Chương 67-1: Ý nghĩa của Tử Kim Điện (phần 1)
Hồi lâu sau, vị nam tử mặc quan phục kia vẫn không thấy nàng có bất kỳ động tác nào, không khỏi nâng mắt lên nhìn.
Nghe nói vị đại nhân này rất ít khi vào triều, bình thường nếu không có đại sự gì thì cũng không có xuất hiện tại buổi nghị sự trên đại điện. Hơn nữa, còn nghe nói rằng vị đại nhân cùng Hoàng thượng có một loại quan hệ gì đó, mà ngay lúc Hoàng thượng còn là thái tử điện hạ đã bị bàn dân thiên hạ đồn đại rộng khắp.
Nam tử này vừa mới nhậm chức không tới một năm, nhưng có thể tiếp xúc được với vị đại nhân này, cũng chỉ ở ngay bên trong binh thư các, chỉ cần đẩy cánh cửa ra liền sẽ thấy bóng dáng như thiên thần này, nhưng mọi người thật như rất thức thời nên cho tới bây giờ vẫn không dám tiến vào nơi này. Do đó tất cả mọi người đều tò mò, không biết người ở trong này là người như thế nào.
Nhưng ngày hôm nay, ngay cả đại hôn của hoàng đế mà nàng cũng không chịu hợp tác, thật giống như chuyện này cùng nàng không có gì liên quan, cái này cùng tin đồn có chút không giống, cho nên nam tử mặc quan phục có chút ngạc nhiên.
“Còn có chuyện gì sao!” Mặt nạ cũng không di chuyển, nhẹ nhàng hỏi.
“Không có...không có, chẳng qua là...” Đại hôn của hoàng đế, những thần tử như bọn họn không nên xuất hiện toàn bộ ở đại điện để chúc mừng tân hoàng hậu hay sao.
“Nếu không có chuyện gì, ngươi lui xuống đi...” Bộ dạng như là chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì, nam tử vô cùng buồn bực, nếu thực sự Hoàng thượng cùng vị đại nhân này có quan hệ, ngài ấy không nên đi ngăn cản sao? Vì sao hôm nay mà còn có thể ngồi yên ở chỗ này như vậy.
“Dạ” Nam tử nghe lời lui xuống.
“Trương đại nhân” Tiếng vang nhẹ nhàng như gió xuân từ bên trong binh thư các truyền vào màng nhĩ của vị Trương đại nhân kia.
Thân hình như bị định trụ, ngẩng đầu lên.
“Đại nhân còn gì phân phó...” Đối mặt với nam tử bất nhiễm hồng trần như vậy, Trương đại nhân không khỏi có chút trở nên cẩn thận.
Mà vị kia tựa hồ như lại không nhìn thấy sự cẩn thận nhất mực của hắn, đầu vẫn nhìn vào tập thư, không hề ngẩng lên, “Có biết vị hoàng hậu kia là thiên kim nhà ai không?”
Trương đại nhân ngưng trệ trong vài giây, có chút không phản ứng kịp, vì sao đột nhiên đại nhân lại hỏi tới cái này, đây không phải là việc mà mọi người trong thiên hạ đều biết hay sao???
“Hồi bẩm đại nhân, là thiên kim đích nữ của phủ thừa tướng, Triệu Tuyết Liễu...”
“Ừm, vô sự...lui xuống đi” Chẳng qua là nhẹ nhàng ừ một cái, rồi không nói gì thêm.
Trương Trọng liếc nhìn nàng, nghĩ thầm, vị đại nhân này hỏi tên của hoàng hậu, có phải thể hiện nàng muốn tìm vị hoàng hậu kia gây chuyện hay không? Nghe nói Hoàng thượng ưu ái vị đại nhân này khắp nơi, nói vậy không chừng sẽ hưu vị Hoàng hậu do Thái hậu tự mình lựa chọn, rồi sau đó...Trương Trọng không dám nghĩ tiếp.
Cửa đóng, sách hợp.
Dây kết phía sau mặt nạ nhẹ nhàng lúc lắc, con ngươi mặc ngọc bình tĩnh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bên trong binh bộ thường xuyên có người qua lại, thỉnh thoảng lại có người còn phải quay đầu hướng đến binh thư các ngắm nhìn vài lần.
“Triệu Tuyết Liễu?” Bên mép nhẹ nhàng tràng ra ý cười vui vẻ, “Thái hậu thật là đang ra cho ta một vấn đề khó khăn nga!” Sau đó là bất đắc dĩ cười.
Đem binh thư sắp xếp chỉnh tề trên kệ, lần đầu tiên mở cửa đi ra khỏi binh thư các, thường ngày, nàng đều ngây ngô ở đây đến đêm, hôm nay lại phá lệ mở cửa đi ra.
Những quan viên vừa mới lên đảm nhiên không bao lâu tò mò quay đầu lại, sau khi trải qua cuộc chiến năm năm về trước, Vân Thiển càng ít xuất hiện trước mặt mọi người, cho dù là ở trong hoàng cung, cũng ít khi xuất hiện. Việc lâm triều cũng không cần tham dự, ở trong hoàng cung này đều tùy ý của nàng, bọn họ có cảm giác như nàng muốn thế nào thì sẽ là như thế ấy.
