- Chương 1: Đảo loạn thái nguyên
- Chương 2: Huynh đệ nghị sự
- Chương 3: Nội bộ nổi loạn
- Chương 4: Công thành cung vang
- Chương 5: Phá thành giết người
- Chương 6: Chính thái đại điện
- Chương 7: Hoàng thượng vạn tuế
- Chương 8: Mỹ nhân hầu tắm
- Chương 9: Tam tuyên thánh chỉ
- Chương 10: Lư thị ngọc châu
- Chương 11: Xử theo gia pháp
- Chương 12: Con đường gian khổ phía trước
- Chương 13: Loạn đảng của thái tử
- Chương 14: Ngăn cản xe chở tù nhân
- Chương 15: Bộ hạ cũ nhạc kỳ lân
- Chương 16: Rút dây động rừng
- Chương 17: Ẩn giấu thiên ảnh vệ
- Chương 18: Thần y cứu người
- Chương 19: Toàn thân tử khí
- Chương 20: Tác dụng tuyệt vời của gia pháp
- Chương 21: Người đàn ông đến từ đại đồng
- Chương 22: Lôi sơn chùy
- Chương 23: Ca là nghĩ thế nào đây?
- Chương 24: Giết gà dọa khỉ
- Chương 25: Có ý tứ
- Chương 26: Huynh đệ đồng lòng?
- Chương 27: Tiên duyên nhân gian
- Chương 28: Sau không gặp lại nữa
- Chương 29: Độc xà nhất kiếm
- Chương 30: Chạy đua với tử thần
- Chương 31: Thức tỉnh
- Chương 32: Tư mã luật và bùi hạo
- Chương 33: Nữ tì hùng mạnh
- Chương 34-1: Chu diên công (1)
- Chương 34-2: Chu diên công (2)
- Chương 35-1: Lại trị thông giám (1)
- Chương 35-2: Lại trị thông giám (2)
- Chương 36: Tiến cử
- Chương 37: Vung lên đồ Đao
- Chương 38: Áo trắng như tiên
- Chương 39: Sự kiện đánh phá cướp bóc đáng khiển trách
- Chương 40: Người nào uy phong hơn?
- Chương 41: Kẻ xúi giục
- Chương 42: Lựa chọn
- Chương 43: Anh hùng không cứu người
- Chương 44: Vì nước tán gái
- Chương 45-1: Thử (1)
- Chương 45-2: Thử (2)
- Chương 46: Kẻ giết người
- Chương 47: Lạt mềm buộc chặt
- Chương 48: Một cặp xứng đôi
- Chương 49-1: Thần y không thông minh (1)
- Chương 49-2: Thần y không thông minh (2)
- Chương 50-1: Vương tiểu ngưu đã trải qua (1)
- Chương 50-2: Vương tiểu ngưu đã trải qua (2)
- Chương 51: Phỏng đoán chân tướng
- Chương 52: Ấm áp, mềm mại
- Chương 53: Nói chuyện đàng hoàng
- Chương 54: Trận đấu thư hùng
- Chương 55: Nắm chắc phần thắng
- Chương 56: Ôm cây đợi tặc
- Chương 57: Vô cùng khẩn cấp
- Chương 58: Đại tướng quân vương
- Chương 59: Tiểu nhân cáo trạng
- Chương 60: Điều binh
- Chương 61: Khiển tướng
- Chương 62-1: Khách đến
- Chương 62-2: Khách đến (2)
- Chương 63: Kỳ tư diệu tưởng chu diên công
- Chương 64: Mong vương gia thành toàn!
- Chương 65: Trần tử ngư là thế
- Chương 66: Nhiếp thị huynh đệ
- Chương 67: Bỏ chạy
- Chương 68-1: Ngu ngốc (1)
- Chương 68-2: Ngu ngốc (2)
- Chương 69: Vận mệnh bi thảm của tạ đại thiện nhân
- Chương 70: Đùa giỡn?
- Chương 71: Có khách đến
- Chương 72: Nhà có con gái tốt
- Chương 73: Bồi thường cho ta!
