Chương 49-1: Thần y không thông minh (1)
Chu Diên Công mặc dù là thư sinh nhưng kỳ thật lại có vài phần khí chất giống lãng khách giang hồ. Tính cách uống chén rượu lớn ăn miếng thịt to dù sao cũng không phải của văn nhân đọc sách mười mấy năm, nếu để cho y thay một bộ quần áo rách nát, không biết chừng sẽ có đệ tử cái bang đến nhận thân nhân.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Chu Diên Công một thân khí phách giang hồ và Phạm Nguyên Sơn vốn là người trong giang hồ, chỉ sau hai chén rượu vào bụng, hai người bọn họ không ngờ đều có cảm giác hận không thể gặp được đối phương sớm hơn. Hai người kia đều là loại ăn khỏe, một con gà béo hai cân thịt bò chín vừa rồi chẳng qua chỉ đủ giúp Phạm Nguyên Sơn không còn đói bụng mà thôi. Mâm thực phẩm rượu thịt Mẫn Tuệ vừa bưng lên không được bao lâu đã bị hai người ăn hết hơn một nửa.
Lưu Lăng cười, hắn cứ ở trong thư phòng ngược lại làm cho hai người kia không được tự nhiên. Vì thế, vị chủ nhân Lưu Lăng này không thể không đi ra ngoài tản bộ, còn hai vị khách kia vẫn ngồi trong thư phòng nâng ly cạn chén diệt mồi nhiệt tình.
Vừa đi ra khỏi thư phòng, Lưu Lăng chợt nghe từ trong thư phòng truyền ra một đoạn hội thoại quen thuộc.
- Một con rồng, hai anh em tốt, ba ngôi sao sáng, tứ hỉ phát tài, năm người đi đầu, sáu lục lục! Bảy khéo léo! Tám con ngựa! Chín liên hoàn! Mười phấn khởi!
Lưu Lăng đổ mồ hôi một, trong lòng tự nhủ tập tục uống rượu vung quyền xem ra cũng đã có lịch sử truyền thống lâu đời.
Chu Diên Công không phải người thất thố, lúc trước khi Lưu Lăng giới thiệu Phạm Nguyên Sơn đã ngầm chỉ ra thân phận của người này. Chu Diên Công là người thông minh tất nhiên hiểu được ý muốn của Lưu Lăng, bằng không y cũng không thể nhanh như vậy đã uống rượu vung quyền thân mật như huynh đệ với Phạm Nguyên Sơn.
Kiếp trước khi Lưu Lăng đọc truyện Thủy Hử thì luôn luôn có một sự nghi vấn, một chuyện cố hết sức nghĩ mãi mà không ra. Truyện Thủy Hử chứa nhiều hảo hán, nhưng chỉ được nghe kỳ danh lẫn nhau, lần đầu tiên gặp mặt chém gió vài ba câu đã cảm thấy người này nghĩa khí vì thế muốn kết làm huynh đệ khác họ, từ đó về sau cởi mở giúp nhau không tiếc cả mạng sống.
Là do người cổ đại tính tình thẳng thắn dễ tin người, hay đều là loại ngu ngốc?
Dễ dàng như vậy liền tin tưởng người khác, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Còn có chuyện khiến Lưu Lăng kinh ngạc là hắn đã đến thời Ngũ Đại Thập Quốc lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy được bao nhiêu hảo hán như trong truyện Thủy Hử. Sau này Lưu Lăng cho ra một kết luận đó là từ cổ chí kim, tiểu thuyết đều lừa dối nhân loại. Bất kể là do đại tác giả thời cổ đại viết ra hay là tiểu thuyết trên internet, tất cả đều có sở trường biên soạn chuyện xưa lừa người.
Thà tin rằng trên đời có quỷ còn hơn tin vào những cái thứ kia.
Đây là kết luận đã trải qua kiểm chứng của Lưu Lăng.
Mẫn Tuệ đi theo sau Lưu Lăng, vẫn còn chu chu cái miệng nhỏ nhắn rầu rĩ không thôi. Lưu Lăng thấy tiểu nha đầu này thật sự đáng yêu, không kìm nổi giơ tay vuốt một cái lên cái miệng nhỏ của nàng.
- Nhìn cái miệng trề ra của ngươi kìa, sắp buộc túm lại như lông con lừa được rồi đấy.
Mẫn Tuệ bị động tác thân mật của Lưu Lăng làm cho hoảng sợ, nàng không nghĩ Lưu Lăng sẽ làm động tác thân mật như vậy. Nàng chỉ là một hạ nhân, tuy rằng ỷ vào sự yêu thích của Lưu Lăng và tuổi tác còn nhỏ nên thường hay nói không suy nghĩ, nhưng nàng không nghĩ tới Lưu Lăng lại có thể đối xử với nàng như vậy.
