Chương 39
Nam Gia tẩy trang qua loa, không còn lòng dạ nào mà tắm rửa nữa, cầm di động ngồi xuống sofa, tìm mọi tin tức trên mạng liên quan đến việc Thiệu Tòng An bị bắt.
Sở dĩ Thiệu Tòng An bị kéo lên hotsearch, là bởi có một cô diễn viên mới nổi từng dính scandal với hắn.
Thông báo được đăng lên chưa đến một tiếng, studio của cô diễn viên kia đã vội vàng thanh minh, nói rằng cô ta và Thiệu Tòng An chỉ có quan hệ bạn bè, “buổi hẹn hò bí mật” mà trên mạng lan truyền thật ra có một người thứ ba nữa, chỉ đơn thuần là gặp mặt Thiệu Tòng An, hoàn toàn dựa trên quan hệ hợp tác.
Ngoài chuyện đó, Thiệu Tòng An cũng không được tính là nhân vật của công chúng, có rất ít tin tức liên quan.
Bài thông báo của cảnh sát là nguồn tin chính thống duy nhất, còn lại đều là những tài khoản blogger hám nhiệt đưa tin không hề có nội dung gì có giá trị, ví dụ như sơ lược về lịch sử phát triển của nhà họ Thiệu, những lần dính scandal với bạn gái của Thiệu Tòng An.
Chi tiết về vụ việc hắn bị bắt, tất cả đều chỉ là “nghe nói”, “theo các nguồn tin”.
Rốt cuộc Nam Gia vẫn không thể kiềm chế nổi nữa, bèn gọi điện cho Châu Liêm Nguyệt.
Chuông đổ cả một tràng dài, tới tận khi Nam Gia gần cúp máy thì mới được kết nối.
Nam Gia ngồi thẳng dậy, nghe thấy giọng nói của Châu Liêm Nguyệt hơi khàn khàn: “Đang đi xã giao, không để ý điện thoại.”
“… Là anh đúng không?”, Nam Gia đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện của Thiệu Tòng An…”
“Ừ.”
Anh vẫn nói bằng giọng thản nhiên như mọi ngày.
“… Thiệu Tòng An làm gì cũng đều rất cẩn thận, sao anh…”
“Đã làm thì ắt có dấu vết… một hai câu không nói rõ ràng được. Dù sao thì lần này chắc chắn nó phải vào tù rồi.”
Nam Gia chậm rãi hít thở, “Cuối tuần này em phải về Bắc Thành chụp ảnh tạp chí… Đến lúc đấy muốn gặp anh nói chuyện về việc này, được không?”
Đầu bên kia bất giác im lặng trong giây lát, “Được.”
Suốt cả đêm Nam Gia không thể ngủ nổi, quả thật trả được thù lớn cực kỳ sung sướng, nhưng lại có một cảm giác day dứt rất khó chịu.
Thanh xuân của cô, thời gian tươi đẹp nhất của cô… và cả, những năm tháng trầy trật vật lộn, lại bị nhiệt huyết và thiên phú trói buộc.
Không thể nghĩ tiếp nữa.
Nếu không sẽ càng cảm thấy khó chịu.
***
“Chim sẻ xám” được ấn định lịch chiếu vào tháng Bảy, đúng dịp nghỉ hè, ngay từ bây giờ đã bắt đầu công tác tuyên truyền.
Mà liên hoan phim nghệ thuật thanh niên Bắc Thành cũng sẽ khai mạc vào tháng Bảy, đến lúc ấy, “Cỏ lau đắng” của Nghiêm Mân Quân sẽ được mang vào giới thiệu ở hạng mục phim ngắn.
Trải qua ba tháng quay phim, những cảnh quay của Nam Gia trong đoàn “Mười ba ngày trên Tân Cảng” cũng đã gần kết thúc, giai đoạn sau sẽ bắt đầu tham gia vào loạt hoạt động tuyên truyền cho “Chim sẻ xám” và “Cỏ lau đắng”.
