Chương 12: Dọa ai chứ?

Ngày chụp ảnh ngoại cảnh, thời tiết thật sự rất tệ, nguyên một buổi chiều bầu trời đều phủ đầy mây âm u.
Nhưng đúng vào lúc mặt trời lặn, đột nhiên mây đen bị tách ra, để lọt xuống chút ánh sáng vàng dịu.


Nhiếp ảnh gia kích động đến mức hét khản giọng, cuống quýt bảo Nam Gia nhanh chóng đi lên cầu thang để chụp một bộ ảnh mới.


Nam Gia mặc một chiếc jacket da đen cùng một chiếc váy lụa trắng, tựa vào lan can liếc về phía ống kính, mái tóc đen uốn xoăn, gương mặt trang điểm theo phong cách quyến rũ lạnh lùng, hệt như một bông hồng nơi hoang dại.
Tới khi ánh mặt trời tắt hẳn, nhiếp ảnh gia như vẫn còn chưa muốn kết thúc công việc.


Nam Gia bước xuống khỏi cầu thang, đổi sang vẻ mặt tươi cười, nói lời cảm ơn với nhiếp ảnh gia và các nhân viên trong ê-kíp.
Cô hỏi nhiếp ảnh gia: “Bây giờ phải chọn ảnh đúng không?”


Trợ lý Tiểu Đàm nói: “Bọn em sẽ chọn trước một lần rồi đưa cho chị Gia chọn lại.”
Nam Gia ra hiệu “OK”, “Vậy thì chị có thể kết thúc công việc rồi nhỉ?”
Tiểu Đàm nói: “Vâng ạ, chị Gia đi thay quần áo đi.”


Tiểu Đàm đưa Nam Gia lên xe bảo mẫu, đóng cửa lại, đích thân đứng canh ở ngoài. Nhân viên hóa trang ở trong xe, hỗ trợ khép hai tấm rèm che.
Nam Gia cởi quần áo, đưa cho nhân viên hóa trang, rồi mặc quần áo của mình vào.
“Có gương không?”


available on google playdownload on app store


“Có ạ.”, nhân viên hóa trang lấy một cái gương từ trong hòm đồ nghề ra.
Nam Gia nhìn vào gương, lại hỏi xin nhân viên hóa trang mấy miếng giấy ướt, lau bỏ lớp son màu đỏ đậm đi, rồi tự tô thêm chút son bóng. Sau đó cô lấy một cái dây buộc tóc, tóm bừa lên, rồi xuống xe.


Không đợi Tiểu Đàm mở miệng, Nam Gia đã nói: “Chị sang gặp bạn ở ngay gần đây, nói đôi ba câu thôi.”
Tiểu Đàm nhắc nhở: “Chị Gia, chị có hẹn ăn tối với chị Quan đấy nhé.”


Nam Gia cười bảo: “Nhớ rồi. Chị đi một lúc rồi về, em lên xe chờ chị đi.”
Đi bộ năm phút, Nam Gia đến được studio của Diệp Tiển.
Cửa không khóa, bên trong vọng ra âm thanh của dàn trống.


Nam Gia đẩy cửa ngó vào trong, có một chàng trai trẻ với mái tóc hồng đang chơi trống, còn Diệp Tiển mặc một chiếc áo phông đen kiểu dáng phổ thông, ngồi xổm dưới đất, chăm chú vào dàn máy tính và thiết bị nhạc.


Hình như hai người đang nghiên cứu tiết tấu của nhịp trống, Nam Gia tạm không quấy rầy, đợi một lát, đến khi có vẻ họ đã thống nhất ý kiến, cô mới đi vào chào hỏi.


Diệp Tiển quay đầu lại, nở một nụ cười, rồi đứng dậy bước về phía cô, “Hôm nay không bận công việc à?”
“Bận chứ, vừa mới xong việc.”, Nam Gia cười nói, “Em tranh thủ sang đưa đồ cho thầy Diệp đây.”
Diệp Tiển nghi hoặc.