Nhân phẩm vào thời điểm này được thể hiện ra rồi, nếu người vuốt cái miệng nhỏ của Mẫn Tuệ không phải Lưu Lăng mà là một người khác thì nhất định sẽ bị mắng là đồ lưu manh, văn minh một chút thì gọi là kẻ lãng tử phóng đãng, nếu gặp phải nữ tử tính tình cương liệt thì đã bị ăn một bạt tai rồi.
Mà lúc này Lưu Lăng chiếm tiện nghi của người ta, trong lòng cô gái nhỏ kia không ngờ vừa sợ hãi lại có chút run rẩy.
Cô gái nhỏ này tuy chỉ mới có mười ba mười bốn tuổi, thân mình tuy chỉ đến bả vai Lưu Lăng, bộ ngực tuy rằng đã hơi gồ lên nhưng vẫn còn ngây ngô giống một ngọn cỏ non. Nữ tử cổ đại đa số trưởng thành sớm, đối với khái niệm sự khác biệt của nam và nữ rất tuân thủ. Cho nên ngay cả là khi Lưu Lăng giơ tay vuốt vuốt cái miệng của nàng, trong lòng nàng cũng rất ngượng ngùng kinh sợ, đương nhiên chỉ có xấu hổ chứ không tức giận.
- Nô tì... Nếu Vương gia không vui thì nô tì không bao giờ dám lắm mồm nữa.
Mẫn Tuệ đỏ mặt hạ giọng nói. Nàng đứng sững tại đó, hai cánh tay nắm lấy góc áo, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Tuy rằng tuổi nàng còn nhỏ, nhưng dáng người đã có sự khác biệt. Tuy hai khối mô người trước ngực mới chỉ nhô lên một chút nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng.
Lưu Lăng nhìn bộ dạng nhăn nhó của nàng, trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩ tà ác. Mẫn Tuệ đỏ mặt đáng yêu như thế, hơn nữa đã là nụ hoa chớm nở, sau này khi thi hành gia pháp có nên tính cả nàng vào không nhỉ? Nghĩ đến đây, Lưu Lăng theo bản năng nhìn thoáng qua cái mông của Mẫn Tuệ.
Ừ... Quả thật cần phải bồi dưỡng tốt, nếu không khai khẩn một chút mà chỉ dựa vào sự phát triển tự nhiên của nàng thì hẳn là rất khó đạt tới cấp độ mập mà không ngấy như của Liễu Mi Nhi.
Vừa nghĩ tới Liễu Mi Nhi, khóe miệng Lưu Lăng không tự chủ mỉm cười.
Nhìn nét mặt tuấn lãng của Lưu Lăng đang lộ nụ cười mang hàm ý sâu xa, tiểu nha hoàn Mẫn Tuệ càng co quắp lại. Nói cho cùng nàng chỉ là một đứa con nhà nghèo, về lịch duyệt kiến thức không thể bằng người đã làm cung nữ vài năm như Liễu Mi Nhi. Lúc này bị chủ nhân nhìn chăm chú, nàng hoàn toàn không biết phải làm sao.
Lưu Lăng nhìn tiểu nha hoàn có khả năng trong mấy năm tới sẽ trở thành mỹ nữ này, trong lòng không khỏi bắt đầu suy xét. Mỹ nhân như thế nếu không dạy dỗ một chút quả thực phải giậm chân giận dữ. Kế hoạch nuôi dưỡng mỹ nữ vẫn có thể thực hiện được, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng không gian phát triển rất lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại Lưu Lăng cảm thấy phải tự khinh bỉ chính mình một chút, có phải do kiếp trước phải nín nhịn chuyện trên giường quá lâu? Kiếp trước cả đời hắn là xử nam hàng thật giá thật, kiếp này chẳng lẽ muốn đòi lại hết? Nếu chỉ có vậy vì sao khi đối mặt với Liễu Mi Nhi lại không hạ thủ được?
Lưu Lăng nghĩ nếu trong nhà có một nha hoàn như Trần Tử Ngư thì tốt biết bao, vậy mà sao bây giờ toàn là loại chưa biết gì thế này.
Lưu Lăng không phải một người vệ đạo, cũng không phải một ngụy quân tử, hắn chỉ là muốn đợi sau khi quả chín nẫu rồi mới ngắt lấy, như vậy hương vị sẽ càng thêm ngon.
Kỳ thật Lưu Lăng cũng không phải là không có ý nghĩ khẩn trương tìm nữ nhân để khai mở tấm thân xử nam, nhưng cho hắn đi ra ngoài dọa nam nạt nữ hắn không hạ thủ được. Đi thanh lâu hắn lại sợ nhiễm bệnh. Thật ra dùng thân phận của hắn nếu muốn nữ nhân thì rất dễ dàng. Đừng nói vùi hoa dập liễu, cho dù là muốn ngắt một lúc vài nụ hoa chớm nở cũng không khó.