Chương 68-2: Ngu ngốc (2)
Bành Trảm bỗng nhiên ha ha phá lên cười, hắn cười làm động đến miệng vết thương, lập tức đau nhếch nhếch miệng.
– Tư Mã Luật, ngươi thật buồn cười!
Bành Trảm vẻ mặt dữ tợn nói.
– Lúc đầu ta nghĩ mãi cũng không hiểu, một người như ngươi, không tham ăn, không tham rượu, không tham luyến sắc đẹp, thậm chí một bộ quần áo mới cũng không nỡ mua, ngươi tham nhiều tài bảo như vậy để làm gì? Hiện tại ta rốt cuộc cũng hiểu rõ, ha ha! Tư Mã Luật, ngươi chính là một kẻ điên!
Bành Trảm gian nan đứng lên, dùng thanh trường đao bị dính đầy máu tươi của chính mình trong tay chống đỡ thân mình nói: – Tư Mã Luật, ngươi có một gian mật thất như vậy, chỉ sợ ngay cả phu nhân của ngươi cũng không biết phải không? Nữ nhân đáng thương kia, đến bây giờ còn tin chắc phu quân của mình là một quân tử quang minh lỗi lạc, đến ch.ết cũng không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên là một kẻ điên vì tiền tài mà phát rồ.
Tư Mã Luật ánh mắt lạnh lùng, hướng về phía Bành Trảm hét lớn: – Ngươi câm miệng! Chỗ này của ta còn chưa tới phiên một tên hạ nhân như ngươi đến lắm miệng!
– Hạ nhân?
Bành Trảm lặp lại một lần, cười ha ha nói: – Tư Mã Luật, ngươi còn cho là bản thân mình có thân phận cao quý hay sao? Mấy năm nay nếu như không có ta giúp ngươi, ngươi sớm đã không biết ch.ết bao nhiêu lần. Có lần nào khi sự việc có dấu hiệu bại lộ, không phải là ta thay ngươi giết người diệt khẩu? Giống như lần trước, Trung Thân Vương Lưu Lăng từ trên đường cái bắt lại mấy tên tử tù, ngoài cái tên mạng lớn bị hắn mang về Vương phủ, những tên còn lại nếu không không phải ta lén lút giúp ngươi giải quyết hết, cái chức Hình bộ Thượng thư của ngươi còn làm được đến hôm nay sao?
Gã cố bước về phía trước hai bước, nhìn thẳng vào mắt của Tư Mã Luật rồi nói: – Hạ nhân? Nếu không có tên hạ nhân như ta đây, ngươi có thể có vàng bạc châu báu chứa đầy trong phòng này sao? Mấy năm nay ngươi đã làm bao nhiêu chuyện giết người diệt khẩu? Chuyện của Đông Phương Luân Nhật, người giàu nhất thành Thái Nguyên, người khác không biết xảy ra chuyện gì, ta vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch!
– Lần đó người đi tới phủ của Đông Phương Luân Nhật làm khách, lúc ngươi thấy ngôi nhà tráng lệ của ông ta, thấy ông ta hiếu kính ngươi cả một bàn đầy vàng bạc tài bảo, sự tham lam trong mắt ngươi không thoát khỏi đôi mắt ta! Bề ngoài ngươi thanh liêm công chính, nghiêm khắc cự tuyệt những tài bảo đó, kỳ thực trong lòng bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào đem toàn bộ tài phú của Đông Phương Luân Nhật đoạt lấy! Đông Phương Luân Nhật đáng thương kia, còn kính phục cách làm người của ngươi, thật buồn cười!
Thân mình Tư Mã Luật run rẩy một trận, trong ánh mắt của ông ta đều là sự sợ hãi khó có thể che giấu. Thân thể hơi chếnh choáng, làm tài bảo trong lòng ngực của ông ta tất cả đều rơi trên mặt đất. Tư Mã Luật thật sự cả kinh, cuống quít ngồi xổm người xuống đi nhặt những châu báu một cách lung tung. Ông ta vừa luống cuống tay chân nhặt, vừa hướng Bành Trảm quát: – Cút ra ngoài! Ngươi cút ra ngoài cho ta!
Bành Trảm lại di chuyển về phía trước hai bước, mang theo một loại miệt thị mỉm cười nói: – Tư Mã đại nhân, ngươi tự nhìn bản thân xem, bộ dáng bây giờ thật buồn cười làm sao, đáng thương làm sao!
Gã nhấc chân đá một cái, một cái gương đồng phong cách cổ xưa khảm châu báu bị gã đá tới trước người Tư Mã Luật. Tư Mã Luật nhanh chóng bắt lấy cái gương đồng, dùng tay áo không ngừng lau chùi. Biểu tình trên mặt ông ta hoảng loạn vô cùng, nhưng vẫn mang theo một loại cuồng nhiệt làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Bành Trảm khinh miệt nói: – Tư Mã Luật, mấy năm nay, ngươi hại bao nhiêu người? Chính ngươi còn nhớ rõ sao?
