Chương 67-2: Ý nghĩa của Tử Kim Điện (phần 2)
Nơi cửa cung không ít quan viên lớn nhỏ đang tiến vào, ban đầu chỉ thấy sau lưng Vân Thiển nhưng lúc nhìn thấy rõ ràng thì có chút sửng sốt, có một số người chưa từng thấy qua Vân Thiển thì lại nhỏ giọng hỏi nhóm lão quan bên cạnh, khi biết được đây là “đại nhân” được Hoàng thượng sủng lên tận trời, tất cả mọi người đều mang theo tâm tư tò mò đánh giá vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong tin đồn này.
Bạch y nam tử xuất hiện giữa phần bọn quan viên đang mặc hồng y tựa như thiên thần giáng xuống, lộ ra một màn kỳ dị nhưng phá lệ chói mắt, tuy nhiên điểm kỳ lạ ở đây chính là, một thân bạch y thế kia lại đẹp hơn một thân hồng y của bọn họ gấp mấy lần, trong nhất thời không có một ai lên tiếng nói chuyện.
Ở bên kia, một vị hoa y nam tử đi tới.
Một khắc kia, Vân Thiển cho là mình được gặp lại Cô Độc Hồng một lần nữa. Cũng là một thân băng hàn, hắc đồng thâm thúy, thân hình thon dài nhưng có lực, ngũ quan anh tuấn cứng rắn, môi mím chặt hiện lên vẻ âm trầm, toàn thân toát ra một cỗ lệ khí, khi nhìn đến hắn có thể thấy được người này rất thích chém giết.
Hắn chính là người đã tham dự lần cung biến của năm năm về trước, Hạ Ký Phong tướng quân, sau khi Cô Độc Úy thượng vị đã tự mình phong cho hắn là Hạ đại tướng quân, là vị tướng quân có quyền thế nhất Thánh hoàng triều, binh quyền không kém gì Vân Phi, có thể nói, vị tướng tuổi trẻ tài cao này có thể cùng Vân Phi phân tranh cao thấp.
Quả nhiên người do Cô Độc Úy thưởng thức, không giống người thường.
Đây là lần đầu tiên Vân Thiển cùng vị Hạ tướng quân này chính thức gặp gỡ sau năm năm, hai người cùng nhau quan sát đối phương.
“Hạ tướng quân!” Quan chức của Hạ Ký Phong này còn cao hơn nàng, cho nên khi gặp mặt, một Binh bộ thị lang như nàng đương nhiên phải hành lễ.
Vị Hạ tướng quân kia mặt không biến sắc nhìn Vân Thiển, kỳ thực trong lòng hắn đã bị việc hành lễ này của Vân Thiển làm cho sửng sốt, một năm nay vị đại nhân này cũng không xuất hiện trong triều, hôm nay là ngày hoàng thượng đại hôn, mới thây được vị nam nhân như thần tiên này.
Ai ai cũng đều biết vị Hạ tướng quân này là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, có người thậm chí còn suy đoán rằng có phải Hoàng thượng đã thích vị Hạ tướng quân này hay không, nếu không thì vì sao có thể tín nhiệm một người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện như vậy?
Bây giờ hai vị hư hư thật thật này đứng chung một chỗ, tự nhiên sẽ dọa đến mọi người.
Dĩ nhiên hơn nữa là lúc Vân Thiển thi lễ đã hù dọa cả đám bọn họ.
“Một năm không thấy, đại nhân khỏe chứ!” Hạ Ký Phong đáp lễ có chút cứng ngắt, tuy nói mình công cao, nhưng khi đối mặt với người này, hắn vĩnh viễn mang theo một thái độ không dám khinh thường, ở trước mặt người này, một vị tướng quân quyền cao chức trọng như hắn cũng trở nên mềm mỏng hơn, vì chính hắn cũng không đành lòng đối với người này quá cứng rắn.
“Nhờ hồng phúc của tướng quân, Vân Thiển hết sức thoải mái! Ngược lại đã để cho tướng quân mệt nhọc rồi!” Người có thể làm cho Cô Độc Úy tín nhiệm, không có năng lực thì căn bản không thể trụ được trên vị trí này, có thể thấy được bao nhiêu cực khổ cùng cổ gắng trong đó.
“Không dám!” Lời nói ôn hòa như vậy, đây là lần đầu tiên trong suốt năm năm qua Hạ Ký Phong cùng với vị đại nhân này đối mặt nói chuyện với nhau, cho nên... tâm không khỏi có chút khẩn trương. Cho dù hắn đối mặt với thiên quân vạn mã thì cũng không cẩn thận như giờ phút này, người này đứng trước mặt hắn, nở nụ cười, thân thể hắn không khỏi cứng đờ ra.
Vân Thiển tựa như không nhìn thấy biến hóa trên gương mặt hắn, vẫn cười như gió xuân thổi tới.
“Hạ tướng quân mời!” Vân Thiển thấy tất cả mọi người đều tập trung ở cửa cung không chịu rời đi, cũng hiểu được những người này chính vì thấy mình xuất hiện nên cũng muốn xem một hồi trò hay, “Các vị đại nhân, xin mời!”
Trương Trọng sau lưng tự nhiên lui về sau một bước, không dám tranh vị trí cùng vị tướng quân kia và vị đại nhân này.
Hoàng cung, nơi nơi xôn xao mừng rỡ.
Nhìn bọn thị nữ đi tới đi lui không ngừng, nàng không khỏi có chút buồn cười.