Hôm nay hoàng đế đại hôn, được miễn lâm triều, mặc dù bây giờ mọi người đều phải vào trong cung, nhưng vẫn còn một số ít người chưa đi, lúc này đây thấy cửa binh thư các mở rộng thì bọn họ đều đối với vị đại nhân này hết sức tò mò, vì người này có thể sống ngẩn ngơ trong binh thư các suốt mấy năm, nhưng chỉ cần người này có ở đây, mấy người bọn họ không thể tùy ý tiến vào bên trong. Đây cũng không phải là quy củ do Hoàng thượng định ra, chẳng qua là tự những người này đặt ra, không tự chủ được mà cho là chỉ cần vị đại nhân này tồn tại trong binh thư các, thì bọn họ vĩnh viễn cũng không được phép sử dụng.
Đối với những điều này, Vân Thiển cho tới bây giờ cũng sẽ không nói nhiều hơn nửa chữ, như vậy có thể làm cho nàng thanh tĩnh một ít cũng tốt. Nhớ tới một năm trước, Cô Độc Úy nói muốn xây một tòa Tử Kim điện, không biết bây giờ như thế nào rồi, vì cũng chính từ khi đó, cơ hội gặp mặt hắn cũng ít đi rất nhiều, hôm nay, hắn sẽ phải thành thân, nói không thấy khó chịu, nói không thấy ghen tỵ, đó đều là giả, nàng biết rất rõ đây là Hoàng Thái hậu lại khảo nghiệm bọn họ một lần nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn hết sức ích kỷ, muốn đem những nữ nhân kia nhất nhất đá bay hết.
Cô Độc Úy cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, tuổi như vậy, Hoàng Thái hậu gấp, mà không riêng gì Hoàng thái hậu gấp, mà cả mọi người đều gấp, nàng liền trở thành tội nhân của cả Thánh hoàng triều, nàng nên cố gắng thuyết phục hắn nên có con nối dõi hay không.
Từ khi lên ngôi cho đến nay, ngay cả một nữ nhân hắn cũng không chạm qua, hậu cung trống rỗng. Cả ngày hết bị người này lại tới người kia nói đến chuyện này, nàng cũng cảm thấy phiền, bây giờ nàng có nên tìm một nữ nhân để bổ khuyết cho nội tâm trống rỗng của hắn hay không. Nghĩ tới đây, Vân Thiển không khỏi cười khổ, mình bắt giống như loại nữ nhân suy nghĩ lung tung rồi, tính tình Cô Độc Úy còn có người nào hiểu rõ hơn nàng hay sao, chỉ cần hắn nói không thành thân, chính là cả đời không cưới, hắn nói, chỉ cần nàng sống cạnh bên hắn, cả đời... như vậy là đủ rồi.
“Đại nhân!” Thật lâu sau mọi người mới thu hồi tầm mắt của mình, đây là người của hoàng thượng, bọn họ nhìn cũng không thể nhìn lâu, cho dù đối mặt với vị thiếu niên thần tiên như nàng, bọn họ cũng phải đè đầu của mình không được nâng lên, bọn họ có thể ngồi lên vị trí này nên vẫn có chút tự biết. Bọn họ chỉ kêu nàng “Đại nhân”, không mang theo danh tính, đây là thói quen mà tất cả mọi người đều bất tri bất giác mà kêu lên từ lúc nào không hay.
“Mọi người không cần câu nệ, chúng ta đều là những người vì Thánh hoàng triều mà cống hiến, không cần phân biệt ta ngươi!” Vân Thiển thấp mâu đảo qua các vị đang đi vào trong cung, thản nhiên nói.
“Dạ”
Thanh nhã, như gió xuân quất vào mặt, ở nơi này đang vào đông, thanh âm như vậy lại mang theo từng luồng nhiệt ấm áp chiếm ngự tim của từng người. Ngẩng đầu, nhìn bạch y nam tử xuất trần đứng yên trong gió, tóc đen lất phất, vạt áo trên thản nhiên tản mát dưới ánh mặt trời tạo nên loại tia sáng chói mắt, hấp dẫn thật sâu ánh mắt của mọi người, làm họ quen mất tình cảnh của mình.
Nhìn nàng như vậy, tất cả mọi người đều muốn ngừng hô hấp, sợ chính hô hấp nặng nề của mình sẽ hù dạo vị nam tử thần tiên như mộng như ảo bay mất.
Nam tử như vậy...khó trách làm cho hoàng thượng mê đắm, không thích nữ sắc, thì ra là vậy, vị đại nhân này lại xuất sắc như thế, ngay cả đám nam nhân như bọn họ cũng không cách nào kháng cự lại được loại khí chất đang tản mát trên người vị đại nhân kia, mang theo một luồng ma lực như muốn hút linh hồn của người vào trong.
Thời gian trôi qua, dáng dấp của Vân Thiển càng thêm mê hoặc lòng người, chỉ cần liếc mắt một cái, cũng có thể làm cho không người nào kháng cự được mà dời tầm mắt về phía nàng, rốt cuộc là không thể dung nạp được những sự vật khác.