Nam Gia lấy tấm thẻ từ trong túi xách ra, Diệp Tiển hơi ngơ ngác, cô bèn cười bảo: “Anh đánh rơi ở quán bar, mấy hôm trước em đến đấy ăn, bà chủ nhờ em đưa lại cho anh.”


“Anh cứ tưởng đánh rơi ngoài đường cơ.”, Diệp Tiển cười nói, “Cảm ơn nhé, làm phiền em đi một chuyến rồi.”
“Không có gì. Hôm nay em chụp ảnh ngoại cảnh ở ngay trong khu này, nhân tiện thôi mà.”
“Vào ngồi một lát đi.”


“Thôi. Có hẹn ăn tối với người đại diện, xe vẫn đang chờ em.”
Diệp Tiển cười, “Đợi anh bận nốt đợt này, anh sẽ mời em ăn cơm.”
“Ok. Thầy Diệp cố lên nhé.”


Diệp Tiển tiễn Nam Gia ra đến cửa. Nam Gia quay đầu lại liếc vào bên trong một cái, đủ thứ đồ chất đống lộn xộn, chỉ có Diệp Tiển mới biết trật tự của chúng.
Là hình ảnh mà cô quen thuộc, cô cảm thấy yên tâm rồi.
***


Tiệc sinh nhật tròn mười tám tuổi của một thiên kim tiểu thư tại Bắc Thành, Châu Liêm Nguyệt nhận lời tham dự.
Sự hoành tráng của sự kiện hôm nay phải dùng câu “y hương tấn ảnh” để hình dung, đủ loại tin đồn được lan truyền trong lúc cụng ly.


Chẳng hạn như có người nói, cậu ba nhà họ Đàm đính hôn với một cô nàng Lọ Lem là biên tập của một tòa báo nhỏ, cũng coi như phá bỏ hình tượng phóng túng bất kham của anh ta.[1]
[1] Hai nhân vật chính trong truyện “Bắc Thành có tuyết” của tác giả.


Có người nói, biết cái gì, đâu phải cô bé Lọ Lem, đó là con rơi của nhà họ Mạnh đấy…
Chi nào của nhà họ Mạnh cơ?
Chẳng hạn cũng có người nói, Châu Liêm Nguyệt bao nuôi một nghệ sĩ vô danh, còn trực tiếp mở cho người ta một studio.


Còn có chuyện này sao? Đây không phải là phong cách làm việc của cậu Châu.


Lại có người để lộ nhiều tin tức hơn: “Căn bản là không có chuyện đấy đâu, tưởng nhà tư bản toàn là tình thánh à? Gần đây có một nền tảng video trực tuyến mới được niêm yết trên sàn chứng khoán Mỹ, quỹ đầu tư của Châu Liêm Nguyệt rót vốn ở vòng C. Nền tảng video đấy phải tự sản xuất IP[2], mà phim thì phải có diễn viên, đúng không? Sau đấy thì sao, diễn viên nhà mình, IP nhà mình, nền tảng nhà mình, nếu phim nổi tiếng, giá cổ phiếu sẽ tăng. Chỉ là một nước đi để phù sa không chảy ruộng ngoài thôi. Nếu có nâng đỡ phụ nữ, thì cũng chỉ là nhân tiện chứ không hơn đâu.”


[2] Hiểu là những bộ phim.
“Có thể leo lên được đoạn đầu gió này, kể cả là nhân tiện thì cũng lãi không ít đâu. Cô diễn viên kia tên là gì thế?”
“Không biết. Còn chưa có tác phẩm nào, làm gì có tên tuổi.”


Châu Liêm Nguyệt ngồi trên chiếc sô pha trong góc phòng tiệc, trước mặt bày đặt mấy ly champange chưa uống.
Những buổi tiệc như thế này khiến anh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, huống chi ngồi đối diện lại là một người khiến người ta mất hứng.


Thiệu Tòng Cẩn, chị gái của Thiệu Tòng An.
Thiệu Tòng An là một tên ăn hại, hầu hết người trong giới đều biết, việc kinh doanh của nhà họ Thiệu đều do một mình người con gái cả là Thiệu Tòng Cẩn gánh vác.


