Chương 41

Nam Gia và Cù Tử Mặc gặp lại nhau là tại lễ khai mạc của liên hoan phim nghệ thuật thanh niên Bắc Thành.
Cù Tử Mặc thật sự mang dâu tây đến cho cô.
Dùng một cái hộp giữ nhiệt, xếp dâu gọn gàng bên trong, đặt thêm mấy túi đá, tận tay giao cho cô lúc ngồi chờ tại phòng nghỉ.


Anh nói với cô, đây là chỗ dâu tây cuối cùng của vụ, liên hoan phim mà tổ chức muộn một tuần, e là đã hết vụ rồi.
Nam Gia cực kỳ bất ngờ.
Mở hộp giữ nhiệt ra, mấy túi đá mới chỉ tan một nửa, dâu tây mềm như vậy nhưng sau cả một chặng bay dài mà không quả nào bị dập.


Nam Gia cười bảo: “Đợi em thay đồ rồi sẽ ăn thử.”
Cô vừa cùng Cù Tử Mặc đi thảm đỏ.
Mượn gió từ bộ “Chim sẻ xám” mới chiếu, vai diễn của cô được khen ngợi không ngớt, có một nhãn hiệu thời trang đã chủ động liên lạc với studio để cho cô mượn đồ dạ hội.


Màu mạ non kén người mặc như vậy, mà Nam Gia vẫn có thể cân được.
Sau phần đi thảm đỏ là tới triển lãm giới thiệu phim, còn có một buổi giao lưu với đại diện của các đoàn làm phim.


Nam Gia mặc đồ dạ hội không tiện đi lại nên đã đổi sang một chiếc blazer xám, bên trong mặc áo thun trắng, món đồ trang sức duy nhất là đôi hoa tai hình giọt nước.


Thay đồ xong, cô vào phòng nghỉ của Cù Tử Mặc. Anh cũng đã thay một bộ đồ khác, không trịnh trọng như lúc đi thảm đỏ, từ trên xuống dưới trông thoải mái hơn hẳn.
Cù Tử Mặc nhìn Nam Gia rồi khẽ cười, vì quá trùng hợp, áo của hai người đều là màu xám.


available on google playdownload on app store


Nam Gia ngồi xuống ghế, hỏi Cù Tử Mặc, “Dâu tây rửa chưa ạ?”
“Ban nãy thì chưa. Nhưng giờ thì rửa rồi.”
Nam Gia mở chiếc hộp giữ nhiệt ra xem, túi đá ở bên trong đã được bỏ đi, chỉ để lại dâu tây trong một cái túi sạch, cuống và lá đều đã được cắt bỏ.


Cô cười bảo: “Anh cũng biết sai trợ lý ghê đấy.”
“Không phải.”, Cù Tử Mặc chống cánh tay lên thành ghế cô đang ngồi, cười nói: “Tự anh rửa.”
Nam Gia thoáng khựng lại, rồi cười đáp: “Cảm ơn sư huynh, đúng là được chiều mà lại thấy lo.”


Cù Tử Mặc không đáp lại lời khách sáo của cô, chỉ đưa tay lấy túi dâu tây từ trong hộp giữ nhiệt ra, tự ăn trước, “Chuyện đến làm khách mời, nghĩ kỹ chưa?”
Nam Gia đáp: “Em hỏi người đại diện của em rồi, chị ấy bảo được.”


Nguyên văn lời chị Quan là, hình tượng của Cù Tử Mặc trong giới không tồi, tính tình khiêm tốn, có lòng đam mê thuần túy với dòng phim nghệ thuật, hướng phát triển rất giống cô. Thế nên bất kể là trong công việc hay ngoài đời tư, tiếp xúc nhiều với anh cũng không có gì không ổn cả.


Nam Gia cười hỏi chị, không sợ có người đồn đại là xào CP[1] à?
[1] Tạo hiệu ứng cặp đôi để khiến khán giả tin rằng họ đang thật sự hẹn hò.
Chị Quan bảo, nếu xào CP thật, thì nhà gái càng có lợi, ê-kíp của Cù Tử Mặc sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu.


