Chương 37
Nam Gia cảm thấy thời gian trôi đi thật sự quá nhanh, sau Tết âm lịch, những việc lẻ tẻ lần lượt được tiến hành, loáng một cái đã đến tháng Ba.
Thế nhưng thời gian khai máy “Mười ba ngày trên Tân Cảng” bị lùi lại một tháng, nghe nói là vì mấy bộ phận phối hợp quay phim được sắp xếp từ trước vẫn chưa thống nhất được ý kiến.
Đang khi Nam Gia có thêm một tháng nghỉ, đã có người nghe ngóng được… Đinh Trình Đông gọi điện cho Nam Gia, hy vọng cô bớt chút thời gian đến rạp hát một chuyến, anh ta có việc muốn nói với cô.
Nam Gia sắp xếp một buổi chiều để đến, Đinh Trình Đông tiếp cô tại phòng khách ở tầng một rạp hát.
Đinh Trình Đông vẫn giả lả như xưa, vừa gặp đã khách sáo hỏi han, ra máy lọc nước rót một cốc nước ấm, đưa cho Nam Gia.
Nam Gia nhận lấy, tiện tay đặt xuống bàn trà trước mặt, “Có chuyện gì, Đinh tổng cứ nói thẳng đi.”
Từ khi Đinh Trình Đông không nói một lời đã nhận đầu tư từ Châu Liêm Nguyệt, tự đồng chuyển hợp đồng của Nam Gia, cô có gặp cũng không còn gọi anh ta là “anh Đông” nữa.
Đinh Trình Đông cười cười, “Chắc là Điền Điền cũng nói qua với cô rồi, trung tuần tháng Ba, “Yên Chi Hải Triều” sẽ chính thức công diễn ở nhà hát lớn Bắc Thành, từ tháng Ba đến hết tháng Sáu, tổng cộng diễn bốn tháng. Anh muốn nói là…”, Đinh Trình Đông liếc nhìn cô, “… Có thể mời cô đến diễn hữu nghị buổi đầu tiên không?”
Nam Gia không hề cảm thấy bất ngờ, cô thản nhiên nói: “Tuy tháng Tư em mới vào đoàn phim, nhưng trước đấy vẫn phải luyện tập, với lại đã hơn một năm gần hai năm em không diễn kịch rồi, lời thoại quên hết sạch, cũng không bớt được nhiều thời gian.”
Đinh Trình Đông ngồi xuống cái ghế đối diện Nam Gia rồi cười bảo: “Anh còn không biết cô à, một quyển thoại kịch cô chỉ cần ba ngày là thuộc làu rồi. Mười ngày, làm chậm của cô mười ngày thôi. Anh sẽ bảo họ phối hợp với thời gian của cô để tập luyện…”
“Không phải…”, Nam Gia hơi không biết nói gì, “Vở kịch này được nhà hát lớn mời về, tất cả đều nhờ vào danh tiếng có được từ những lần diễn của Điền Điền với các diễn viên khác, không liên quan gì đến em cả, em đến chẳng phải là giọng khách át giọng chủ à?”
Đinh Trình Đông thở dài một hơi, “Nam Gia, nếu không phải bất đắc dĩ, anh cũng sẽ không quấy rầy cô. Thú thật với cô, vé mở bán rồi, nhưng số lượng bán ra không mấy lý tưởng. Bọn anh chỉ là đoàn kịch nhỏ không mấy tên tuổi, cũng mới chỉ nổi tiếng xíu xiu trong giới kịch thôi, hướng ra đại chúng ai mà biết đến bọn anh? Em là bạn tốt của Điền Điền, đây cũng là…”
Phía sau đột nhiên có tiếng gào thét: “Đinh Trình Đông, anh điên à!”
Đinh Trình Đông quay đầu lại, trên mặt hiện vẻ sượng sùng, “Điền Điền…”
Cả đoàn kịch, Đinh Trình Đông sợ nhất Trần Điền Điền, nhà cô nàng có điều kiện, đi làm nghề này cũng chỉ vì đam mê, bây giờ mấy vở kịch hàng đầu của đoàn đều do cô nàng làm biên kịch, nếu hầu hạ không chu đáo, bà cô này mà phủi mông bỏ đi thì toi.
Trần Điền Điền xông tới tóm cánh tay Nam Gia, “Đi, đừng ở đây nghe anh ta thuyết giảng đạo đức.”