Hạ tuần tháng Sáu, Nam Gia trở về Bắc Thành chụp ảnh cho một tạp chí điện ảnh và nghệ thuật, cả Cù Tử Mặc cũng được mời đến. Nghiêm Mân Quân cũng có một bài phỏng vấn, tuy nhiên không chụp ảnh cùng ngày với họ.
Suốt nửa năm nay, Cù Tử Mặc đều trong trạng thái nghỉ ngơi.
Diễn viên đạt đến cấp bậc như anh, kịch bản được gửi đến thì rất nhiều, nhưng để nhận thì lại phải rất thận trọng.
Hai người ngồi trong phòng hóa trang, vừa trang điểm vừa nói chuyện phiếm.
Nam Gia hỏi anh, trong thời gian nghỉ thường làm gì.
“Làm ruộng.”
“Thật không?”, Nam Gia cười hỏi.
“Thật mà. Anh nhận thầu một ruộng dâu tây, đang thu hoạch vụ đầu tiên, nếu em muốn…”
Nam Gia ngắt lời anh: “Sao em nhớ dâu tây toàn được bán vào mùa đông nhỉ?”
“Dâu mùa đông là loại trồng trong nhà kính.”
“… Có cảm giác kiến thức bị lật đổ nhỉ?”
Cù Tử Mặc ngoảnh gương mặt điển trai sang, nhìn thoải mái như thể chẳng mấy bận tâm đến việc kiểm soát biểu cảm, hớn ha hớn hở, bị chuyên viên trang điểm đè lại nên mới kiềm chế đôi chút, “Nếu em muốn, để hôm nào về anh gửi cho em một ít ăn thử. Thu hoạch năm đầu nên mùi vị hơi bình thường, anh vẫn đang nghiên cứu để thay đổi.”
Nam Gia cười bảo: “Lần đầu tiên em thấy một minh tinh có nghề tay trái như thế này đấy.”
“Ý em là đa phần mọi người đều đầu tư hoặc mở nhà hàng đúng không? Anh cũng có mấy quán lẩu, nhưng đều ở Đông Thành. À, thịt bò với thịt dê trong quán đều do anh tự nuôi ở thảo nguyên anh thầu trên Tây Bắc, có cơ hội em đến ăn thử nhé.”
Nam Gia cười: “Thầy Cù chưa nhận được lời mời đi nào à?”
“Lời mời gì?”
“Chia sẻ kinh nghiệm làm giàu.”
Cù Tử Mặc cũng cười ra tiếng, anh liếc nhìn Nam Gia trong gương rồi bảo: “Anh chuẩn bị tham gia một show giải trí.”
“Nổi tiếng như anh rồi mà còn phải lên show giải trí à?”
“Hết cách, họ trả nhiều quá.”
Đến đây, hai chuyên viên trang điểm đều không nhịn được cười, bị Cù Tử Mặc nhắc đừng có run tay, anh vốn rất sợ kẻ mí, ngộ nhỡ bị chọc vào mắt thì toi.
Cù Tử Mặc nói tiếp: “Show theo kiểu giải trí đơn giản thôi, mỗi số, thành viên thường trực sẽ mời một người bạn đến. Em đi không? Làm khách mời hai số.”
Nam Gia cười, “Có đến chỗ anh hái dâu tây không? Đến đấy ghi hình thì em sẽ đi.”
Cù Tử Mặc hơi nhíu mày, “Em nói đấy nhé.”
Nam Gia vội bảo: “… Nhưng phải đợi em bàn với người đại diện đã. Với lại “Chim sẻ xám” sắp công chiếu rồi, không biết lúc đấy có thời gian không.”
Cù Tử Mặc cười, “Dù sao thì anh cũng đã chính thức có lời mời rồi.”
Nam Gia cười nói: “Vậy em nhất định sẽ xem xét.”