Còn hiện tại, Cù Tử Mặc cười: “Vậy để anh trả lời người đại diện của anh, bảo người của bên chương trình liên lạc với em bàn chuyện hợp đồng. Không được lật lọng đâu đấy, còn ba tuần nữa là ghi hình rồi, bất thình lình không tìm được người thay đâu.”


Nam Gia cười nói: “Không đâu.”
***
Châu Liêm Nguyệt được ban tổ chức liên hoan phim mời đến với vai trò khách quý.


Những vị khách mời đều là nhà đầu tư và nhà sản xuất, cũng bởi ban tổ chức hy vọng phim và người làm phim tham gia buổi triển lãm có thể được chú ý tới, thu về được nhiều sự hỗ trợ trên phương diện vật chất hơn.
Lịch trình của Châu Liêm Nguyệt rất dày, chỉ bớt ra được chưa tới nửa ngày.


Lúc anh tới, phần đi thảm đỏ đã kết thúc, chuẩn bị bắt đầu phần công chiếu những bộ phim ngắn tham gia triển lãm trong khuôn khổ hai ngày diễn ra liên hoan.
Mỗi ngày sẽ có mười cuộc giao lưu với các đoàn phim.
Châu Liêm Nguyệt tới vừa kịp phần của Nam Gia.


Lúc anh được nhân viên của ban tổ chức dẫn vào phòng chiếu phim, “Cỏ lau đắng” đã phát được hai phút.


Nhân vật nữ chính vừa làm quen với anh chàng phóng viên, trên màn ảnh, người phụ nữ mang gương mặt tiều tụy, u ám, nhưng khoảnh khắc đối mặt với người phóng viên kia, hai mắt bỗng lăn tăn gợn sóng tình.


Thời lượng mười mấy phút, không đủ để triển khai đầy đủ câu chuyện. Sau hai phân cảnh, là đến đoạn người phụ nữ và anh chàng phóng viên lên giường.


Rõ ràng không hề lõa lồ lộ liễu, nhưng cảnh giường chiếu lại khiến người ta đỏ mặt tía tai, như hai con người chìm trong đáy nước, cho nhau không khí, rồi lại cướp đoạt không khí của nhau, tới tận khi cùng nhau ch.ết đi.


Trong cảnh quay này, Nam Gia không hề giữ hình ảnh thần tượng, lúc chìm đắm trong tình ái, những tiếng rên ɾỉ phát ra từ bản năng, nguyên thủy mà không hề tô vẽ thêm bất cứ thứ gì.


Châu Liêm Nguyệt vắt chân ngồi nghiêng trên hàng ghế cuối cùng của phòng chiếu phim, một khuỷu tay tì lên tay vịn, bàn tay chống đầu, mà tay kia thì mân mê chiếc bật lửa bạc. Suốt quá trình ấy, gương mặt không hiện ra chút biểu cảm nào.


Vì một câu chuyện hư cấu, vì nhân vật và tình tiết hư cấu mà cảm thấy lăn tăn dấm dứt, thực tế không phải là việc mà người lý tính nên làm.
Nhưng vẫn không thể không nghĩ.
Trước lúc này, chỉ có anh mới nhìn thấy một mặt ấy của cô.


Trong khoảng mười lăm phút của bộ phim, hình ảnh người phụ nữ bị gia đình và hôn nhân trói buộc thành như một cái xác không hồn, và người phụ nữ sống động những lúc yêu đương vụng ŧяộm với anh chàng phóng viên, lần lượt đan xen, tạo nên sự đối lập rõ ràng.


Ai cũng cảm thấy thương tiếc cho người phụ nữ vô đạo đức này.
Đây chính là ma lực của một tác phẩm nghệ thuật, dùng lực sát thương ở mức độ thấp nhất, để đào sâu vào nhân cách phức tạp nhất của con người.


Sau đó, đến phần cuối, khi phơi bày những giây phút sống động thăng hoa kia hóa ra chỉ là ảo giác của người phụ nữ, gần như tất cả những người có mặt đều phải hít sâu một hơi.
Cuối cùng, chàng phóng viên rời đi.