Thiệu Tòng Cẩn năm nay bốn mươi lăm tuổi, đến giờ vẫn chưa kết hôn, phong cách làm việc còn ghê gớm hơn cả đám đàn ông bình thường.


Thiệu Tòng Cẩn chưa bao giờ mặc váy, đây là một trông số những đặc điểm của chị ta, hôm nay đến tham gia tiệc rượu, chị ta cũng mặc một bộ âu phục cắt may riêng, mái tóc ngắn gọn gàng, trông vô cùng sắc sảo.


Chị ta cười nói: “Mới nghe được một tin đồn, muốn xác nhận thật giả với Châu tổng.”


Đương nhiên không phải là chị ta mới nghe được, Châu Liêm Nguyệt vừa có động thái, đổi diễn viên cho nhân vật nữ hai của bộ phim chiếu mạng kia, là chị ta đã biết tin rồi.


Về cơ bản, hai người không làm cùng một lĩnh vực, bình thường cũng không chạm mặt, huống hồ, Thiệu Tòng Cẩn cũng không cảm thấy một diễn viên nhỏ bé lại đáng để chị ta đặc biệt đi tìm Châu Liêm Nguyệt.


Thế nên, hôm nay trùng hợp gặp được nên nhân tiện hỏi luôn.


Người trong giới đều biết tính cách Châu Liêm Nguyệt có chút lãnh đạm, nhưng sự nghiệp đầu tư của anh có thể phát triển lớn mạnh đến vậy, ngoài việc có được hậu thuẫn vững chắc, đương nhiên cũng không thể thiếu tố chất trong chính con người anh.


Mắt nhìn của anh độc đáo, tác phong làm việc sát phạt quyết đoán, cũng không hề tỏ ra trịch thượng, là một đối tác đáng tin cậy.
Tóm lại, là một người mà ai cũng phải sợ, nhưng cũng là vị thần tài mà ai cũng muốn bám lấy.


Nhà họ Thiệu chuyên về mảng bất động sản, cũng đặt một chân vào ngành công nghiệp giải trí, sau đó gặp phải chút chuyện, sa sút hơn trước rất nhiều, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, tầm ảnh hưởng ở Bắc Thành vẫn không thể xem thường.


Châu Liêm Nguyệt hơi ngước mắt, giọng điệu đầy khách sáo: “Chỉ là một diễn viên thôi mà, sao lại để Thiệu tổng phải đích thân hỏi đến vậy?”
Thiệu Tòng Cẩn cười đáp: “Không giấu Châu tổng, Thiệu Tòng An, em trai tôi, từng qua lại với cô ấy.”


Châu Liêm Nguyệt liếc chị ta, “Vậy ý của Thiệu tổng là?”
“Tôi định hỏi, Châu tổng nhìn trúng người này, hay là…”
Hay là có ý đối chọi với nhà họ Thiệu?


Châu Liêm Nguyệt nói bằng giọng bình thản: “Trí nhớ của tôi không tốt, nhờ Thiệu tổng nhớ lại hộ xem, hai nhà Châu Thiệu trước kia từng có quan hệ ư?”


Thiệu Tòng Cẩn vội vàng cười, “Trước giờ không làm cùng một lĩnh vực với Châu tổng, qua lại cũng không nhiều. Nhưng tôi nghe nói Châu tổng bắt đầu tham gia vào ngành giải trí, đây cũng xem như là sở trường của nhà họ Thiệu rồi, sau này sẽ có khá nhiều cơ hội hợp tác.”


Chị ta dừng lại, có vẻ như đang cân nhắc lời nói, “Về phần cô Nam, thật sự là thằng em trai hư đốn của tôi từng có chút ân oán cá nhân với cô ấy. Châu tổng cũng biết đấy, em trai tôi làm việc hoang đường, trong nhà cưng chiều từ bé đến lớn, lúc nào cũng coi mình là trung tâm, cho nên không tránh được chuyện đôi khi hơi quá khích. Mấy năm nay, thật ra cũng không phải là nó cố tình làm khó cô Nam, chẳng qua là mong cô Nam có thể nhân nhượng, nói một câu xin lỗi, chuyện này coi như qua.”