Quay chụp mất nửa ngày, hai người họ đều thể hiện rất tốt, không cần tạo hình quá cầu kỳ, chỉ dựa vào ánh mắt đã đủ thu hút rồi.
Sau khi xong việc, Cù Tử Mặc mời Nam Gia đi ăn tối.
Nam Gia bèn nói: “Xin lỗi, hôm nay thì không được rồi, em có hẹn. Khi nào sư huynh về Đông Thành? Nếu không vội, trưa mai em mời anh ăn cơm.”
Cù Tử Mặc cười, “Không khéo rồi, tối nay anh phải về, sáng mai có hẹn với một đạo diễn. Để lần sau đi, vẫn còn nhiều cơ hội mà.”
Nam Gia về nhà một chuyến, tẩy trang, thay quần áo rồi xuất phát đi gặp Châu Liêm Nguyệt.
Địa điểm do Châu Liêm Nguyệt chọn, tại chỗ của Khuất Minh Thành.
Để tránh gây hiểu lầm, Nam Gia gọi Tiểu Đàm đi cùng mình.
Cô chưa ăn tối, nhưng cũng không muốn ăn, chỉ bảo Tiểu Đàm mua hộ một ly đá bào.
Xe đi vào hầm đỗ xe của villa, Nam Gia đội mũ, đeo khẩu trang rồi xuống xe, bảo Tiểu Đàm đợi mình một lát.
Trợ lý Hứa đã đứng chờ sẵn, đưa Nam Gia vào thang máy.
Trong thang máy, trợ lý Hứa thấy Nam Gia đang nhìn mình thì cười hỏi: “Cô Nam có gì dặn dò không?”
“Không.”, Nam Gia cười, “Tôi chỉ tò mò, đã gần hai năm rồi, sao vẫn là anh. Trợ lý như các anh đều làm suốt đời à?”
Trợ lý Hứa: “…”
Lần nào anh ta cũng bị mấy câu bông đùa của Nam Gia làm cho khóc dở mếu dở.
Ra khỏi thang máy, đi xuyên qua một lối hành lang gấp khúc, đến cửa một phòng trà, trợ lý Hứa dừng lại, gõ cửa.
Bên trong truyền ra tiếng Châu Liêm Nguyệt: “Vào đi.”
Trợ lý Hứa mở cửa, chìa tay ra hiệu “mời” Nam Gia vào, rồi xoay người rời đi.
Nam Gia nhìn vào trong, Châu Liêm Nguyệt mặc một bộ đồ âu màu đen, đang đứng cạnh cửa sổ hút thuốc.
Trong phòng khá lạnh, cô đã từng vào gian phòng trà này rồi, nhưng khi đó đang là mùa đông, trong phòng bật hệ thống sưởi rất ấm áp.
Châu Liêm Nguyệt đưa mắt nhìn cô đi vào, bình thản hỏi: “Đã ăn tối chưa?”
Nam Gia lắc đầu.
“Để tôi gọi người mang đồ ăn vào đây.”
“Không cần… Em không muốn ăn cho lắm.”
Nam Gia đi đến bên cạnh anh, bỏ mũ xuống cầm trong tay, lại tháo một quai khẩu trang, đeo lủng lẳng ở tai bên kia.
Cái nóng lùa vào từ bên ngoài, quyện với mùi khói thuốc hỗn tạp tràn vào khoang mũi.
Cô trầm mặc một lát rồi lên tiếng: “Cảm ơn anh.”
Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô, cô mặc một chiếc áo thun đen ngắn tay, quần bò cạp cao ống rộng, trên chân là đôi giày vải đen, mái tóc buộc đuôi ngựa, để lộ ra vành tai và cái cổ trắng nõn.
Dường như, càng nổi tiếng, cô lại càng ăn mặc thoải mái vào những lúc bình thường.
