà phòng ốc so với nhà dân cao lớn hơn nhiều ở phía xa nói:
- Làm thêm vài cái thùng, sau đó đặt trước cửa nhà của mấy tên phú hộ và các quan lão gia. Cho dù bọn họ không đưa tiền cũng làm cho bọn họ khó chịu một chút.
Lưu Lăng cười nhẹ một tiếng nói: - Tam Lang nói hay lắm, trở về cứ làm như thế đi.
Hoa Tam Lang le lưỡi một cái, trong lòng tự nhủ cái ác chiêu này Vương Gia quả nhiên chào đón.
Lưu Lăng vừa đi vừa nói: - Như vậy, chuyện này liền giao cho Tam Lang ngươi đi làm. Tìm thêm vài người thợ mộc, làm suốt đêm cho ra một trăm cái thùng, sau đó phái người đặt trước cửa nhà những phú hộ trong thành, nhất định phải đặt ở vị trí ngay chính giữa cửa ra vào, lệch một chút cũng không được.
Triệu Nhị thầm nghĩ, chiêu này của Vương gia cũng quá ác đi, người ta làm sao đi ra đi vào nữa, gặp phải người dễ nổi nóng, còn không phải tức giận đập phá cái thùng.
Gã vừa nghĩ đến chỗ này, thì nghe Lưu Lăng nói: - Đừng dán tờ giấy ghi thùng quyên góp lên trên, cứ đặt ngay trước cửa. Nếu như có người đập bể... Ha ha, thì để bọn họ theo giá gốc bồi thường một trăm quan đi, thiếu một đồng tiền cũng không được. Nếu có người dám không đưa, cứ đem tên của bổn Vương báo ra. Nói cho bọn họ biết, thùng gỗ này là vật phẩm quý giá của triều đình, không dựa theo giá mà bồi thường thì tịch thu toàn bộ gia sản, cả nhà sẽ sung quân đến biên giới phía Nam.
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị cùng líu lưỡi, trong lòng thầm nói cái gì là ác bá, giống như Vương gia của chúng ta như vậy mới là ác bá chân chính. Một cái thùng gỗ, giá chế tạo cũng không cần vài đồng tiền, cư nhiên mở miệng muốn đòi một trăm quan!
Một trăm quan là khái niệm gì? Một quan chính là bằng một ngàn cái đồng tiền tiêu chuẩn. Thời kỳ Ngũ đại Thập quốc chính là loạn thế, giá của một quan tiền so với đời Đường thì giảm đi rất nhiều. Vào những năm Trinh Quan của Đường Thái Tông, vật chất văn minh cực kỳ phong phú, một đấu gạo chỉ bán có năm văn tiền. Một quan tiền có thể mua hai trăm đấu gạo. Mười đấu gạo làm một thạch, vào đời Đường một thạch ước chừng năm mươi chín kg. Một quan tiền có thể mua hai mươi thạch gạo, theo như giá gạo thời hiện đại mà tính thì gần như tương đương bốn ngàn nhân dân tệ.
Mà hiện tại Bắc Hán nghèo khổ, lại là năm gặp thiên tai, giá gạo gần như gấp tám chín lần những năm Trinh Quan của Đường Thái Tông. Một đấu gạo không sai biệt lắm khoảng bốn mươi lăm văn tiền. Cũng chính là như vậy, một quan tiền đổi thành nhân dân tệ chỉ khoảng năm trăm đồng. Một trăm quan, cũng chính là gần năm vạn nhân dân tệ a!
Đập hư một cái thùng gỗ, đóng phạt năm vạn nhân dân tệ.
Lưu Lăng còn nói cái giá này công bằng, từ đó có thể thấy được bụng dạ độc ác của người làm quan.
Hoa Tam Lang ngây ngô cười nói: - Như thế rất tốt, như thế rất tốt. Nếu như có mười người đập phá thùng gỗ, đó chính là một ngàn quan. Có một trăm người đập phá thùng gỗ, đó chính là một vạn quan tiền a! Vương gia, hay là như vậy đi, chúng ta làm một ngàn cái thùng, nếu như toàn bộ đều bị người ta đập phá, ha ha... Tuế cống Đại Liêu quốc trên cơ bản không cần phải rầu nữa.
