Chương 99: Đó là ánh mắt đang nhìn đồ ăn!
"Ừm?" Ánh mắt Vương Duyệt chuyển động, không nhìn ra sơ hở nào của Hạ Nhất Minh, cũng không thèm để ý, thế là tò mò tiếp tục hỏi.
"Ba người đệ tử kia của ngươi có biểu hiện thật xuất sắc kia! Có thể nói cho sư phụ, ngươi dạy bọn họ là công pháp gì không?" Vương Duyệt lại hỏi lần nữa.
"Khụ khụ khụ, là đệ tử ở Thập Vạn Đại Sơn của Cực Hoang vực, ở lúc bị yêu thú truy sát, ngoài ý muốn phát hiện một cái sơn động!"
"Bên trong có một số pháp thuật cơ sở thời thượng cổ, một trong số đó tên là Busoshoku! Có thể ở trong thời gian ngắn cường hoá sức mạnh của các bộ phận trong cơ thể!" Hạ Nhất Minh chậm rãi nói.
"Busoshoku?" Câu trả lời của Hạ Nhất Minh khiến Vương Duyệt có chút nghi hoặc.
"Không nghĩ tới, vận khí của ngươi lại tốt như vậy a!"
"Đa tạ sư phụ khích lệ!"
"Cực Hoang vực có phải là nơi rất nguy hiểm hay không? Có thể nói cho ta biết một chút không?"
"Vâng, phía nam là sa mạc, phía bắc là Thập Vạn Đại Sơn, nơi này có vô số yêu thú, phía đông còn có Hải tộc, đệ tử phải bỏ ra cái giá rất lớn mới có thể đánh lui được đội tiền trạm của Hải tộc ..."
Hạ Nhất Minh một năm một mười, nên nói thì nói, không nên nói thì không nên nói để trả lời câu hỏi của Vương Duyệt.
"Sự phụ?" Nói xong nói xong rồi, Hạ Nhất Minh đột nhiên biến sắc.
Bởi vì chẳng biết từ lúc nào Vương Duyệt đã tới gần mình, khuôn mặt bị che kia cách Hạ Nhất Minh gần như không tới một tấc.
"Nhất Minh, mùi thơm trên người của ngươi ... thơm hơn trước kia rất nhiều!"
Vương Duyệt cười nhạt, đầu lưỡi hơi nhô ra, Hạ Nhất Minh thậm chí có thể cảm nhận được hơi ẩm trên má của mình.
"Sư phụ!!!" Hạ Nhất Minh lập tức cảm thấy một loại kinh hãi, sau lưng trực tiếp ướt đẫm, thậm chí ngay cả lực lượng Thanh Đế Trường Sinh thể trong cơ thể thiếu chút nữa thì cũng bị kích thích mãnh liệt, may mắn thay Hạ Nhất Minh điên cuồng áp chế không để lộ ra ngoài.
Nhưng Hạ Nhất Minh vẫn là nhanh chóng lui lại một bước, kéo dài khoảng cách với Vương Duyệt.
Hạ Nhất Minh đương nhiên sẽ không cho rằng, Vương Duyệt đây là coi trọng chính mình.
Nếu nghĩ như vậy, vậy thì nòng nọc lên não sẽ ch.ết!
Đã từng có một thanh niên học cùng khoá với Hạ Nhất Minh, tự xưng có hậu trường mạnh vô địch, dựa vào sau lưng mình có sự hậu thuẫn từ một đại gia tộc cấp tông môn tứ phẩm, hoành hành không sợ
Thậm chí ngang nhiên trêu chọc Vương Duyệt, mở miệng chính là muốn cưới Vương Duyệt làm vợ.
Sau đó vào ngày hôm sau ...
Người thanh niên này đã mất tích một cách bí ẩn.
Không chỉ riêng thanh niên này mất tích, đại gia tộc cấp tông môn tứ phẩm sau lưng của hắn, từ trên xuống dưới hơn mười vạn nhân khẩu, toàn bộ mất tích một cách bí ẩn.