Châu Liêm Nguyệt thản nhiên nói: “Không có gì phải cảm ơn cả. Tiện tay thì làm thôi.”
Nam Gia lắc đầu, “Anh còn phải phát triển lâu dài trong ngành này, gây thù hằn chẳng có lợi gì cho anh cả, em biết, đây chắc chắn không phải chuyện tiện tay thì làm. Có thể nói cho em biết, anh đã làm gì không?”
Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn cô, rồi bình tĩnh kể lại.
Thiệu Tòng An khiến cô gái có bạn trai kia phải nhảy lầu, bị tổn thương cột sống, nhà họ Thiệu đề nghị giải quyết riêng, bởi vì cho dù có ra tòa thì đến cuối cùng số tiền cô gái đó được nhận bồi thường cũng có hạn, chắc chắn không thể nhiều bằng khi giải quyết riêng.
Nửa đời sau của cô gái kia phải ngồi trên xe lăn, đương nhiên trở thành gánh nặng trong mắt bố mẹ. Bố mẹ của cô ấy có xu hướng nghiêng về giải quyết riêng, tàn tật thì cũng đã tàn tật rồi, thắng kiện thì cũng có ích gì đâu. Không bằng cầm tiền của người ta. Bố cô ấy nói, bạn trai mày chạy rồi, sau này bố mẹ còn phải hầu mày cả đời, mày phải nghĩ cho bố mẹ chứ.
Châu Liêm Nguyệt cho người tìm đến cô gái đó, đưa ra số tiền gấp đôi nhà họ Thiệu, thậm chí còn chuyển thẳng vào sổ tiết kiệm đứng tên cô ấy, nếu không có sự cho phép của cô ấy, không ai có quyền động vào. Tiếp sau đó, nếu cần, còn có thể hỗ trợ tìm y tá chuyên nghiệp nhất, chăm sóc cho cô ấy đến hết đời.
Điều kiện duy nhất là, cô gái ấy phải đứng ra báo cảnh sát.
Cô gái gần như nhận lời mà không chút do dự.
Thật ra cô ấy vốn không muốn nuốt cơn hận này trong sự nhập nhằng mờ ám như vậy. Chẳng qua là khi tất cả mọi người đều khuyên cô ấy thỏa hiệp, cô ấy không tránh khỏi tự hoài nghi, kẻ quyền thế chèn ép người yếu thế, mới là chân lý trên đời này?
Vào thời điểm này, chỉ cần có một người đứng ra ủng hộ cô ấy, cô ấy nhất định không đến mức nhẹ nhàng từ bỏ, huống chi Châu Liêm Nguyệt còn hỗ trợ cả về vật chất lẫn pháp lý như vậy, hoàn tàn hóa giải nỗi muộn phiền của cô ấy.
Quyền thế không phải chân lý.
Ăn miếng trả miếng mới là chân lý giản đơn nhất.
Nam Gia biết, Châu Liêm Nguyệt chỉ nói qua loa bằng mấy câu nhẹ bẫng, nhưng cái giá anh phải trả vượt xa những gì đáng lẽ anh cần trả.
Cô gái kia và anh chẳng quen chẳng thân, Thiệu Tòng An với anh cũng không thù không oán.
“… Tại sao?”, Nam Gia đưa mắt nhìn Châu Liêm Nguyệt.
Châu Liêm Nguyệt nhìn vào mắt cô trong giây lát, rồi lại tránh đi, anh thản nhiên nói: “Em cứ coi như là tôi xin lỗi vì những lời nói ngày hôm đấy đi.”
“Em cũng không có lập trường gì để mà cảm thấy lời anh nói lúc ấy không lọt tai. Vốn dĩ là quan hệ anh tình em nguyện, không cần thiết phải quá khắt khe chuyện tôn trọng ngang hàng. Anh không nợ em lời xin lỗi nào cả… Mà kể cả có, nói miệng thôi là đủ rồi, làm như vậy quá trịnh trọng, em…”, mạch suy nghĩ của Nam Gia đang cực kỳ rối loạn.