Nam Gia nhẹ nhàng tránh tay Trần Điền Điền, bình tĩnh nhìn về phía Đinh Trình Đông, “Em không phải là người có ơn mà không báo. Đinh tổng, đây là lần cuối cùng, em giúp anh, sau này giữa hai chúng ta coi như hết nợ.”
Trần Điền Điên tức đến phát điên, chỉ thẳng vào mặt Đinh Trình Đông, “Anh muốn ké nhiệt của nó thì có!”
Đinh Trình Đông không tỏ thái độ gì, cũng không nói câu nào.
Nam Gia đứng dậy, Trần Điền Điền tiễn cô ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Cậu ngốc à, sao cậu phải nhận lời anh ta. Mới bán chưa được nhiều, sau buổi diễn đầu tiên có chút tiếng tăm là sẽ tốt lên dần thôi.”
Nam Gia cười, “Hồi đấy, lúc mình nghèo mạt nhất, Đinh Trình Đông bảo mình đến diễn kịch, đang thực tập mà vẫn trả mình lương bằng diễn viên chính thức, sau này lại giới thiệu cho mình nhiều cơ hội. Bỏ qua anh ta, mình coi như là mình vì cậu…”
“Thôi đi. Với lại, người đại diện của cậu sao có thể đồng ý chứ.”
“Bây giờ mình tự có quyền quyết định.”, Nam Gia cười bảo, “Cứ thế đi. Rốt cuộc cậu có muốn mình diễn hay không?”
“… Nhiệt đến tay rồi, không ké thì phí ra.”
Cả hai cùng phì cười.
Tiễn Nam Gia về xong, Trần Điền Điền liền quay về phòng khách mắng Đinh Trình Đông.
Đinh Trình Đông không thể nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy quát: “Cô nghĩ là tôi muốn à!”
Phản ứng của anh ta rất dữ dội, thật sự khiến Trần Điền Điền ngỡ ngàng.
Đinh Trình Đông ôm cả một bụng tức mà xả ra ngoài, “Bây giờ mà còn muốn làm cái loại thuần nghệ thuật như thế này thì, mẹ kiếp, chỉ có bù tiền thôi! Cô có đường lui, không phải lo cơm ăn áo mặc, còn các diễn viên khác thì sao? Cô tưởng là lúc đấy tôi tình nguyện chuyển hợp đồng của Nam Gia à? Không chuyển thì tôi đối đầu được với tư bản không hả? Địa vị của tên họ Châu kia thế nào cô có biết không? Mẹ nó chứ, nếu ông đây không thề độc, thì…”
Gương mặt Đinh Trình Đông trở nên vặn vẹo, đột nhiên im bặt.
Anh ta thở hổn hển, phủi tay bỏ đi.
Thề độc cái gì cơ?
Trần Điền Điền sực nhớ ra, hồi đó Đinh Trình Đông từng nói trước mặt toàn bộ nhân viên trong đoàn, đời này không có người phụ nữ nào khác ngoài vợ, nếu không sẽ làm ăn thua lỗ, ra đường bị xe đâm, thân xác nát bét…
Nhất thời, trong lòng Trần Điền Điền ngổn ngang đủ thứ cảm xúc.
Nam Gia có phát hiện ra không? Không hẳn là không.
***
Tháng Ba, dù còn vương hơi lạnh se se nhưng đã có ánh nắng, trong không khí thoang thoảng mùi ngai ngái của cỏ cây và bùn đất.
Châu Hy ngồi ngoài sân cả buổi chiều, vừa nghe sách nói vừa phơi nắng.
Cô cảm thấy hình như có thứ gì đó đậu xuống làn váy, bèn đưa tay xuống nhặt. Là một phiến lá. Là lá khô vừa mới rụng xuống ư? Cô cầm lên, đưa qua mũi ngửi.
Lúc mặt trời lặn, gió dần lạnh đi.
Chị Chân mang một tấm chăn mỏng từ trong nhà ra, phủ lên vai Châu Hy, hỏi cô xem có muốn vào nhà hay không.
“Ngồi thêm một lúc nữa. Em muốn cảm nhận mặt trời lặn.”
Không lâu sau, Châu Hy nghe thấy ngoài cổng có tiếng xe. Chiếc xe đi vào, có người mở cửa ra.
Châu Hy hơi nghiêng đầu, “Anh.”
“Không lạnh à?”, Châu Liêm Nguyệt đóng cửa xe lại, đi về phía Châu Hy.
