Chương 42: Lựa chọn
Nói thật, Sở Hoàn ch.ết hoàn toàn là gieo gió gặt bão tự làm tự chịu. Cái ch.ết của y đối với dòng sông lịch sử chỉ như bọt sóng không có thực, tuy rằng cái ch.ết của y thật sự rất nhẹ nhàng. Đối với toàn bộ thời đại mà nói cái ch.ết của y không quan trọng gì, giống như bình thường. Nhưng đối với chính sự Bắc Hán lập tức được coi như chuyện đại sự rồi.
Buổi chiều cùng ngày Sở Hoàn ch.ết ngay khi tin tức truyền vào tai văn võ bá quan, ở trong dân chúng cũng đã lan truyền. Khắp nơi đều có người thuật lại sinh động tình huống khi ấy, nói văng cả nước miếng bộ dạng giống như chuyện chính mình trải qua. Duy có một đám người sau khi nghe được tin Sở Hoàn ch.ết thì rơi vào im lặng, chính là các vị Ngự sử đại nhân của Ngự Sử Đài.
Sở Hoàn phát điên, tên này ch.ết chưa hết tội, không ai nói y ch.ết oan uổng, thậm chí ngay cả những đồng nghiệp trong Ngự Sử Đài cũng không chút cảm thông, chỉ là có chút lo lắng. Mặc dù nói, Sở Hoàn ch.ết là gieo gió gặt bão, nhưng ai có thể đảm bảo nếu vị Trung thân Vương kia nhiệt huyết dâng trào, có thể Ngự Sử Đài sẽ rất nhanh xuất hiện một Sở Hoàn thứ hai hay không?
Lo lắng và khủng hoảng như vậy nhanh chóng từ trong nhóm Ngự Sử Đại Phu truyền ra, thật giống như dịch bệnh ai cũng không ngăn cản nổi. Khí thế hung hăng của dịch bệnh không thể chống đỡ, rất nhanh khiến cho lòng người trong Ngự Sử Đài bàng hoàng. Đây là một cơn lốc tâm lý rất mạnh, nó đủ để thay đổi quyết định của một người.
Cho nên, buổi chiều cùng ngày, mấy Ngự sử đại nhân nhát gan đến trên đường phố Dương Bình tự nguyện đi lao động. Nói thật, nhóm Ngự sử đại nhân võ miệng thật không phải chỉ để cho đẹp. Tuy rằng lúc mới bắt đầu bọn họ ngại thể diện nên ngượng ngùng mở miệng, nhưng theo một Ngự sử sau bước đầu tiên phá bỏ chướng ngại tâm lý, bắt đầu trần thuật cái lợi và hại với quốc dân, những người khác cũng dần dần động chân động tay.
Về sau Lưu Lăng đối với vị Ngự sử lên tiếng phát biểu đầu tiên rất tán thưởng, hắn nói: - Người này rất có dũng khí, hơn nữa tài ăn nói cũng rất tốt, có khả năng bán hàng đa cấp.
Chỉ có điều ai cũng không rõ bán hàng đa cấp là cái thứ gì?
Dân chúng tụ tập ngày càng nhiều bên cạnh Ngự sử, mọi người kỳ thật đối với đại sự quốc gia đều có hứng thú. Chỉ có điều chính sự quốc gia không phải chuyện có thể tuỳ ý nghị luận được, hiện tại có những đại nhân đứng ra tạo những tin sốc bên trong, cực kỳ thoả mãn tâm lý bát quái của dân chúng.
Khi biết ngân khố quốc gia đã cạn kiệt, nếu không thể gom đủ số lượng cống nạp như lời Liêu quốc muốn hàng năm, Liêu quốc thiết kỵ nói không chừng sẽ xuôi về phía Nam, đến lúc đó nhất định sẽ ngọc nát đá tan. Rất nhiều phú hộ nghe vậy lập tức quyên tiền, mặc dù là thường dân cũng bắt đầu có người quyên tiền. Tuy rằng số lượng tiền quyên góp của họ và các phú hộ này không thể so bì với nhau, chỉ là một hai miếng đồng, nhưng đây đã là một khởi đầu tuyệt vời.
Mà vừa lúc này, Ngự sử đại nhân bị ép đến diễn thuyết gây quỹ trên đường phố thì kẻ đầu sỏ Lưu Lăng, Đại hán triều Trung thân vương hôm nay đang ở trong điện Thừa Tiên cùng Hiếu Đế nói chuyện phiếm.