Người phụ nữ bám lấy tấm rào chắn rỉ sét, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, ống kính quay cận cảnh vào đôi mắt dù vẫn mở nhưng thật ra đã ch.ết lặng.
Rồi màn hình dần tối lại.


Sau chuỗi credit ngắn, đèn được bật sáng, người dẫn chương trình mời đại diện đoàn làm phim “Cỏ lau đắng” lên sân khấu.
Châu Liêm Nguyệt hơi nhổm người ngồi thẳng dậy.
Nam Gia và Cù Tử Mặc ngồi cạnh nhau, cả hai cùng mặc áo màu xám.


Người dẫn chương trình cũng để ý thấy điều này, còn đặc biệt hỏi Nam Gia, có phải hai người đã hẹn trước hay không.
Nam Gia nhận lấy micro, cười bảo: “Không phải. Đơn giản là trùng hợp thôi.”
Người dẫn chương trình nói tiếp, “Vậy thì hai người quá ăn ý rồi…”


Đến phần khán giả đặt câu hỏi, có người hỏi Nam Gia cảnh quay nào trong phim khiến cô ấn tượng khó quên nhất.


Nam Gia cầm micro lên trả lời: “Cảnh quay tôi khó quên nhất lại bị đạo diễn Nghiêm xóa mất rồi, lúc lên phim không còn nữa. Dựa theo kịch bản gốc, cảnh cuối cùng là cảnh tự tử trên sông… Cực kỳ lạnh, mọi người thử tưởng tượng xem, thời tiết cuối tháng Mười một… lại còn ở miền nam.”


Khán giả đều bật cười.
Có người nhân thể hỏi đạo diễn Nghiêm: “Tại sao lại xóa bỏ cảnh trên sông ạ?”
Đạo diễn Nghiêm nói: “Xét trên phương diện nghệ thuật và chủ đề, cảnh này quá lãng mạn nhưng cũng quá phù phiếm, xem kỹ không chịu được.”


“Đạo diễn Nghiêm cho rằng cái ch.ết lãng mạn ư?”
Đạo diễn Nghiêm cười, “Bạn khán giả này hình như còn rất trẻ, là sinh viên đúng không? Cảm thấy cái ch.ết không lãng mạn, rất nặng nề, đấy cũng là một chuyện tốt.”


Lại có người đặt câu hỏi cho Cù Tử Mặc: “Anh có cân nhắc đến việc tái hợp với cô Nam Gia không ạ?”
Cù Tử Mặc cười nói: “Cái đấy thì chắc chắn rồi.”
“Muốn hợp tác trong đề tài gì ạ?”


Cù Tử Mặc tỏ vẻ suy tư, “Phim tình cảm. Thể loại dân quốc, khói lửa chiến tranh, bình quốc trị thiên hạ, nữ nhi tình trường… Mọi người hiểu chứ?”
Mọi người đều ồ lên cười.
Những đoạn này, Châu Liêm Nguyệt đều như không nghe thấy.


Cho tới khi cuộc giao lưu kết thúc, người dẫn chương trình yêu cầu người trong đoàn phim đánh giá lẫn nhau, Châu Liêm Nguyệt mới thoáng lấy lại tập trung.


Anh nhìn thấy Nam Gia quay đầu sang nhìn Cù Tử Mặc rồi cười bảo: “Thầy Cù là người trong ngoài như một, hợp tác với anh ấy, tôi rất thoải mái. Có những lúc tôi khá cố chấp, khá hiếu thắng, nhất là trong nghiệp vụ, thế nên tại phim trường tôi ít khi có cảm giác được chăm sóc, nhưng thầy Cù lại cho tôi cảm giác này.”


Cù Tử Mặc chen vào nói: “Dù sao cũng là anh em cùng trường, nên chăm sóc lẫn nhau mà…”
Châu Liêm Nguyệt đứng dậy, xoay người đi ra từ lối cửa ngách.
Xuyên qua hành lang, anh vào toilet châm một điếu thuốc.
Mà mới rít được hai hơi đã dụi bỏ.
***


Đầu tháng Tám, Nam Gia bớt ra hai ngày để đi quay chương trình giải trí kia cùng Cù Tử Mặc.
Địa điểm ghi hình đương nhiên không phải ở vườn dâu tây của Cù Tử Mặc, mà trên một hải đảo cách Đông Thành hơn một trăm cây số.