Châu Liêm Nguyệt như cười như không, “Thiệu tổng mong tôi hỗ trợ thăng đường xử án à? Thế nếu không ngại thì nói thử xem, người của tôi hồi đó đắc tội cậu nhà như thế nào?”


Thiệu Tòng Cẩn nghiền ngẫm ẩn ý trong lời nói và thái độ của Châu Liêm Nguyệt, sau mới cười: “Chỉ mong Châu tổng chuyển lời tới cô Nam giúp, đều là chuyện quá khứ rồi, hôm nay nói hết rồi thì xí xóa luôn. Sau này nếu có gì cần giúp, nhà họ Thiệu nhất định không từ nan.”


Châu Liêm Nguyệt không nhìn nổi cái điệu bộ này của chị ta, anh thản nhiên nói: “Vị kia tính tình giống tôi, có hơi kỳ quái, chưa chắc đã chịu để tôi đứng giữa làm loa truyền thanh. Lời này, tôi chỉ có thể cố hết sức để chuyển giúp Thiệu tổng thôi.”
Thiệu Tòng Cẩn nâng ly, kính Châu Liêm Nguyệt.


Châu Liêm Nguyệt nói: “Đang bị cảm. Lần này không uống được. Thứ lỗi. Tôi ngồi đây một lát, Thiệu tổng cứ tự nhiên.”
Đợi Thiệu Tòng Cẩn đi khỏi, Châu Liêm Nguyệt đứng dậy, đi ra ban công cho thoáng.
Đang hút thuốc thì Khuất Minh Thành ra theo.


Những dịp như thế này với Khuất Minh Thành mà nói là như cá gặp nước, anh ta đã đi xã giao được một vòng, nét mặt rạng ngời, chẳng biết đã bàn xong mấy phi vụ làm ăn.


Khuất Minh Thành hớn hở nói: “Khá lắm Lão Chu, tất cả tin đồn tối hôm nay đều là về ông. Sao ông không dứt khoát đưa đương sự đến đây, tôi cũng muốn nhìn xem, mặt mũi dáng dấp thế nào mà lại có thể khiến ông thần hồn điên đảo như vậy.”


Châu Liêm Nguyệt hoàn toàn hờ hững, chỉ thiếu điều viết hai chữ “nhàm chán” trên mặt.
“…Nói đùa với ông chán kinh.”, Khuất Minh Thành cũng châm một điếu thuốc, rồi chợt hỏi, “Sao chú tư nhà ông không đến?”
“Ở nhà dưỡng bệnh.”
“Lại bệnh? Vẫn bệnh cũ à?”


Châu Liêm Nguyệt gật đầu.
“Thế thì phải bảo ông ấy tĩnh dưỡng cho tốt vào, lần trước ốm sơ sơ thôi mà giá cổ phiếu hạ tận 500 điểm, ai mà chịu nổi.”
Châu Liêm Nguyệt trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói, “Tôi nhớ ông có mấy người bạn làm trong giới điện ảnh truyền hình.”


“Làm sao?”
“Giúp tôi điều tr.a một chuyện.”
Bữa tiệc kết thúc lúc mười rưỡi, Châu Liêm Nguyệt rời đi từ khi chưa đến chín giờ.
Trong nhà gọi điện đến, báo là Châu Hy đang nổi giận.
Xe chạy đến biệt thự ở Tây Sơn.


Châu Liêm Nguyệt đẩy cửa đi vào, thấy chị Chân đang đứng trước thư phòng, cánh cửa đóng chặt, Châu Hy vẫn ở lì bên trong.
Châu Liêm Nguyệt hỏi chị Chân, “Có chuyện gì thế?”
Chị Chân cực kỳ sợ hãi, “Tôi… tôi lỡ mồm, Hy Hy biết chuyện cậu đang điều tr.a bạn con bé rồi.”