Lưu Lăng uống một ngụm trà nói:
- Mấy ngày trước đi qua một xưởng, thấy một thợ thủ công đang khắc một tấm bia mộ, văn bia trên bia mộ khiến thần đệ thật không biết nói gì.
Hiếu Đế cười hỏi: - Văn bia gì?
Lưu Lăng nói: - Lương Công, nhỏ học văn, thi mãi không trúng cử. Phẫn nộ học võ, một phát bắn ch.ết quan gõ trống. Sau này học y thuật, ba năm không có người đến xem bệnh. Một ngày ngẫu nhiên cảm phong hàn, tự kê một đơn thuốc, ch.ết!
Hiếu Đế phù một tiếng, trà mới uống vào miệng phun hết ra ngoài, đưa tay chỉ vào Lưu Lăng cười mắng: - Lão Cửu à, đệ chính là người chuyên sưu tầm chuyện người xưa mang ra chế nhạo, theo ta thấy câu chuyện này là giả nha.
Lưu Lăng khẽ cười nói: - Đúng là giả.
Kỳ thật câu chuyện xưa này là Lưu Lăng nghe ở kiếp trước, cụ thể là thật là giả hắn cũng không biết.
Hiếu Đế nói: - Kỳ thật tên họ Lương này cũng rất tốt, chỉ tiếc cái ch.ết oan của quan gõ trống.
Y cười cười chân mày nhíu chặt cũng giãn ra. Lưu Lăng thấy vậy trong lòng nhẹ buông xuống, lập tức cười nói: - Không biết chuyện xưa là thật hay giả, có thể làm cho Bệ hạ cười như vậy là đủ rồi.
Hiếu Đế vỗ vỗ bả vai Lưu Lăng nói: - Trẫm biết tâm ý của đệ, mấy ngày nay nhiều chuyện vặt khiến ta phiền lòng, trong lòng không tránh khỏi sẽ có chút buồn phiền, sau thời gian này sẽ khá hơn.
Y đến trước mặt bàn, tiện tay cầm lấy một phần tấu chương mở ra nhìn lướt qua, đưa cho Lưu Lăng nói: - Đệ xem cái này một chút.
Hiếu Đế thấy Lưu Lăng do dự không cầm, lập tức cười nói: - Không sao, xem một chút đi.
Lưu Lăng nhận lấy, cúi đầu nhìn lại.
Hoá ra phần này là tấu chương vạch tội hắn, lời nói sắc bén, mấy ngàn từ lưu loát. Lấy chuyện Lưu Lăng sai thuộc hạ đánh ch.ết Ngự Sử đại phu ở bên đường làm mở đầu, vạch tội Lưu Lăng coi thường quốc pháp, giết người bừa bãi, ngang ngược không hề có lòng thần phục. Trong đó còn liệt kê tỉ mỉ tội của Lưu Lăng: mười hai tội lớn, ba mươi sáu tội nhỏ; bốn mươi tám lời chỉ tội này nếu bị luận tội chỉ sợ lăng trì xử tử vẫn là còn nhẹ.
Lưu Lăng nhìn nhìn mặt ký tên phía sau của tấu chương, không ngờ là Hình Bộ Thị Lang Bùi Hạo!
Hiếu Đế liếc mắt nhìn Lưu Lăng một cái nói: - Tấu chương này hôm nay do Lư Sâm trực phòng Quân cơ vừa mới trình lên, trước đó Trẫm đã hỏi qua ông ta thấy thế nào, đệ đoán ông ta nói như thế nào?
Lưu Lăng cười nói: - Dựa theo tính tình Lư đại nhân, đương nhiên sẽ đè chuyện này xuống không để phát ra. Nếu lời thần nói không sai, Lư đại nhân sẽ khuyên Bệ hạ không cần đem chuyện này nói cho đệ biết. Sau đó ông ấy sẽ đi tìm Bùi Hạo nói chuyện, để cho Bùi Hạo không lại gửi lên tấu chương như vậy.
Hiếu Đế liếc mắt đánh giá Lưu Lăng một cái nói: - Luận kẻ thông minh trong thiên hạ …
Lưu Lăng tiếp lời nói: - Lưu Lăng chắc chắn là người thứ hai trên thiên hạ, sau Hoàng thượng.