Biển trời xanh biếc, cây cối tốt tươi, khung cảnh yên bình, sản vật phong phú, mà người dân lại vô cùng nồng hậu.
Khuyết điểm duy nhất là hơi nắng.


Chủ đề của chương trình là cuộc sống giản dị, chậm rãi. Mỗi số, thành viên thường trực sẽ mời một vị khách đến tham gia cùng, chịu trách nhiệm làm bữa tối cho mọi người, đặc biệt phải dùng một thứ nguyên liệu là thành quả lao động của chính mình.
Nam Gia là người chỉ biết pha mì gói mà thôi.


Thế nên, cô đề nghị Cù Tử Mặc đảm nhiệm phần nấu cơm và xử lý các nguyên liệu khác, còn cô sẽ phụ trách “làm ra” một nguyên liệu nấu ăn.


Ba tiếng sau, Nam Gia xách theo một con cá lớn về căn phòng ghi hình, làm Cù Tử Mặc ngây người, cười hỏi cô: “Em lội từ thùng cá ra đấy à, sao toàn là mùi cá thế này?”
Nam Gia ngửi ngửi bả vai, rồi cười bảo: “Để em đi thay bộ quần áo khác.”


Nam Gia về phòng tắm rửa qua loa, thay quần áo, rồi quay lại bếp để hỗ trợ tiếp.
Cù Tử Mặc hỏi cô: “Cá ở đâu ra thế? Tự câu à?”


Nam Gia cười, “Tổ chương trình cố ý hướng cho em đi xiên cá, hoặc là đi bắt cua trong khe đá. Em lách luật, chạy ra bến tàu giúp một bà thím đi giao cá, kiếm được ba mươi tệ. Cá là dùng tiền mua đấy. Cũng coi như là thành quả lao động mà nhỉ?”


Cù Tử Mặc liếc nhìn cô một cái rồi cười: “Em thật sự không có chút gánh nặng thần tượng nào à?”
Nam Gia nhún vai.


Một lát sau, có nhân viên của tổ chương trình chạy tới nói, vì Nam Gia mua cá không được tính là thành quả lao động, nên nhất định phải tự tay hoàn thành một món ăn cho bữa tối.
Nam Gia: “… Mấy người cố ý chơi khăm tôi phải không!”


Cô nhân viên cười hì hì: “Đâu có đâu, bọn em đối xử bình đẳng mà.”
Cù Tử Mặc hỏi cô: “Không biết nấu ăn một chút nào à?”


“Không biết chút nào luôn, chỉ từng gói sủi cảo…”, bỗng nhiên Nam Gia sững người, thần sắc thoáng dao động, lại nhanh chóng lục cái túi đựng nguyên liệu nấu ăn, “Để xem em có học nhanh được món nào không nào.”
Cù Tử Mặc cười nói: “Làm trứng xào rau hẹ đi, tỉ lệ thất bại rất thấp.”


Dưới sự chỉ dẫn của đầu bếp Cù, Nam Gia đã tự làm ra được món ăn đầu tiên tạm coi là không thất bại.
Món chính của bữa tối là canh cá chua, thêm năm món xào và một món chè, đều do Cù Tử Mặc làm, tay nghề khiến mọi người không ngớt lời khen ngợi.


Ăn tối xong là đến thời gian tự do, Nam Gia giúp Cù Tử Mặc rửa bát.
Cù Tử Mặc cười bảo: “Nói là chương trình giải trí để thư giãn, kết quả là nguyên cả ngày hôm nay em phải làm việc.”
“Ngày mai cũng giống hôm nay à? Thế thì em phải chạy trốn nhanh thôi.”
Cù Tử Mặc bật cười.


Dọn dẹp phòng bếp xong, Cù Tử Mặc và Nam Gia ra bờ biển đi dạo.
Về đêm, nhiệt độ giảm xuống nên mát mẻ hơn, trong không khí lẫn cả mùi mằn mặn của nước biển.