Hạ Ký Phong bên cạnh một mực len lén nhìn biểu lộ của vị bên cạnh mình, từ nơi nàng không nhìn ra được bất kỳ tia bi thương nào, mà ngược lại, là nhẹ nhàng vui vẻ, ý cười trên môi thật lâu không tan.
Nhớ tới năm năm về trước, trong trận đại chiến hoàng cung, Hoàng thượng cùng vị đại nhân này nắm thật chặt tay nhau, nhớ tới bạch y thiếu niên kia sát khí đầy thân, nhớ tới loại quan hệ phức tạp này cũng những người bọn họ, hắn cảm thấy bạch y nam tử cùng với bạch y thiếu niên mà mình quen biết trước kia vô cùng bất đồng, lần đầu tiên... vậy mà Hạ Ký Phong hắn còn đến gần người này như thế, trên người người này tản mát ra một mùi hương nhàn nhạt. Năm năm qua, coi như là thượng triều nghị sự, người này vĩnh viễn cũng chỉ đứng lẳng lặng ở phía sau, không nói một lời, chẳng qua là nghe xong nội dung liền lặng lẽ rời đi, mỗi một lần cũng không chờ tan triều mà người này đã rời đi như cơn gió, làm cho người ta không có chút cơ hội nào để tiếp xúc.
Hai người bọn họ rõ ràng quan tâm đối phương như thế, vì sao lại không thấy mặt lẫn nhau.
“Hạ tướng quân, hạ quan muốn hỏi ngài một vấn đề...” kèm theo là sự vui mừng, bọn họ đi từ một con đường khác nên tự nhiên sẽ không ảnh hưởng đến đội nghi thức đại hôn.
Hạ Ký Phong thấp mắt nhìn nàng, cho dù Vân Thiển cao bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không có cửa cao bằng những nam nhân này, cho nên bất luận nàng đi bên cạnh người nào cũng trở nên có chút thấp bé.
“Đại nhân mời nói!” thì ra người này ôn nhu như vậy, làm cho hắn quên đi một màn giết chóc năm năm về trước.
“Chuyện này...hoàng thượng có biết hay không?” Vân Thiển nhàn nhạt hỏi, thật giống như Hạ Ký Phong không trả lời vấn đề này cũng không sao, chẳng qua là nàng thuận miệng hỏi một chút thôi.
Hạ Ký Phong dừng bước, “Chuyện này?”
Nhìn gương mặt tuấn tú có chút mê mang của Hạ Ký Phong, Vân Thiển thật sự hoài nghi lời nói của chính mình, rốt cuộc có bao nhiêu người nghe hiểu được ý nàng? “Thôi, xem ra Hạ tướng quân cũng không hiểu rõ chuyện này, xem ra, đã lâu không gặp, lá gang của người kia cũng trở nên lớn rồi...” Một câu nói đạm bạc vô vị nhưng làm cho người nghe run lên.
Đại nhân nói những lời này là có ý gì?
Gan lớn? Nói hoàng thượng? Hay là Hoàng thái hậu? Hay là người khác? Hoặc là chính bản thân Hạ Ký Phong hắn? Lời nói của Vân Thiển tuy như gió nhẹ mây trôi, nhưng chỉ cần lọt vào tai của người khác, người đó sẽ tự động đình chỉ bước chân. Đồng thời cũng có dự cảm, người kia muốn gây chuyện rồi.
Vân Thiển khẽ nhếch miệng, “Hạ tướng quân, Tử Kim điện của Hoàng thượng như thế nào rồi?” Tựa hồ như không nhìn thấy ánh mắc liếc tới của mọi người, nàng tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện.
Một năm trước, Cô Độc Úy cố ý muốn xây dựng Tử Kim điện gì đó, nàng khuyên can cũng không được, người kia lần đầu tiên muốn cố chấp làm một chuyện như vậy, nhưng xây dựng Tử Kim điện hao tốn rất nhiều, hắn không phải là loại hoàng đế không để ý đến con dân trong truyền thuyết. Kể từ sau lần Tử Kim điện kia, số lần Vân Thiển xuất hiện trước mặt hắn càng ngày càng ít, một năm này, bọn họ cơ hồ chưa từng gặp mặt, mà nàng cũng không nói đến chuyện đó nữa, một mực xử lý sự vụ trong binh bộ, đối với chuyện một năm qua của hắn không nghe không thấy không hỏi.
Nghe nói như thế, con ngươi băng hàn của Hạ Ký Phong thoáng qua tia cổ quái, “Tử Kim điện này nguyên được xây dựng trên Thái tử điện, một năm này, mỗi một bước đều do Hoàng thượng cùng thần tự mình giám sát, xem ra Hoàng thượng hết sức coi trọng Tử Kim điện này...”
Hắn phá hủy Thái tử điện trước kia của hắn? Thật đúng là đủ coi trọng, “Tướng quân có nghe nói Hoàng thượng tính toán dùng Tử Kim điện vào việc gì không?” Vân Thiển tò mò.
Nhớ tới việc Hoàng thượng tự mình thiết kế, bộ dạng vui mừng lúc tự mình giám công, Hạ Ký Phong lắc đầu, “Hoàng thượng một chữ cũng không nói!” Ý nghĩa mà Hoàng thượng kiến tạo Tử Kim điện này không một người nào có thể đoán được, cũng không có ai dám đi suy đoán thánh ý vua của một nước