Đúng, là mất tích bí ẩn.
Không có vết tích chiến đấu, cũng không có thi thể, thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không thấy.
Tin tức này, Hạ Nhất Minh vẫn là từ trong miệng một số con em đại gia tộc của một số thế lực sau lưng biết được.
Thế lực cấp tông môn tứ phẩm, ít nhất có ba cường giả Luân Hải cảnh đỉnh phong toạ trấn.
Kết quả trong vòng một đêm không còn!
Cho nên bốn năm nay, gần như phần lớn học sinh nhìn thấy Vương Duyệt đều là đi vòng mà qua.
Nhưng thứ mà Hạ Nhất Minh sợ hãi nhất, thật ra thì không phải chuyện này.
Khi còn ở trong học viện, lúc Hạ Nhất Minh được Vương Duyệt hướng dẫn luyện đan, có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn mình của Vương Duyệt không quá bình thường.
Đây không phải là ánh mắt nhìn người.
Đó là ánh mắt đang nhìn đồ ăn!
Một nháy mắt như vậy vừa rồi, Hạ Nhất Minh lại có một loại cảm giác chính mình sẽ bị ăn ...
"Khụ khụ khụ, sư phụ, đệ tử của ta còn đang chờ ta, nếu như không có chuyện gì, ta đi về trước." Hạ Nhất Minh nghĩ tới đây, vội vàng lại lần nữa lui lại mấy bước, thận trọng chào hỏi một câu.
"Tặng ngươi cái này!" Vương Duyệt lời nói xoay chuyển, thuận tay ném cho Hạ Nhất Minh một cái ngọc giản.
"Đây là?" Hạ Nhất Minh sửng sốt một chút.
"Bên trong có một ít tư liệu về thiên tài địa bảo, còn có ghi chép đan phương, đại khái nha ... có lẽ là nhiều hơn gấp mười lần so với tất cả Tàng Thư Ký lục bên trong Hạo Thiên thư viện! Hẳn là sẽ có trợ giúp rất lớn đối với ngươi!" Vương Duyệt nở nụ cười thản nhiên mà nói.
"Tạ ơn sư phụ!" Hạ Nhất Minh giật mình, lập tức vội vàng hành lễ nói lời tạ ơn.
Phần lễ này quá quý giá đi? Hạ Nhất Minh cũng có chút không hiểu, vì sao Vương Duyệt lại tự ý tặng mình một món quà quý giá như vậy?
Thật chẳng lẽ coi trọng chính mình rồi?
Khụ khụ khụ...
"Đúng rồi!" Vương Duyệt quay người dự định rời đi, chợt mở miệng.
"Sau này, đừng đi tìm Nam Cung Ly, cắt đứt với nàng đi!"
"Tại sao?"
Sắc mặt Hạ Nhất Minh trầm xuống.
"Không có thực lực Thiên Đan cảnh cất bước, ngươi tiếp tục nữa sẽ chỉ hại ch.ết ngươi và đệ tử của ngươi!" Vương Duyệt nói nhỏ, sau đó nở nụ cười xinh đẹp rồi nhẹ nhàng rời đi.
"..." Hạ Nhất Minh trầm mặc.
Nếu như người khác bảo mình từ bỏ, Hạ Nhất Minh căn bản không tin.
Thế nhưng là Vương Duyệt căn bản không có lý do để lừa mình!
"Thiên Đan cảnh sao?" Hạ Nhất Minh nắm chặt hai quyền, lần đầu tiên cảm nhận được bóng tối bao trùm Nam Cung Ly thật đáng sợ!
Có được Thanh Đế Trường Sinh thể, chỉ cần mình không dao động, dù là co đầu rút cổ không ra khỏi cửa, trăm năm sau, chính mình tất thành Thiên Đan!
Thế nhưng là lúc đó, mọi chuyện đã muộn rồi!