Châu Hy đứng dậy, Châu Liêm Nguyệt liền cầm tay cô đặt vào khuỷu tay mình, hai anh em cùng đi vào nhà, lúc tới cửa, anh còn nhắc cô cẩn thận bậc thềm.
Vào nhà, Châu Hy kéo Châu Liêm Nguyệt vào thư phòng, nói có chuyện muốn nhờ anh.
Cô đứng ra sau bàn, đưa tay lần tìm, chạm tới tờ poster trên mặt bàn thì đưa cho Châu Liêm Nguyệt, “Đây.”
Châu Liêm Nguyệt cầm lấy, vừa liếc mắt nhìn thì thoáng giật mình.
“Anh đi xem cùng em đi.”, cô kéo ngăn bàn ra, cầm lên hai tấm vé.
Châu Liêm Nguyệt hỏi: “Từ đâu mà em biết được?”
“Anh quan tâm làm gì. Chỉ cần em muốn, thì kiểu gì chả biết được… Trên poster có không?”
Thật biết kinh doanh.
Châu Hy ngẩng đầu “nhìn” anh, “Em không cần biết. Lần trước anh cho em leo cây rồi, lần này phải bù.”
Châu Liêm Nguyệt liếc cô, “Em muốn gặp cô ấy đến thế cơ à?”
“… Ai muốn gặp! Ba tuyến diễn khác nhau, không chọn tuyến của Gia Gia chẳng phải là được rồi hay sao.”, Châu Hy không cho anh cơ hội do dự, nhét thẳng tấm vé vào túi áo vest của anh, “Quyết định rồi đấy. Mặc kệ anh có công việc gì, không cho phép không đi, bằng không em sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa.”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng, đặt tấm poster vào lại chỗ cũ.
Buổi công diễn hôm đó, lịch trình của Châu Liêm Nguyệt dày đặc.
Châu Hy sợ anh lại cho mình leo cây, nên suốt cả ngày gọi tới ba cuộc điện thoại.
Cuối cùng, Châu Liêm Nguyệt phải hủy hai buổi xã giao, cầm theo tấm vé để trong ngăn kéo, vội vàng tới nhà hát lớn Bắc Thành trước giờ biểu diễn.
Anh đã hẹn gặp Châu Hy ở bãi đỗ xe, đoán cô đã đến trước rồi, anh gọi điện hỏi xem cô đang ở đâu.
Châu Hy: “À, em không đi đâu.”
Châu Liêm Nguyệt: “…”
Châu Hy cười hì hì, “Chỉ anh mới được cho em leo cây, còn em không được cho anh leo cây à? Thôi đến thì cũng đến rồi, anh vào xem đi… Nhưng tuyệt đối đừng có chọn tuyến của Gia Gia đấy.”
Châu Liêm Nguyệt hờ hững nói: “Nhàm chán.”
Châu Hy: “Xí.”, rồi cúp máy luôn.
Trời sắp chuyển sang màu đen kịt, chỉ còn lại mấy dải sáng tím nhờ nhờ.
Châu Liêm Nguyệt khoác thêm áo vest, dựa lưng vào xe, châm một điếu thuốc.
Cho đến khi hút hết, anh dụi bỏ điếu thuốc, đưa tay vào túi áo, vé vẫn còn ở trong.
Sau một thoáng do dự, anh bước nhanh đến cửa soát vé.
***
Nam Gia tập luyện trong vòng một tuần, tuy vẫn còn ấn tượng với phần nhiều lời thoại, nhưng đã lâu rồi không diễn, lại còn diễn ở một sân khấu lớn như thế, khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
Nghĩ đến việc có tới già nửa số khán giả hôm nay là fan của mình, Nam Gia lại càng căng thẳng hơn.
“Yên Chi Hải Triều” kể về cuộc sống và tình yêu của ba cô gái chốn thành thị, Quả Nữ, Kiển Nữ và Hải Nữ, ba người độc lập, cũng đại diện cho ba giai đoạn khác nhau trong cuộc đời người phụ nữ.
Nam Gia đóng vai Kiển Nữ, một cô gái gặp phải trắc trở trong tình yêu, tự khép kín bản thân mình, nhưng lại khao khát được yêu một cách thực sự.
Trước khi lên sân khấu, cô có thói quen ở một mình, tránh nói chuyện với bất cứ ai.
Phòng nghỉ trong hậu đài rất ồn ào, cô vào toilet, một mình hút thuốc, cho đến khi gần tới giờ diễn thì mới quay lại phòng nghỉ.