Chị Chân cứ nghĩ Châu Liêm Nguyệt sẽ trách mắng, nhưng anh lại chẳng nói gì, chỉ bảo chị đi làm việc của mình, để anh dỗ dành Châu Hy.
Châu Liêm Nguyệt gõ cửa, “Hy Hy.”
Bên trong không có một tiếng động nào.


Châu Liêm Nguyệt điềm tĩnh nói: “Anh bảo rồi, điều tr.a rõ ràng không có gì là không tốt với em cả.”
Châu Hy vẫn không lên tiếng.


Im lặng một lát, Châu Liêm Nguyệt mới nói tiếp: “Biết là em sẽ trách anh, nhưng anh vẫn phải làm thế. Anh mong em có người ở bên cạnh hơn bất cứ ai, nhưng đấy phải thật sự là người đáng để em nương tựa.”
“… Dù sao thì anh nhìn ai cũng thành người xấu cả.”, giọng Châu Hy nghe ấm ức vô cùng.


“Em mở cửa ra đi.”
“Không muốn, em không muốn gặp anh.”
Châu Liêm Nguyệt lặng thinh.
Một lúc lâu sau, Châu Hy mới nhỏ giọng gọi: “…Anh?”
“Ừ.”
“Sao anh vẫn chưa đi?”
“Em mở cửa ra, anh thấy em không sao thì anh mới đi.”
“Hôm nay em không muốn gặp anh.”
“Vậy thì anh cứ chờ thôi.”


Chưa tới nửa phút, Châu Liêm Nguyệt đã nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm hướng về phía mình.
“Lạch cạch” một tiếng, chốt khóa mở.
Anh vặn tay nắm, kéo cửa ra.
Châu Hy hơi nghiêng đầu về bên trái, “…Thỉnh thoảng anh thật sự cực kỳ đáng ghét.”
“Ừ.”


“Thế nào, Tô Tinh Dư có thông qua vòng “thẩm tr.a chính trị” của anh không?”
“Em muốn mời cậu ta về nhà chơi không?”
Châu Hy sững sờ, “Được… được chứ?”
“Được.”


Châu Hy phấn chấn lên trong tích tắc, nhưng lại cảm thấy mình quá dễ dụ, cô cố ý xị mặt, “Dù sao thì làm như thế cũng không đúng chút nào.”
Hiếm khi Châu Liêm Nguyệt có giọng điệu ôn hòa như vậy, “Anh ra ngoài chơi với em, coi như nhận lỗi. Em muốn làm gì?… Xem kịch không?”
“Được không?”


“Muốn xem gì?”
“Em biết đâu được.”, Châu Hy không giấu nổi nụ cười, nhưng vẫn muốn làm kiêu, “Anh nhận lỗi với em, có phải là nên có chút thành ý không? Tự anh nghĩ đi, phải làm cho em hài lòng mới thôi.”
Dỗ Châu Hy xong, Châu Liêm Nguyệt ở lại ăn khuya cùng cô.


Châu Hy ăn gì cũng rất chậm, cho dù Châu Liêm Nguyệt đã ăn xong trước nhưng luôn kiên nhẫn chờ đến khi cô ăn xong.
Ban nãy Châu Liêm Nguyệt thốt ra câu “xem kịch”, rất khó để nói là không phải do bị ảnh hưởng bởi cuộc hội thoại với Nam Gia trước đó.


Châu Hy không nhìn thấy, phần lớn phải thông qua âm thanh để thu nạp thông tin, sách nói, kịch truyền thanh, hòa nhạc, đều là những phương án tối ưu, phương án tiếp theo chính là kịch, opera hoặc nhạc kịch.
Châu Liêm Nguyệt lấy điện thoại ra, tìm tài khoản Wechat của Nam Gia trong danh sách bạn bè.


Cô nàng kia một hai đòi add Wechat của anh, vậy mà sau đó lại chẳng hề nhắn câu nào.
***
Nam Gia vừa tắm xong.
Phòng khách ở nhà mới của cô rất rộng, còn có một chiếc tivi cỡ lớn.