Hiếu Đế cười ha ha nói: - Đệ cái tên này, kiểu gì cũng biết đường tâng bốc cho được.
Y sau khi ngồi xuống hỏi: - Theo ý đệ, chuyện này bây giờ làm thế nào?
Lưu Lăng suy nghĩ một chút nói: - Thần đệ nghĩ, phần tấu chương này lúc lâm triều buổi sáng, Bệ hạ lấy ra để các đại thần thảo luận một chút.
Hiếu Đế: - Hả? Đây là ý gì?
Lưu Lăng thực ra biết Nhị ca của hắn suy đoán ra được nhưng giả bộ hồ đồ, lập tức nói: - Bùi Hạo này không phải là một kẻ ngu dốt lỗ mãng, trong lòng hắn tất nhiên cũng hiểu được, phần tấu chương này là bịa đặt ra và tin đồn vỉa hè không đủ để khiến Bệ hạ đối với thần đệ sinh lòng ngăn cách, hắn làm như vậy tất nhiên là có dụng tâm khác.
- Có lẽ hắn làm như vậy không ngoài mục đích muốn biểu đạt một tín hiệu.
Hiếu Đế tán thưởng gật gật đầu nói ba chữ: - Không sợ ch.ết.
Lưu Lăng nói: - Bùi Hạo hẳn là có chuyện khác muốn nói, nhưng lại dường như có cái gì đó khó nói ẩn bên trong, nếu hắn muốn dùng tấu chương này dẫn ra người nào, hoặc là chuyện nào đó, tại sao Bệ hạ không cho hắn một cơ hội?
Hiếu Đế gật gật đầu nói:
- Một khi đã như vậy, ngày mai lâm triều Trẫm sẽ đem phần tấu chương này ra, để tất cả văn võ bá quan trong triều nghị luận một chút, xem xem Bùi Hạo rốt cục là làm cái quỷ gì!
Ngõ Thanh Y thành Thái Nguyên, hai nữ tử một lớn một nhỏ đi đến, người lớn tuổi hơn mặc một chiếc váy trắng tuyết, gót sen nhẹ nhàng, nhịp nhàng như sóng. Dáng nàng cũng không hẳn là rất cao, nhưng tỷ lệ cơ thể vô cùng hoàn hảo, cũng không làm những động tác khác, chỉ bước từ từ như vậy, mỗi một bước cũng tựa như có thể làm rung động trái tim nam nhân.
Đi theo bên người nàng là một tiểu tỳ khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, dung mạo như phấn điêu ngọc mài quả nhiên là một tiểu mỹ nhân bại hoại. Tiểu nha hoàn này vừa đi vừa bĩu môi, lầm bà lầm bầm dường như đang oán giận cái gì đó.
Hai người kia chính là Trần Tử Ngư cùng tiểu nha hoàn Gia Nhi của nàng.
- Tiểu thư! Người thật là hào phóng, nhiều tiền như vậy cũng quyên góp hết rồi, người không đau lòng nô tì đau lòng đấy!
Tiểu nha hoàn bĩu môi tức giận nói, nàng ta vừa đi vừa lật lên xem cái bọc nhỏ thêu một đôi uyên ương kia, lại cẩn thận tìm kiếm cũng không thấy một đồng tử. Thoáng nghĩ tới số tiền mà nàng ta giữ lại tháng sau mua lễ vật sinh thần cho tiểu thư, nàng ta liền đau lòng.
- Chúng ta mới tới trong thành Thái Nguyên này chưa được ba tháng, người ở đây đều không đi quyên tiền, chúng ta đi làm gì? Đều nói việc không liên quan đến mình thì tránh cho xa, tiểu thư thì ngược lại, chẳng lẽ thực nghĩ mình là người Bắc Hán sao?
Nàng ta vừa đi vừa nói, càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái.
- Câm miệng!
Trần Tử Ngư mạnh mẽ dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm nha hoàn mà quát một tiếng. Gia nhi đang đi, bị tiếng quát của Trần Tử Ngư làm hoảng sợ. Nàng ta ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình không tốt, hiển nhiên là tức giận thật rồi. Trần Tử Ngư ngày thường đối với nàng ta như chị em ruột, đây là lần đầu tiên lớn tiếng quát nàng ta như vậy.
Gia Nhi cảm thấy trong lòng thật uất ức, đôi mắt hồng lên muốn khóc.