"Xem ra, cũng đã tới lúc ..."
"Phóng túng một lần!"
Hạ Nhất Minh âm thầm nói nhỏ.
Lúc Hạ Nhất Minh trở về quảng trường, cái mũi thiếu chút nữa thì xì ra khói.
······ cầu Kim Phiếu ···· ···
"Tại hạ là Mì Thịt Bó, thế nhưng là đệ tử được Minh ca thương yêu nhất! Các tiểu tỷ tỷ, chỉ cần nắm tay một cái là có thể xin được chữ ký của Minh ca!"
"Cho ôm một cái là có thể đạt được đồ lót của Minh ca!"
"Cho hôn một cái, ta sẽ để cho Minh ca chụp ảnh với các ngươi!"
"Còn có dịch vụ VIP siêu máu, qυầи ɭót của Minh ca, giá hành động hữu nghị, chỉ cần ..."
...
Mì Thịt Bò đang hào hứng phát biểu trước một đám học sinh bình dân của Hạo Thiên thư viện.
"Thật sao?"
"Ta, ta muốn nắm tay với Hạ sư huynh, có thể không?"
"Mì Thịt Bò tiền bối, ta là nam, có thể cũng có thể hôn sao?"
...
Những học sinh bình dân này, đều là fan hâm mộ đáng tin của Hạ Nhất Minh, vào lúc đều lo lắng hỏi.
. . . .
"Mì Thịt Bò ta làm sao có thể nói dối ... Phốc!" Mì Thịt Bò còn chưa nói hết lời, đã được Hạ Nhất Minh dùng gót giày nện vào trên đầu, hôn mê tại chỗ.
"Thật xin lỗi, các học đệ, học muội ... liệt đồ này của ta thích nhất chính là nói bậy bạ, lời hắn nói, một chữ cũng đừng tin!" Hạ Nhất Minh nhàn nhạt mở miệng, một tay nhấc Mì Thịt Bò đã ngất lên.
"Hạ sư huynh, có thể chụp ảnh chung với ta được không?"
"Hạ sư huynh, chờ sau khi ta tốt nghiệp, có thể ... có thể bái nhập tông môn của sư huynh không?"
"Hạ sư huynh, ta tin tưởng, sư huynh nhất định sẽ trở thành cường giả đệ nhất Bắc Linh cảnh!"
...
Những học sinh bình dân của Hạo Thiên thư viện này đều kích động mà nói, từng tên đều dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn vào Hạ Nhất Minh.
"Cực Hoang vực ngàn dặm là tuyệt cảnh! Không có tu vi cấp bậc Luân Hải cảnh như Vương Bình tiền bối, các ngươi căn bản không tới được, các ngươi cố gắng học tập, chờ các ngươi có một ngày bước vào Luân Hải cảnh, lại tới tìm ta đi!" Hạ Nhất Minh từ chối rất khách khí.
"Vương Luffy, ba người các ngươi tới, chúng ta phải đi về!" Hạ Nhất Minh chào hỏi một tiếng rồi xoay người đi sang một bên.
Cách đó không xa, lão giả Vương Bình và con chim khổng lồ ở phía sau đã đợi từ lâu.
"Cung tiễn Hạ sư huynh!!!" Lúc này, ở trên sân có tới mấy vạn học sinh bình dân của Hạo Thiên thư viện, đều cùng nhau lớn tiếng la lên, càng là từng tên giơ hai tay lên, ôm quyền hành lễ.
Hạ Nhất Minh quay người đáp lại lễ, lập tức đi lên toạ kỵ của Vương Bình.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Đã xong, làm phiền Vương Bình tiền bối!"
"Ừm!"
Vương Bình cũng không thèm để ý, gật gật đầu, vung tay lên, con chim khổng lồ dưới chân dang rộng đôi cánh bay lên không trung, chở Hạ Nhất Minh và các đệ tử của hắn bắt đầu trở về Cực Hoang vực.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.