Mỗi tối, sau khi tắm, cô có thói quen rót một ly rượu, ngồi xem một bộ phim điện ảnh. Tắt hết đèn đi, một mình ngồi dưới thảm, một mình tận hưởng.
Điện thoại có chuông báo.


Nam Gia cầm lên xem, thật bất ngờ, là tin nhắn Châu Liêm Nguyệt gửi tới, nội dung cũng khiến người ta bất ngờ không kém.
Anh hỏi cô: Dạo gần đây có vở kịch nào hay không?
Nam Gia tạm dừng bộ phim lại, hồi âm trong giây lát: Yên Chi Hải Triều.


Sau đó lại mở tài khoản của Trần Điền Điền, chuyển phát tấm áp phích giới thiệu vở kịch.
Châu Liêm Nguyệt không bình luận gì, chỉ trả lời: Được.
Nam Gia: Anh muốn xem không? Bây giờ gần như là hết vé rồi.
Nam Gia: Nhưng em có thể lấy vé giúp anh.


Vừa khi gửi đi xong, cô sực nhớ ra, Châu Liêm Nguyệt là cổ đông của đoàn kịch, nếu anh muốn xem, Đinh Trình Đông chẳng cun cút  dâng vé là đằng khác.
Mà câu hồi âm của Châu Liêm Nguyệt lại là: Lấy hai vé đi.


Nam Gia nghiền ngẫm ý tứ ẩn trong đó, chần chừ một lát, cô chọn cách hỏi không tự làm khó mình: Ai muốn xem?
Châu Liêm Nguyệt: Em gái tôi.
Nam Gia khẽ cười một tiếng.
Đã nói rồi mà.
***


Hôm Châu Liêm Nguyệt và Châu Hy đi xem kịch, Nam Gia cũng đến rạp hát một chuyến. Cô tới chào hỏi một lượt, rồi ngỏ ý muốn dẫn hai người họ đi vào bằng cửa hông.
Nam Gia đang đứng chờ, thì chợt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đi về phía này.


Cửa mở ra, Châu Liêm Nguyệt xuống từ ghế sau, anh mặc một chiếc áo măng-tô đen, nhìn lạnh lùng mà cương nghị.
Anh giữ cửa bằng một tay, rồi lại thò người vào trong.
Một lát sau thì dắt một cô gái trẻ xuống.
Đó hẳn là Châu Hy, em gái Châu Liêm Nguyệt.


Cô mặc một bộ váy len liền thân màu trắng, khoác một chiếc áo khoác ngắn màu xám đậm.
Làn da nhợt nhạt giống hệt Châu Liêm Nguyệt, mái tóc đen dài chấm thắt lưng, suôn mượt, nhìn như búp bê.
Kỳ lạ là, con ngươi ở hai bên mắt của cô hoàn toàn khác nhau.


Nam Gia quan sát một lát mới nhận ra, mắt trái của cô ấy không phải mắt thật.
Cửa xe bên ghế phó lái cũng mở ra, một người phụ nữ trung niên bước xuống, rồi đặt cây gậy màu đen vào tay Châu Hy.
Nam Gia vừa nhìn đã hiểu.


Cô đi về phía trước, cười bảo: “Châu tổng, giờ có thể vào rạp được rồi, để tôi đưa mọi người vào.”
Châu Hy hơi nghiêng mặt sang trái, giọng nói nghe mong manh như thủy tinh, “…Chào chị, chị là?”
Nam Gia cười đáp: “Nhân viên rạp hát.”


Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái.
Nam Gia đi trước dẫn đường, “Mời đi theo tôi.”
Bên sườn rạp hát có một cánh cửa, Châu Liêm Nguyệt nắm tay Châu Hy, nhắc nhở cô phải nhấc chân qua.
Châu Hy khua gậy ra trước, sau đó mới nhấc chân bước qua.


Người phụ nữ trung niên kia vẫn không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng theo sau họ.
Trong rạp vẫn chưa có người, phải mười phút nữa thì khán giả mới được vào trong.