Trần Tử Ngư thấy bộ dạng của nàng ta như vậy, bèn đi đến bên cạnh giơ tay lên vuốt nhẹ mặt nàng ta hai cái, thở dài nói:
- Gia Nhi, đã đến thành Thái Nguyên này, chúng ta liền trở thành người trong thành Thái Nguyên. Hai chúng ta đi xa như vậy đến nơi này, vẫn luôn chỉ có chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, mỗi bước trên đường đều là táng đởm kinh hồn cẩn thận dè dặt, hiện tại thật vất vả mới cùng Lưu Lăng kia có vài phần liên quan, sao có thể không cẩn thận một chút?
Nàng dịu dàng nói: - Quyên chút tiền này là chuyện nhỏ, khiến Lưu Lăng kia nhìn thấy mới là mấu chốt. Chỉ cần khiến cho hắn chú ý, chỉ cần vào được trong phủ Thân Vương làm nha hoàn, cuộc sống của chúng ta cũng khá hơn một chút đấy, muội hiểu chưa?
Gia Nhi trong mắt còn nước mắt, lúc này được Trần Tử Ngư an ủi trong lòng dễ chịu rất nhiều. Nàng ta hít hít cái mũi, giơ tay lau nước mắt nơi khoé mắt nói: -Tiểu thư, Gia Nhi biết sai rồi.
Trần Tử Ngư nhoẻn miệng cười nói: - Cuộc sống bây giờ của chúng ta như vậy, ta biết là khổ một chút. Cách xa cuộc sống tốt đẹp khi chúng ta ở nhà, theo ta ra ngoài đúng là uỷ khuất cho muội rồi.
Gia Nhi thấy nàng nói vậy trong lòng chua xót, kéo tay Trần Tử Ngư nói: - Tiểu thư, nô tì không sợ khổ, chỉ là nô tì sợ người phải chịu uất ức. Khi chúng ta ở nhà ăn ngon mặc đẹp, bây giờ… Tiểu thư, chúng ta khi nào mới có thể trở về nhà?
Trần Tử Ngư chán nản nói: - Chúng ta… Còn có thể trở về sao?
Gia Nhi thấy Tiểu thư bị tâm tình của mình ảnh hưởng tới, trong lòng bất an, khẩn trương an ủi nàng nói:
- Yên tâm đi tiểu thư, chỉ cần chúng ta có thể cùng Trung thân vương Lưu Lăng kia gần gũi một chút, ngày sau tất nhiên có thể áo gấm về nhà.
Nói xong, nàng ta lại nắm nắm bàn tay nhỏ nói: - Hừ, người được tiểu thư coi trọng, ngươi còn có thế chạy đến chân trời được không?
Trần Tử Ngư bị nàng đùa mỉm cười, điểm mũi nàng một cái nói: - Đi thôi, chúng ta đi nửa ngày rồi, cũng cần phải trở về thôi.
Gia Nhi gật gật đầu, vừa đi vừa nói: - Chỉ có điều đáng tiếc, có ai nghĩ đến cái tên Thái tử xui xẻo kia lại dễ dàng rơi đài vậy? Vốn đang trông cậy dựa vào hắn nuôi sống chúng ta, từ đó ăn ngon mặc đẹp vô lo vô nghĩ rồi, kết quả thiếu chút nữa theo hắn đi xuống Địa phủ gặp Diêm vương báo danh, thực xui xẻo.
Trần Tử Ngư cười và nói: - Gia Nhi, miệng nói tích đức. Chúng ta chẳng qua là ngay từ đầu đã đứng sai đội mà thôi, không oán người ta được. Kỳ thật Thái tử Lưu Tranh cũng rất đáng thương đấy, hắn kỳ thật không ngu ngốc, biết mình nếu không liều mạng một phen thì vận mệnh vĩnh viễn không nằm chắc trong tay mình. Đáng tiếc chính là, cho đến lúc ch.ết hắn mãi không biết được, rốt cuộc ai mới là đối thủ của hắn.
Gia Nhi cảm thán một tiếng nói: - Nếu sớm biết có ngày hôm nay, Lưu Tranh khẳng định hối hận sao không giết ch.ết Trung thân vương khi hắn ở trong thiên lao.
Trần Tử Ngư rất nhanh nắm tay, ánh mắt sáng ngời lẩm bẩm:
- Lúc này đây, tuyệt đối không thể đứng sai đội!