Ba người đóng vai chính cùng diễn chung trên sân khấu trung tâm, sau đó mới di chuyển về tuyến của mình, khán giả có thể tự chọn tuyến diễn, đi vào gian phòng được bố trí theo phong cách mở, cũng có thể rời đi giữa chừng, chuyển sang xem phòng khác.
Câu chuyện của Kiển Nữ bắt đầu, là trong bồn tắm ở góc phòng.
Nam Gia nhắm mắt lại, nín thở.
Cho tới khi không thể chịu nổi nữa, cô mở mắt, há miệng thở dốc, giống như vừa chui ra khỏi mặt nước.
Cô bước ra khỏi bồn tắm, đi về phía bàn ăn.
Đám đông khán giả đứng xung quanh bồn tắm cũng di chuyển theo cô.
Cô ngồi cạnh bàn ăn, nghiêng đầu, chẳng hề động đậy, hệt như một bức tượng tĩnh lặng.
Dần dần, có khán giả mất kiên nhẫn, lẳng lặng chuyển sang phòng khác.
Năm phút trôi qua, Nam Gia ngẩng đầu.
Cô thoáng sửng sốt…
Chếch về phía trước, Châu Liêm Nguyệt đang đứng đó.
Anh mặc chiếc áo khoác dáng dài màu đen, một tay đút vào túi quần, dưới ánh đèn mờ tối, bóng dáng anh hiện ra cực kỳ ảm đạm, nhưng lại vô cùng nổi bật.
Lúc mới bước ra khỏi bồn tắm, cô không đặc biệt chú ý, Châu Liêm Nguyệt ở đó từ khi ấy, hay là vừa mới vào?
Kinh nghiệm diễn chuyên nghiệp không cho phép Nam Gia nghĩ nhiều, cô lập tức quay về với vai diễn.
Cô giơ tay ra, phát triển tình tiết theo đúng kịch bản, “Có ai có lửa không?”
Có người chuẩn bị tương tác, nhưng Châu Liêm Nguyệt lại hành động trước. Anh sờ túi quần của mình, chợt sực nhớ ra lúc đi qua cửa an ninh đã bị thu lại, đành thôi.
Nam Gia cúi đầu, “Anh có thể cho tôi mượn bật lửa không? Thuốc của tôi ướt rồi, không cháy được nữa. Tôi cần lửa, anh có lửa không? Tôi muốn đi qua bóng tối, đi tìm bạn của tôi. Nghe nói thành phố bị cúp điện trên diện rộng, ngoài đường chẳng còn ánh đèn nữa.”
Cô đứng dậy, đưa tay về phía anh, “Anh có thể đi cùng tôi không?”
Châu Liêm Nguyệt không thể tả nổi đây là cảm giác gì nữa.
Bàn tay cô lạnh ngắt, thấm một lớp mồ hôi mỏng, trơn như bẹ tảo dưới lòng sông. Cô mặc một bộ váy liền thân màu đen, phủ kín tới tận bàn chân, tóc xõa tung, tóc mái lòa xòa, nhìn nhợt nhạt như một u hồn.
Cô dắt anh đi ra cửa, du đãng trên con đường tối om.
Gặp gỡ rất nhiều người đàn ông, qua lại với họ, rồi chia tay; gặp Quả Nữ và Hải Nữ, trò chuyện đôi chút, rồi lại tách nhau ra.
Khi tình tiết mới diễn ra, cô buông tay anh.
Mà trên đường dẫn tới tình tiết tiếp theo, cô lại nắm lấy tay anh lần thứ hai.
Cuối cùng, ba nhân vật nữ chính gặp lại nhau dưới ngọn đèn đường tối thui trên sân khấu trung tâm, ba người dựa lưng vào nhau, mỗi người nhìn một hướng.
Nam Gia ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Châu Liêm Nguyệt đứng.
Châu Liêm Nguyệt biết, đây dĩ nhiên là dàn cảnh theo kịch bản của vở diễn.
Thế nhưng, khi toàn bộ đèn trong rạp dồn cả vào sân khấu trung tâm, những người khác chìm đi như tro bụi, anh vẫn cảm thấy được, cả thế giới chỉ còn lại mình anh và cô, lời cô nói đều là nói với anh… người không thể cho cô thứ lửa cô muốn, nhưng lại có thể đi cùng cô một quãng đường.