- Chương 74: Mùa xuân đầu tiên
- Chương 75-1: Năm trăm (1)
- Chương 75-2: Năm trăm (2)
- Chương 76: Nữ nhân gan to bằng trời
- Chương 77: Chia quân
- Chương 78-1: Trêu trọc hắn chơi (1)
- Chương 78-2: Trêu trọc hắn chơi (2)
- Chương 79: Ngươi đi chết đi
- Chương 80: Loạn phủ viễn quân
- Chương 81-1: Thanh lý môn hộ (1)
- Chương 81-2: Thanh lý môn hộ (2)
- Chương 82: Rối bời
- Chương 83-1: Chu thế tông (1)
- Chương 83-2: Chu thế tông (2)
- Chương 84-1: Lâm trận trảm tướng (1)
- Chương 84-2: Lâm trận trảm tướng (2)
- Chương 85: Con đường đế vương của sài vinh
- Chương 86: Chiến đấu đến chết lặng
- Chương 87-1: Một chết một thương (1)
- Chương 87-2: Một chết một thương (2)
Nhà Đường diệt vong mở đầu cho thời kỳ phiên trấn cát cứ Ngũ Đại Thập Quốc. Lưu Lăng tái sinh, trở thành Cửu Hoàng tử của Bắc Hán quốc.
Bắc Hán quốc tọa lạc tại Sơn Tây, là một quốc gia có diện tích vô cùng nhỏ bé, thiên tai quanh năm, đất đai cằn cỗi, dân chúng lầm than. Trong dòng sông lịch sử thênh thang chảy xiết, Bắc Hán xuất hiện như một bọt nước, một đóa hoa sớm nở tối tàn, một con đom đóm vụt sáng rồi tắt lịm, tồn tại duy hai mươi chín năm, nối ngôi qua bốn đời.
Liệu sự xuất hiện của Lưu Lăng có thể nghịch chuyển dòng chảy, cải biến vận mệnh của Bắc Hán quốc, biến đổi thế cục toàn diện của thời loạn thế Năm Triều Mười Nước?
– – – – – –
Nhân vật chính Lưu Lăng, kiếp trước hắn là một người bệnh tật, quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh, cùng sách bầu bạn. Nhưng hắn vẫn rất may mắn, có được một gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương. Cũng chính nhân tố này đã tạo nên con người trọng tình ở Lưu Lăng.
Lần nữa mở mắt, trời ban cho hắn một cuộc đời mới, một thân phận hiển quý người người quỳ lạy. Trớ trêu thay, lại tước đi thứ hắn quý trọng nhất – tình thân.
“Sinh” ra trong nhà Đế Vương, hắn không thể không đấu, không thể không giết, không thể không kiên định.
Nhưng hắn tuyệt sẽ không giết vì khát máu, sẽ không giết vì ham muốn.
Hắn giết, là vì thủ hộ.
Hắn giết, là vì kiên trì.
Tay hắn dấy đầy máu tanh là bởi không muốn khắp cả đại địa chìm trong biển máu.
– – – – – –
Về đến thời đại này, Lưu Lăng vẫn nhớ mãi không quên cha mẹ kiếp trước của mình. Hắn tự tay họa một bức tranh chân dung của cha mẹ, rồi treo trong thư phòng, ngày ngày nhìn ngắm, những lúc bế tắc, hắn sẽ độc thoại như đang tâm sự thổ lộ cùng cha mẹ.
Một đoạn trích nhỏ, nhưng cũng đủ để nói lên con người của Lưu Lăng:
Lưu Lăng xoay người nhìn bức họa cha mẹ treo trên tường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ấm áp. Hắn nhìn khuôn mặt quen thuộc trong bức họa, ánh mắt dịu dàng.
– Cha mẹ, con trai sắp phải ra chiến trường nữa rồi. Lần này không giống như lần trước, có lẽ vận số của Bắc Hán đã hết thật rồi. Cha mẹ, con trai đã làm đủ nhiều cho quốc gia này rồi, nhưng Bắc Hán thực sự quá nhỏ bé, rất khó cầu sinh tồn trong ngõ hẹp.
– Nhưng, con trai không thể buông tay mặc kệ! Nhị ca đối với con ân trọng như núi, nếu con không dốc toàn lực giúp huynh ấy bảo vệ giang sơn xã tắc này, quãng đời còn lại sẽ không thể thanh thản mà sống. Bất luận thế nào, con trai cũng phải ra sức thực hiện. Nếu con trai may mắn chiến thắng, nhất định là cha mẹ ở phương xa đang cầu nguyện cho con trai. Nếu con trai bại, chỉ có thể trách nhị ca sinh không gặp thời, một bụng tham vọng mà không thể thực hiện.
Lưu Lăng nhìn bức họa cha mẹ, tự lẩm bẩm một mình.
Với lối dẫn dắt lôi cuốn, hoành tráng, bí ẩn mà không kém phần hài hước, sắc màu rất điển hình của Đại thần Trí Bạch sẽ vẽ ra một câu truyện khiến bạn không cách nào rời mắt. Nếu đã từng thưởng thức qua hai tuyệt tác của Trí Bạch là Tướng Minh và Tranh Bá Thiên Hạ tất nhiên không thể bỏ qua Đế Trụ.