Tư Mã Luật thân hình cứng đờ, động tác trên tay đột nhiên dừng lại, sau đó biểu tình trên mặt cũng dần dần bình tĩnh lại. Ông ta đem những vàng bạc châu báu đang cầm trong tay nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, từ từ đứng thẳng người dậy. Ông ta nhìn vết thương trên người Bành Trảm, cười lạnh nói: – Ta thật muốn biết, là ai có thể làm ngươi, đệ nhất cao thủ thế hệ thanh niên của Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao bị thương thành ra như vậy? Ngươi hiện giờ rất đau phải không? Trong lòng rất phẫn nộ? Vết thương vẫn còn chảy máu, có cần ta giúp ngươi băng bó một chút không?
Bành Trảm ngây ra một lúc, gã không nghĩ tới Tư Mã Luật vì sao đột nhiên trấn định lại.
Tư Mã Luật chậm rãi đi đến phía trước một cái bàn, ông ta xoay người nhìn Bành Trảm nói:
– Mấy năm nay đúng là ủy khuất ngươi rồi, ngươi giúp ta rất nhiều, lại nhận được quá ít. Cũng là ta quá nhỏ mọn. Như vậy đi, trên bàn này có kim sang dược tốt nhất, ta trước giúp ngươi cầm máu. Sau đó… tài bảo trong phòng này ngươi tùy ý chọn lựa một ít, ngươi nên đi đi, từ nay về sau không cần trở về đây nữa!
Bành Trảm lạnh lùng nhìn Tư Mã Luật, gã cười lạnh nói: – Ngươi nỡ sao? Tư Mã Luật, trên thế giới này không ai so với ta hiểu rõ ngươi hơn, phu nhân của ngươi cũng không được! Nếu ta không có đoán sai, trên cái bàn kia căn bản không có kim sang dược gì cả, có chỉ là độc dược giết người! Ngươi muốn giết ta?
Gã mạnh mẽ nhảy tới trước một bước, loạng choạng thân mình, một tay cầm đao chỉ vào Tư Mã Luật.
– Tư Mã Luật, ta đã sớm biết ngươi có một gian mật thất như vậy, nhưng ta vẫn nhẫn nhịn không có đi vào đây. Ngươi biết tại sao không?
Bành Trảm cười lạnh nói: – Bởi vì… ta cũng không vội, mọi thứ trong phòng này, bao gồm cả mạng của ngươi cũng đều là của ta!
Tư Mã Luật hoảng hốt, ông ta mạnh mẽ mở ra một ngăn kéo, từ trong đó nắm lấy một hộp độc phấn ném về phía Bành Trảm. Nhưng ông ta vừa mới quay người lại, một thanh trường đao sáng như tuyết đã đến trước ngực ông ta.
Phụt một tiếng, một đao xuyên ngực mà qua!
Đao trong tay Bành Trảm đâm xuyên trái tim của Tư Mã Luật, gã nhìn khuôn mặt gần trong gang tất của Tư Mã Luật, dữ tợn cười cười nói: – Người biết tại sao ta bị thương không? Bởi vì ta đi giết Trung Thân Vương Lưu Lăng. Ban đầu ngươi muốn ta đi giết Bùi Hạo, nhưng sáng sớm hôm nay Bùi Hạo đã bị người của phủ Trung Thân Vương đưa tới Vương phủ rồi, ta đã tới trễ. Mà nếu không giết được Bùi Hạo, ta sẽ không nhận được thù lao mà ngươi hứa. Cho nên… cho nên ta không bằng trực tiếp giết Lưu Lăng! Giết không được kẻ thù nhỏ, ta giúp ngươi giết kẻ thù lớn nhất, như vậy ngươi có thể cho ta nhiều ngân lượng hơn rồi! Đúng không?
Gã nhìn mặt Tư Mã Luật, nhìn biểu tình không thể tin nổi trên khuôn mặt đó.
– Ta tốt với ngươi như vậy, sao ngươi vẫn muốn giết ta?
Bành Trảm lạnh lùng nói:
– Vì giúp ngươi giết người, ngươi nhìn xem, ta bị thương thành cái bộ dạng này, mất đi một cái lỗ tai, bị phế đi một cánh tay, ngươi tính bồi thường cho ta như thế nào?
Từ miệng Tư Mã Luật tràn ra một ngụm máu tươi, ông ta lạnh lùng nhìn khuôn mặt của Bành Trảm, dường như muốn trước khi ch.ết nhớ thật kỹ bộ dạng đáng ghét của gã này!
– Ha ha, Tư Mã Luật, ngươi không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi nên biết điều này. Ngươi yêu tiền, ta so với ngươi càng yêu tiền hơn! Tuy ta không có giúp ngươi giết Lưu Lăng, nhưng ta bị thương, tài bảo trong phòng này xem như là ngươi bồi thường cho ta đi. Thế nào? Tư Mã đại nhân? Ngươi yên tâm, cầm tiền của ngươi rồi, ta sẽ giúp ngươi làm việc, ta sẽ… giúp ngươi giết người mà mấy năm nay ngươi vẫn sợ, chủ nhân phía sau của ngươi! Ta biết ngươi vẫn luôn muốn giết hắn, chỉ là không dám ra tay đúng không?
Gã ha hả mà cười: – Ta giúp ngươi, ta sẽ giúp ngươi giết hắn.
Tư Mã Luật bỗng nhiên cười cười, vẻ mặt khinh miệt.
Ông ta hé miệng, một dòng máu chảy ra. Môi run rẩy, ông ta nói được hai chữ.
– Ngu ngốc.