Nam Gia nhắc trước những điều cần lưu ý: “Kịch bản theo hình thức Immersive, không có chỗ ngồi cố định. Sẽ có ba cảnh được diễn ra đồng thời, có thể tự do lựa chọn cảnh muốn xem. Trong quá trình diễn, có thể các diễn viên sẽ chuyển đến vị trí của cảnh khác, nhưng tốc độ di chuyển rất chậm, không cần lo lắng. Nói chung là, cứ theo sát một diễn viên là gần như có thể xem được đầy đủ cả tuyến câu chuyện của vở kịch.


Châu Hy khẽ siết tay Châu Liêm Nguyệt, “Anh, anh phải nắm tay em đấy.”
Châu Liêm Nguyệt “ừ” một tiếng.
Nam Gia cảm thấy khá kỳ lạ.
Thật không ngờ, vậy mà người này cũng có lúc dịu dàng.


Nam Gia cười bảo: “Những điều cần chú ý chỉ có như thế thôi, nửa tiếng nữa vở kịch sẽ bắt đầu. Mọi người có thể ngồi nghỉ trước.”
Cô nhìn về phía Châu Liêm Nguyệt, “Châu tổng, tôi đi trước đây.”


“Khoan đã.”, Châu Liêm Nguyệt gọi cô lại.
Nam Gia dừng bước, quay đầu nhìn anh.
Châu Liêm Nguyệt hỏi: “Cô có biết lộ trình di chuyển của diễn viên không?”
“Biết chứ. Tôi cũng từng diễn mà.”, Nam Gia hiểu ý anh, “Châu tổng muốn tôi dẫn mọi người đi xem à?”


“Ừ.”
Nam Gia khẽ cười, dùng khẩu hình mà nói với anh: Không muốn.
Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Châu Liêm Nguyệt bảo Châu Hy đứng chờ, rồi cất bước đi ra cửa.
Nam Gia đang ở ngoài, vẫn chưa đi xa, anh bước đến tóm cổ tay cô, “Đừng có quăng gánh.”


Nam Gia cười nhìn anh, “Em biết hết nội dung vở kịch rồi, em dẫn mọi người đi sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của mọi người đấy.”


“Em không nói trước với tôi là vở kịch này không phải kịch bình thường.”, anh đè thấp giọng nói, “Châu Hy hơi đặc biệt.”
“Rất an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh dắt cô bé theo là được rồi.”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm, “Nam Gia.”


Chỉ hai chữ đơn giản, giọng điệu điềm tĩnh, nhưng lại ẩn chứa ý cảnh cáo khiến người ta không thể không sợ hãi.
Nam Gia vẫn cười, “Dọa ai chứ!”
Lại xoay người đẩy cửa, quay vào trong rạp hát.


Châu Hy ngồi xuống một chiếc ghế dài dùng làm đạo cụ, còn Châu Liêm Nguyệt đứng bên cạnh cô.
Một lát sau, Châu Liêm Nguyệt có điện thoại. Anh bảo Châu Hy cứ ngồi đó, đợi anh ra ngoài nhận cuộc gọi.


Nam Gia vẫn đứng ở cửa, nhìn về phía bên này tại khoảng cách không xa không gần.
Lúc Châu Liêm Nguyệt lướt qua cô đi ra ngoài, Nam Gia vờ như không phát hiện, ánh mắt chẳng hề liếc sang bên đó lần nào.


Lát sau, Nam Gia để ý thấy Châu Hy đang vẫy tay về phía cửa bên này.
Cô liền bảo: “Châu tổng đang ra ngoài nghe điện thoại.”
Châu Hy nói: “Em biết. Em đang gọi chị đấy.”


Nam Gia đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, cười hỏi: “Có gì cần chị giúp à?”
Châu Hy cúi đầu, “nhìn” cô.


Từ “nhìn” này đúng là không chính xác, bởi cô ấy chẳng nhìn thấy, nhưng chạm phải ánh mắt đó, lại có cảm giác thật sự như đang bị nhìn chằm chằm.
Giọng Châu Hy rất khẽ, “Chị không phải là nhân viên rạp hát đúng không?”






Truyện liên quan