“Em không vui à?”
“Đương nhiên là em vui rồi!… Mỗi lần về thăm mộ mẹ, em vẫn không dám nói câu nào. Em vô cùng áy náy, bởi vì em đã giấu bà ấy một bí mật quá kinh khủng. Trước kia, ngày nào em cũng hận đến nỗi rủa Thiệu Tòng An ch.ết đi. Nhưng lời nguyền rủa của em chưa từng ứng nghiệm…”
Chẳng có chính nghĩa từ trên trời rơi xuống.
Nam Gia hít sâu một hơi, lát sau, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Em lại nợ anh một món nợ ân tình rồi.”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, đôi mắt cô mơ hồ ngấn lệ, bàn tay anh siết chặt, nhưng lại lẳng lặng buông ra, “Tôi làm như vậy không phải là để em nợ ân tình.”
“Thế thì vì cái gì…”
Châu Liêm Nguyệt ngoảnh đi lần thứ hai, đưa tay, rút một điếu thuốc, đè nén cảm giác nôn nóng trong lòng lại, “… Chỉ là vì tôi muốn để mình dễ chịu hơn một chút.”
Nhất thời Nam Gia sững sờ.
Châu Liêm Nguyệt chống hai cánh tay lên khung cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài.
Gốc cây phong ở cách đó không xa đang mọc ra những chồi non xanh biếc, nhẹ nhàng lay động trong làn gió đêm, dưới tán cây treo một chiếc đèn l*ng, tỏa ra thứ ánh sáng vàng dìu dịu.
Hồi đó, Nam Gia đứng ngay dưới gốc cây ấy đốt tập kịch bản, dùng điếu thuốc đang cháy để đốt.
Sự lãng mạn mang tính hủy diệt khi ấy, đã khiến anh nảy sinh lòng hứng thú với cô, muốn lộ.t trần cô trên phương diện tâm lý.
Lúc này, người mà anh đã nhìn không sót một chỗ nào đang đứng bên cạnh anh.
Nhưng anh lại không dám đối diện với cô.
Cô chẳng hề phức tạp hóa vấn đề, không bằng nên nói là, cô thật sự đã dùng sự khôn khéo tinh ranh, ứng phó lấy lệ, để dựng nên một tầng rào chắn.
Tầng rào chắn này che chở cô, để dù vốn dĩ đã bị thương chi chít, cô vẫn không hề mất đi sự chân thành và lòng nhiệt huyết.
Mỗi người đều tự đau đáu một nỗi niềm riêng trong sự trầm mặc.
Nam Gia tự thừa nhận mình không dám hỏi tiếp nữa.
Hỏi cho ra đến kết quả thì phải làm sao nữa đây? Chuyện này vốn định là không có kết quả rồi.
Cô chuyển đề tài: “Có đủ nhân chứng không? Tuy bây giờ em có liên quan đến lợi ích của rất nhiều người, nhưng nếu không đủ… em bằng lòng ra làm chứng.”
“Thế là đủ rồi.”, Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái.
Anh chẳng bất ngờ khi cô đề nghị như thế, tính cách cô là vậy.
Nhưng sự thật là, dư luận xã hội này rất hà khắc với phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ của công chúng. Nếu cô đứng ra, sau này chắc chắn sẽ có những lời phê phán kiểu dạng, chuyện ấy chỉ là “anh tình tôi nguyện” mà thôi.
Dư luận có thể đạp đổ hoàn toàn giá trị thương mại của một nữ diễn viên như cô.
Nam Gia thở dài một hơi, “… Tóm lại, cảm ơn anh. Về sau, nếu có gì cần em giúp… tuy rằng có quá nhiều chuyện…”
Cô tự nhận ra mình đang nói năng lộn xộn, bèn im lặng một lát rồi mới nói, “Em chẳng có tài cán để giúp anh làm gì cả.”