Cô cất giọng: “Tôi cần lửa, bạn có lửa không? Tôi muốn đi qua bóng tối, đi tìm bạn của tôi. Nghe nói thành phố cúp điện trên diện rộng, ngoài đường chẳng còn ánh đèn nữa. Đây là ngọn đèn cuối cùng tôi tìm thấy, nhưng nó cũng tắt rồi. Bạn đã từng thử tỉnh lại vào lúc ba giờ ba mươi bảy phút chưa? Bạn ngồi trong căn phòng trống, bạn muốn nhét cả con cá vàng trong bể vào cuống họng, bạn muốn nuốt chửng cả vốc bi ve, bạn đưa tay nắm lấy bóng đèn nóng rực, bạn đầm mình vào bồn tắm mà tưởng đó là biển lớn. Bạn dùng hết thỏi son anh ấy tặng, bạn đọc hết bức thư anh ấy viết, bạn gọi đi gọi lại một dãy số không được dùng nữa… Anh ấy sẽ không trở lại. Anh ấy sẽ không trở lại nữa. Bạn biết không, yêu chính là một cảm giác đau đớn.”
Tiếp sau đó là đoạn độc thoại của một nữ diễn viên khác, Châu Liêm Nguyệt không nghe được nữa.
Khi mọi âm thanh biến mất, toàn bộ đèn tắt lịm.
Im lìm mà tối tăm.
Không ai lên tiếng, cũng không ai di chuyển.
Mọi người đều như bị vây trong bóng tối, biến thành những hạt bụi dần dần biến tan.
Châu Liêm Nguyệt đưa tay lấy điện thoại từ trong túi ra. Cúi đầu, bật đèn pin.
Anh không giơ điện thoại lên, nhưng nguồn sáng duy nhất lập tức thu hút sự chú ý của cả rạp.
Có người nhỏ giọng “wow” một tiếng.
Lát sau, những người khác đều bắt chước theo.
Một ngọn, hai ngọn, ba ngọn…
Vô số đèn pin, thắp sáng cả gian thính phòng rộng lớn.
Tình huống này hoàn toàn không nằm trong kịch bản, Nam Gia, Trần Điền và một nữ diễn viên khác đều vô cùng sửng sốt.
Đưa mắt liếc nhau, ba người cùng đứng dậy.
Trần Điền Điền chỉ về phía đằng xa, sáng tác một cách ngẫu hứng: “Bên kia chính là con đường đi về phương xa, xin mọi người hãy mang lửa đi qua đó, chúng tôi sẽ đuổi theo sau.”
Nam Gia thấy tất cả mọi người đều đi ra ngoài, chỉ mỗi mình Châu Liêm Nguyệt là đứng yên tại chỗ, có người đi lướt qua, khẽ va phải cánh tay anh.
Anh nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt như ánh trăng, lạnh lẽo mà tịch mịch.
Nam Gia không biết, giờ phút này, người đứng trước mặt anh là Kiển Nữ, hay là chính cô nữa.
Ánh mắt đó khiến cô không thể không nói ra một lời mơ hồ: “Xin anh hãy đi đến phương xa chờ tôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau tại nơi có lửa.”
Châu Liêm Nguyệt cất điện thoại đi, thu tầm mắt, xoay người đi ra cửa.
Nam Gia nắm tay Trần Điền Điền, bước thấp bước cao đi vào hậu đài.
Xuyên qua hành lang, về lại phòng nghỉ.
Tất cả các diễn viên đều đang cảm thán…
“Diễn bao nhiêu lần, vậy mà lần đầu tiên có người bật đèn pin.”
“Quá tuyệt vời, cảnh cuối cùng đúng là quá nghệ thuật.”
“Không hổ danh là Điền Điền, câu thoại ngẫu hứng cuối cùng quá hay.”
Nam Gia ngồi xuống góc sofa, Trần Điền Điền ôm cô gào khóc. Cô nàng là biên kịch, cũng là diễn viên chính, đồng hành theo từng buổi diễn, nhưng cảnh tượng biển đèn pin được thắp sáng lần này đã tác động rất lớn đến cô nàng.
Nguyên do là bởi cái kết của vở kịch vốn dĩ là một cái kết cực kỳ âm u, ba người phụ nữ sau biết bao hồi vật lộn, cuối cùng vẫn vẫy vùng không lối thoát trong những trăn trở mưu sinh và mong cầu tình yêu, mong cầu hạnh phúc.
Vậy nhưng lại có người đáp lại, đừng sợ, thật sự có lửa đây rồi.
Nam Gia an ủi Trần Điền Điền một lúc lâu, cô nàng mới bình tĩnh lại được, vừa rút khăn giấy lau nước mũi vừa bảo, “Mình bảo này, Châu tổng có phải là tên lừa đảo cậu tìm được không đấy?”