Triệu Nhị nói: - Biện pháp này tuyệt diệu, Vương gia, thuộc hạ thấy được đó, ngài hạ lệnh, trong mười hai châu phủ của Đại Hán ta đều làm như vậy. Cứ như vậy, ha ha... Tài nguyên cuồn cuộn a!
Lưu Lăng cười nói: - Hai người các ngươi nên sửa tên lại, một người gọi là Hoa lột da, một người gọi là Triệu lột da.
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị đều trong lòng thầm nghĩ, ừ, vậy ngài chính là Lưu lột da... Còn là người đứng đầu đội lột da.
Ba người vừa đi vừa nói, mỗi lần đi qua một chỗ quyên góp đều thấy tình trạng đều không sai biệt lắm. Mấy tên nha dịch trông coi thùng quyên góp đứng không có chút tinh thần, có một chỗ quyên góp nha dịch thậm chí chạy tới quán trà cách đó không xa uống trà. Hoa Tam Lang vừa đi vừa thở dài, không ngừng nói vẫn là đặt thùng gỗ trước cửa nhà những phú hộ thực tế nhất, cứ theo tình hình này chỉ sợ lúc sứ giả Liêu quốc đến rồi cũng không gom được một quan tiền.
Triệu Nhị nói: - Vương gia, chúng ta hay là đừng xem nữa, càng xem càng phiền lòng.
Lưu Lăng thản nhiên cười cười nói: - Những thứ các ngươi nhìn thấy làm cho các ngươi lạnh lòng, những thứ ta nhìn thấy làm cho ta hài lòng.
Hoa Tam Lang kinh ngạc nói: - Có cái gì đáng để hài lòng? Sao thuộc hạ nhìn không ra?
Lưu Lăng giơ tay chỉ tới nơi cách chỗ quyên góp không xa nói: - Ngươi nhìn bên kia.
Triệu Nhị và Hoa Tam Lang nhìn theo hướng Lưu Lăng chỉ, thấy chỗ đó tụ tập không dưới mấy chục người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào thùng quyên góp. Những đám người vây xem như vậy không chỉ có chỗ này, ở dưới một cây liễu lớn cũng có một đám người đang cúi đầu nghị luận gì đó. Hai người ước lượng một chút, trong vòng trăm mét xung quanh chỗ quyên góp này, không sai biệt lắm có mấy trăm người.
Lưu Lăng nói: - Nhìn thấy chưa?
Triệu Nhị nói: - Nhìn thấy rồi, nhưng những bá tánh vây xem cho dù có đứng cả đời ở đó, cũng không có chút tác dụng.
Lưu Lăng ha ha cười nói: - Triệu Nhị à, nhìn vấn đề phải nhìn sâu một chút. Chúng ta một đường đi tới đây, mỗi chỗ quyên góp cũng đều có bá tánh vây xem như vậy. Những bá tánh này thật ra đều có ý quyên góp, chỉ là ai cũng không muốn làm chim đầu đàn. Nói văn vẻ thì là cây cao đón gió lớn, đại khái là ý như vậy. Người đầu tiên đứng ra quyên góp, chỉ sợ sẽ lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Hắn cười nói: - Kỳ thật bá tánh không có người nào ngu, thời cuộc hiện tại của Đại Hán, trong lòng bọn họ đều nhìn rất rõ ràng. Làm cái ví dụ đi, như thế các ngươi sẽ hiểu rõ một chút.
Lưu Lăng nói: - Triệu Nhị, ví dụ ngươi nuôi một đàn cừu rất lớn. Ngươi lùa đàn cừu này đi ăn cỏ, đúng lúc này phía trước xuất hiện một rãnh nước, rãnh nước này cũng không lớn lắm, hơn nữa chỉ có nhảy qua rãnh nước này mới có thể ăn được cỏ non tươi mới phía đối diện. Đúng lúc này, đàn cừu dừng lại trước rãnh nước như thế nào cũng không dám nhảy qua, ngươi làm thế nào?
Triệu Nhị nghĩ chút rồi nói: - Thì lùa đàn cừu qua bên kia!