Quả nhiên lòng thích cái đẹp, người người đều có a...
Vân Thiển ôn như cười một tiếng, lau mặt nạ của mình! Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cười một tiếng, những người này đứng nơi đó không kháng cự được, ngây người như phỗng, đây chính là lần đầu tiên bọn họ thấy được một người nam nhân cười cũng có thể đẹp như vậy, cho dù mặt nạ che đậy dung nhan, thế nhưng loại cảm giác thần bí càng làm cho người ta muốn xâm nhập, tìm tòi nghiên cứu mặt mũi thực của người này.
Cho đến khi Vân Thiển đi xa, bọn họ mới phục hồi được tinh thần. Hôm nay là hoàng thượng đại hôn, bọn họ không thể tới trễ a
Hoàng đế Thánh hoàng triều cưới vị Hoàng hậu đầu tiên, khắp chốn vui mừng, vừa ra khỏi cửa, liền thấy một mảnh màu đỏ, nhất nhất vui mừng, đường lớn ngõ nhỏ đều hân hoan, người người đều mang vẻ mặt vui mừng.
Nhưng một màn này rơi vào mắt Vân Thiển lại trở nên chói mắt, duy chỉ có một mình nàng một thân bạch y phá lệ nổi bật, ngày đại hôn, không thể mặc đồ trắng, dù vậy, các quan viên đi sau lưng cũng không dám lên tiếng khuyên nàng trở về thay đổi y phục, đây chính là “nam sủng” trong tin đồn của hoàng thượng, bọn họ không thể nào gánh nổi tội, sợ là vị hoàng hậu nương nương vừa đảm nhiệm cũng chưa chắc làm gì được người này.
“Đại nhân!” Sau lưng có người đuổi theo.
Vân Thiển cảm thấy khó hiểu dừng bước, ngoái đầu lại nhìn.
Động tác Vân Thiển như thế làm cho người phía sau vui mừng, vị đại nhân trong tin đồn này lại để ý đến hắn! Trương Trọng sau lưng thở hổn hển đuổi theo, Vân Thiển đứng tại chỗ chờ hắn đến gần.
Nói đi cũng phải nói lại, một năm này, cũng chỉ có vị quan viên Trương Trọng này có thời gian chung đụng với mình nhiều nhất, dáng dấp Trương Trọng cũng coi là anh tuấn, nhưng nếu so với Cô Độc Úy, Vân Thiển chỉ cảm thấy gương mặt này có chút bình thường, có lẽ như lời người xưa nói, trong mắt tình nhân hóa Tây thi sao???
“Trương đại nhân!” Vân Thiển đối với bất kỳ người nào đều là thanh nhã như thế, bình dị gần gũi, phảng phất như người nào đến gần nàng cũng sẽ gặp nụ cười ấm áp kia.
Thấy nụ cười như vậy, Trương Trọng ngẩn người, cho dù đã thấy nhiều, nhưng vẫn không tự chủ được mà bị hãm sâu vào.
“Đại nhân cũng muốn vào cung sao?” Trương Trọng cười cười nói, một thân quan phục mang theo màu đỏ vui mừng, nghĩ đến những điều này đều do Thái hậu chuẩn bị cho mọi người, nàng thật đúng là có bản lĩnh a, những năm gần đây nàng ngược lại phái không ít người ám sát mình, chỉ là không có lần nào thành công thôi, mà chuyện này, nói vậy Cô Độc Úy cũng không nhận ra, coi như nếu biết được, có lẽ cũng sẽ âm thầm giải quyết thôi.
“Trương đại không phải vừa nói hôm nay là đại hôn của hoàng thượng, tất cả các quan viên đều phải đi trước chúc mừng sao!” Nhẹ nhàng nói, híp mắt cười làm cho người ta không nghe ra được bất kỳ chỗ nào không ổn, nhưng Trương Trọng vừa nghe đến hai chữ “chúc mừng” thân thể lại không tránh khỏi run nhẹ.
“Đại nhân là mới vừa nói...” Trương Trọng có chút không hiểu, vì sao mới vừa rồi không có bất kỳ phản ứng gì, giờ phút này lại vào cung sớm hơn mình một bước chứ
“Trương đại nhân đi đường nên cẩn thận, không nên thất thần...” Một câu nói nhàn nhạt lại làm cho Trương Trọng sửng sốt vài giây, nghe không ra đây là ý gì. Nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, cùng vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong tin đồn này sánh vai đi chung.
Dĩ nhiên, có vài người thấy hai người này đột nhiên đi chung với nhau, không khỏi nhỏ giọng ở phía sau, rồi chợt có người chỉ Trương Trọng nói gì đó.
Mặc dù hai người họ đều không nghe được, nhưng suy đoán đến những lời nói của những người sau lưng, sắc mặt Trương Trọng rõ ràng biến sắc, mà Vân Thiển vẫn không biểu hiện chút phản ứng gì, chậm rãi đi trên đường trong hoàng cung, chợt có gió thổi qua, một mùi thơm mơ hồ truyền đến, thấm vào phế phủ con người.