Nam Gia: “…”
Thay bỏ bộ đồ diễn, tháo tóc giả, Nam Gia vào toilet rửa mặt.
Mọi người muốn đi chúc mừng buổi biểu diễn thành công, cả đám lục tục kéo nhau rời khỏi rạp hát.
Có người cắm cọc ở cửa để xin chữ ký và xin chụp ảnh cùng, tất cả đều vui vẻ đồng ý.
Trong đoàn có người gợi ý địa chỉ ăn khuya, cách đó không xa, mọi người thống nhất sẽ đi bộ qua.
Nam Gia rẽ qua lối ngoặt, vừa định đi thì nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở ven đường đối diện.
Cô thoáng dừng bước.
Châu Liêm Nguyệt dựa vào cửa xe hút thuốc, nhìn vẻ mặt thì dường như không phải là đang cố ý đợi ai cả, vào khoảnh khắc Nam Gia nhìn sang, anh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt cô.
Trần Điền Điền cũng để ý thấy nên dừng lại theo.
Cô nàng buông cánh tay Nam Gia ra, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn sang chào một câu không?”
Nam Gia bảo: “Cậu đến quán trước chờ mình nhé.”
Cô đút hai tay vào túi áo, ngó trái ngó phải để ý xe, rồi đi sang phía đối diện.
Châu Liêm Nguyệt vẫn nhìn cô, cho tới tận khi cô đi đến trước mặt mình.
Cô mặc một chiếc jacket dáng thể thao, skinny jeans đen và boots cổ thấp, mái tóc không buộc, buông xõa xuống, đeo một cái khẩu trang đen, chỉ để lộ đôi mắt.
Cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh đã đến ủng hộ.”
Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Châu Hy mua vé.”
Nam Gia ngó vào trong xe, “Con bé đâu?”
“Không đến.”
Nam Gia im lặng.
Châu Liêm Nguyệt thấp giọng hỏi: “Dạo này thế nào?”
“… Vẫn ổn. Đang chờ vào đoàn.”
“Sắp khai máy rồi.”
“Ừm. Chị Quan nói với em rồi.”
Lại là sự trầm mặc.
Nam Gia hỏi: “Hy Hy thì sao? Có khỏe không?”
“Vẫn thế.”
Nam Gia cảm thấy cuộc hội thoại như đi trong đầm lầy, mỗi một câu đều khó mà thốt ra được.
Lại sau một hồi trầm mặc, Nam Gia nói: “Màn tương tác cuối buổi hôm nay, cảm ơn anh. Điền Điền nói lần đầu tiên cô ấy gặp được, xúc động lắm đấy.”
“… Ừm.”, ánh mắt Châu Liêm Nguyệt nhẹ nhàng đảo qua đôi mắt cô.
Nam Gia thở khẽ một hơi, “… Bạn em đang đợi để ăn khuya, em đi trước đây.”
“Đi đi.”
Nam Gia đứng yên giây lát, rồi mới xoay người, lại đút hai tay vào túi áo, đi sang bên kia đường.
Châu Liêm Nguyệt mở cửa, ngồi vào xe.
Ngón tay kẹp điếu thuốc, cánh tay gác lên vô lăng, qua một lúc lâu mà anh vẫn không khởi động xe.
Cho tới khi bóng dáng ở bên kia đường đi thẳng về ngã tư phía trước, mỗi lúc một xa, cuối cùng lẩn khuất sau ánh đèn hiu hắt.
Qua một lối ngoặt cuối cùng, hoàn toàn biến mất, không còn thấy đâu nữa.
Châu Liêm Nguyệt mơ hồ cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, điếu thuốc cháy rụi, đốm lửa dần tắt lịm.
Trong xe chìm vào bóng tối.
Bạn ngồi trong căn phòng trống, bạn muốn nhét cả con cá vàng trong bể vào cuống họng, bạn muốn nuốt chửng cả vốc bi ve, bạn đưa tay nắm lấy bóng đèn nóng rực, bạn đầm mình vào bồn tắm mà tưởng đó là biển lớn. Bạn dùng hết thỏi son anh ấy tặng, bạn đọc hết bức thư anh ấy viết, bạn gọi đi gọi lại một dãy số không được dùng nữa.
…
Cô ấy sẽ không trở lại. Cô ấy sẽ không trở lại nữa.
Bạn biết không, yêu là một cảm giác đau đớn.