Hoa Tam Lang nói: - Nếu như cố lùa thì đàn cừu có khả năng sẽ chạy tán loạn, không bằng dùng cây gậy gỗ treo một ít cỏ tươi, sau đó để phía trước đầu cừu dụ dỗ nó, con cừu vì muốn ăn được cỏ tươi sẽ đi theo gậy gỗ, sẽ nhảy qua rãnh nước. Chỉ cần con cừu đầu đàn qua được bên kia, phỏng chừng những con cừu phía sau cũng sẽ đi qua theo.
Lưu Lăng cười ha ha nói: - Tam Lang nói hay lắm!
Triệu Nhị gãi gãi đầu nói: - Mưu lợi mà thôi, thật ra ta cũng nghĩ đến. Nhưng mà cái này với những bá tánh vây xem có quan hệ gì?
Hoa Tam Lang dùng ánh mắt như đang nhìn tên ngu ngốc liếc Triệu Nhị một cái, cái ánh mắt này khiến Triệu Nhị vô cùng buồn bực. Gã theo bản năng liếc Lưu Lăng một cái, người sau cười mà không nói, ôm tay đi về phía trước.
Triệu Nhị đi được ba bốn chục mét, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ một cái vào trán nói: - Ta đã hiểu rồi!
Ba người Lưu Lăng tiếp tục đi về phía trước, rất nhiều nơi đều có bá tánh tụ tập ở phía xa chỉ vào chỗ quyên góp mà nghị luận rôm rả. Có người nói làm như vậy hữu dụng không? Tất nhiên sẽ có người nói nhất định là vô dụng, lão bá tánh chúng ta đến cơm còn ăn không no thì làm sao có tiền lấy ra quyên góp. Mấy văn tiền chúng ta quyên ra, căn bản không sinh ra tác dụng gì.
Lại có một người khác nói: - Nói cũng không phải nói như vậy, góp ít thành nhiều, nếu như tất cả chúng ta đều quyên góp, cho dù mỗi người chỉ quyên một văn tiền, tích góp lại cũng là một khoản tài phú!
Lập tức có người cười nhạo ông ta nói: - Nhà của ngươi nhiều tiền, ngươi đi quyên đi! Ta dù sao cũng không coi tiền như rác, có tiền ta đi mua một miếng thịt về nấu canh tẩm bổ thân thể cho mẫu thân.
Lời này làm cho rất nhiều người đồng cảm, đều gật đầu theo.
Lưu Lăng vừa xem, vừa nghe, nhưng không nói chuyện.
Lúc này, đã cách chỗ quyên góp cuối cùng không xa. Chỗ quyên góp này hẻo lánh nhất, không ngờ thiết lập ở giao lộ một ngõ nhỏ. Chỗ như vậy có ít người đi qua đi lại, cho nên ngay cả bá tánh vây xem cũng không có. Phỏng chừng mấy tên nha dịch trông coi cũng ngại mất mặt, nên đặt luôn ở chỗ hẻo lánh. Nhưng chính tại chỗ quyên góp này, ánh mắt của Lưu Lăng sáng lên!
Tại chỗ quyên góp này, dĩ nhiên có ngươi đang quyên tiền! Người quyên tiền này rất đặc biệt, là một nữ tử nhìn qua không tới hai mươi tuổi. Nữ tử này mặc một váy dài màu tuyết trắng, phong tư yểu điệu, nhìn qua hết sức xinh đẹp. Một đầu tóc đen như thác nước buông xuống sau ót, một trận gió nhẹ thổi qua sợi tóc nhẹ nhàng phất động.
Nàng từ trong tay tiểu nha đầu mặc áo màu đỏ bên cạnh tiếp nhận một cái túi thơm có thêu hình uyên ương, từ bên trong lấy ra tất cả đồng tiền và vài khối bạc vụn, trầm ngâm một chút rồi đem toàn bộ bỏ vào trong thùng quyên góp!
Lúc Lưu Lăng nhìn thấy nữ tử này, đôi mắt lập tức híp lại thành một khe hở! Nữ tử này, hắn nhận biết!
Không ngờ là người ngày hôm đó cùng Liễu Mi Nhi nhìn trúng một cây trâm cài tóc, Trần Tử Ngư!