“Không cần làm gì hết.”, Châu Liêm Nguyệt điềm tĩnh nói, “Sau này em cứ yên tâm đóng phim là được.”
Điện thoại của Châu Liêm Nguyệt rung lên, anh lấy ra xem.
Nam Gia vội hỏi: “Anh còn có việc à? Vậy thôi em không quấy rầy nữa…”
Thật ra chỉ là một tin nhắn không quan trọng của nhà mạng, nhưng Châu Liêm Nguyệt vẫn không nói gì cả.
Chỉ nhìn cô đeo khẩu trang, đội mũ, chỉnh vành mũ thấp xuống.
Cô liếc anh một cái rồi bảo, “Em đi đây.”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.
Cô kéo vành mũ xuống nữa, xoay người, đi ra phía cửa.
Anh bỗng thốt lên gần như theo bản năng: “Nam Gia.”
Cô dừng bước, xoay người lại, nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
Châu Liêm Nguyệt khẽ nhếch khóe môi.
L*ng ngực mơ hồ có cảm giác bỏng rát.
Anh ý thức được rằng, có lẽ lời từ biệt chính thức không phải vào cái đêm hôm ấy, mà là vào lúc này.
Anh tạm thời đã làm tất cả vì cô.
Tiến thêm một bước nữa, tất nhiên, sẽ chạm vào cái gọi là “bất đắc dĩ” kia.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Châu Liêm Nguyệt nhìn Nam Gia, càng cảm thấy nóng ruột hơn.
Cố gắng kiềm chế nhiều lần, thế nhưng anh vẫn dụi vội điếu thuốc vào gạt tàn, rồi bước nhanh về phía cô.
Anh nhìn thấy cô lùi lại mấy bước, lưng tựa vào cánh cửa.
Tạm vứt bỏ lý trí, chỉ làm theo bản năng, anh giơ tay, ôm lấy thắt lưng cô rồi kéo cô vào lòng.
Giống như người bị giam trong môi trường chân không quá lâu, nay mới cảm nhận được chút không khí.
Anh nặng nề hít sâu một hơi.
Nam Gia không giãy giụa, cũng không đáp lại.
Châu Liêm Nguyệt dùng sức quá mạnh, làm lệch cả mũ của cô.
Mới đầu, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, đến khi hoàn hồn, thì lại chẳng biết phải làm sao.
Nhiệt độ cơ thể, hơi thở, và cái ôm mạnh mẽ đầy quen thuộc.
Cô chưa từng ghét bỏ những thứ này, cho dù trong những ngày tháng đã qua ấy, anh không cho cô “lửa” mà cô muốn, nhưng dẫu sao vẫn đã cùng cô đi một quãng đường.
Mà hiện tại, anh thậm chí đã vì cô mà mang “lửa” tới.
Chỉ có điều, họ không thể chung đường được nữa.
Bàn tay của Châu Liêm Nguyệt đặt bên hông cô siết rất chặt, bởi thế trong lòng cô bỗng trào ra một thứ cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng lại chẳng muốn suy xét nhiều.
Điều này và giao dịch sòng phẳng lấm lem kia hoàn toàn khác biệt.
Như thế này là không đúng.
Rốt cuộc, Nam Gia cũng giơ tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, bồn chồn nói: “Châu Liêm Nguyệt… Như thế này không được đâu.”
Châu Liêm Nguyệt lập tức buông tay, thoáng chững lại, rồi giơ tay vặn chốt, mở cửa ra.
Nam Gia ngước mắt nhìn anh.
Vẫn là ánh mắt tĩnh lặng, sâu hun hút ấy, khoảnh khắc đèn ngoài hành lang rọi vào, ánh mắt anh hoàn toàn bình tĩnh, như thể cái ôm vừa rồi chưa hề xảy ra.
Nam Gia không nghĩ nhiều nữa, cũng coi như nó chưa từng xảy ra, cô nhỏ giọng nói: “Em đi đây.”
Châu Liêm Nguyệt điềm tĩnh liếc nhìn cô, không hề nói gì.
Nam Gia kéo thấp vành mũ xuống, không ngoảnh lại nhìn anh nữa. Cô xoay người, lập tức đi về phía thang máy.
Thang máy đi xuống một mạch, cô trở về xe.
Nam Gia bảo tài xế đi về nhà mình, rồi tháo bỏ mũ, ngửa đầu ra sau, lấy mũ đậy lên mặt.
Tiểu Đàm lên tiếng báo cáo lịch trình ngày mai với cô.
Nam Gia chợt thì thầm nói: “… Tiểu Đàm, đợi lát nữa hẵng nói chuyện với chị. Chị muốn yên tĩnh một lúc.”
***
Châu Liêm Nguyệt châm một điếu thuốc, rồi lập tức gọi điện cho Khuất Minh Thành, bảo anh ta cho người mang đồ ăn đến.
Không lâu sau, Khuất Minh Thành tới cùng nhân viên phục vụ.
Người nhân viên bày sashimi cá hồi, sushi thịt bò, cá thu nướng muối và rượu sake lên, sau đó cầm khay đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Khuất Minh Thành nhấc chai rượu lên, rót cho mình một chén rồi cười hỏi: “Hình như chưa nói chuyện được lâu mà, đi rồi à?”
Châu Liêm Nguyệt không đáp lời anh ta.
Khuất Minh Thành quan sát anh, “Thế đã làm lành chưa?”
“Làm lành cái gì?”, Châu Liêm Nguyệt hỏi bằng giọng thản nhiên.
“Không phải chứ, ông phạm vào điều đại kỵ như thế, huy động bao nhiêu người để tống cổ thằng con nhà họ Thiệu vào tù, chẳng phải là để đổi lấy nụ cười của người đẹp hay sao? Vẫn không làm lành được à, tại sao?”
Khuất Minh Thành đợi một lúc lâu mà vẫn không có được câu trả lời, đây đích thực là phong cách của Châu Liêm Nguyệt, anh ta cũng quen rồi, đành nhấc chai rượu lên, tự rót tự uống.
Không ngờ, Châu Liêm Nguyệt lại bất thình lình nói: “Kết thúc rồi.”
“Kết thúc rồi thì bắt đầu lại.”
Châu Liêm Nguyệt không nói nữa.
Khuất Minh Thành nhìn anh, bắt gặp vẻ ủ rũ trên gương mặt anh, anh ta bỗng bật cười: “Lão Châu, cá với ông nhé, cá là trong vòng nửa năm, ông sẽ làm căng với nhà họ Chu. Nếu thắng, ông đầu tư cho tôi ít tiền, cho tôi dính hào quang thần tài của ông. Nếu thua… Thua thì ông thảm quá rồi, tôi sẽ không thừa nước đu.c thả câu đâu.”
Châu Liêm Nguyệt chỉ quẳng ra hai chữ: “Nhàm chán.”
Khuất Minh Thành cười, sau đó lại bỗng trở nên mùi mẫn: “… Cũng chưa đến mức đấy, nếu mà đến mức đấy rồi, ông sẽ biết…”
“Biết cái gì?”
“Biết là, chẳng cần cái gì cả, chẳng mong gì hết, tất cả mọi thứ đều trở thành vật ngoài thân, ngoại trừ người kia.”
Châu Liêm Nguyệt liếc anh ta, “Hôm nay ông lại định làm t̠ình thánh à?”
Khuất Minh Thành cười sang sảng rồi bảo: “Cứ chờ xem. Báo ứng không dễ chịu đâu, ông cũng sắp rồi đấy. Lần cá cược này kiểu gì tôi cũng thắng.”