Họ phát hiện ra một chiếc xích đu kép ở gần căn chòi nhỏ gần bến tàu, hai người ngồi lên, Cù Tử Mặc đạp chân, cho ghế đu của mình chầm chậm đung đưa.
Anh quay đầu nhìn Nam Gia, không còn vẻ trêu đùa như lúc bình thường nữa, anh hỏi: “Em cảm thấy, cuộc sống hiện tại có phải cuộc sống em muốn không?”


“Công việc à, hay là…”
“Tất cả.”
Nam Gia trầm mặc một lát, “Phải. Nhưng thỉnh thoảng lại có cảm giác không chân thực.”
Cù Tử Mặc cười hỏi: “Tại vì vẫn chưa quen được với thân phận người của công chúng à?”


“Không… Không phải.”, Nam Gia thoáng ngơ ngẩn, “Em cũng không biết phải nói thế nào nữa… Có lẽ là nhiều khi cảm thấy quá quen với việc hấp thụ dinh dưỡng từ trong đau khổ, đến khi rời xa cảm giác đau khổ thì lại cảm thấy không chân thực. Giống như đạo diễn Nghiêm đã nói đấy, cô ấy cảm thấy cái ch.ết đôi khi rất lãng mạn mà lại rất phù phiếm. Thật ra quá sa đà vào đau khổ, cũng là một kiểu phù phiếm. Hiện giờ em đang muốn tránh cái phù phiếm đấy, nhưng lại không tìm được đường để đặt chân xuống… Chính là có một cảm giác rất nửa vời.”


Cù Tử Mặc nhìn cô, “Quan điểm chủ đạo của cuộc sống, không nên là đau khổ đúng không?”
“… Ừm. Đúng thế.”, Nam Gia mỉm cười, hoàn hồn sau một thoáng ngây ngẩn, “Đúng là thế. Cuộc đời mà lấy đau khổ làm quan điểm chủ đạo, thì hóa ra là có bệnh rồi.”


“Cũng không phải là vấn đề bệnh tật, mà là…”, Cù Tử Mặc cũng bí từ.
Anh chỉ cảm thấy có lẽ Nam Gia là một người rất phức tạp, nhưng không ngờ, có thể cô còn phức tạp hơn cả những gì anh nghĩ.


Nam Gia quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía xa một lát rồi chợt bảo: “Anh có ngửi thấy mùi khói không? Hình như họ chuẩn bị ăn đồ nướng đấy!”
Nam Gia đứng dậy khỏi ghế xích đu, “Đi thôi, đi xem xem.”
Cù Tử Mặc đi theo sau Nam Gia.


Anh có một trực giác mơ hồ, khoảnh khắc có thể đến gần với nội tâm của cô nhất, có lẽ đã lặng lẽ tan đi vào cái lúc anh mải nghĩ cách để đáp lại lời cô nói rồi.
Hoạt động của ngày hôm sau là đi thuyền ra biển, chơi mấy trò trên nước.


Nam Gia vẫn hoạt bát như trước, bất kể là chơi gì cũng có thể phát huy được chút khả năng.
Cù Tử Mặc cùng cô đi lặn, sau khi ngoi lên khỏi mặt nước, hai người ghé vào cầu tàu hít thở không khí tự nhiên.
Cù Tử Mặc hỏi cô: “Từ nhỏ em đã sống gần biển phải không?”


“Không phải.”, Nam Gia cười bảo, “Hồi cấp Hai từng thầm mến một cậu bạn trong đội tuyển bơi của trường, vì cậu ấy nên mới đi học bơi, sau này đi du lịch với bố mẹ cũng hay thử chơi mấy trò ngoài biển.”


Cù Tử Mặc cười nói: “Đoạn này của em cắt ra là lên hotsearch đấy. Anh cũng nghĩ từ khóa hotsearch luôn cho em rồi, #Mối tình đầu của Nam Gia#, thế nào?”
Nam Gia cười ha hả, “Anh chịu trách nhiệm mua nhé?”
Hai ngày ghi hình kết thúc, mọi người đi thuyền trở lại Đông Thành.


Cù Tử Mặc mời Nam Gia đi ăn lẩu, lấy cớ là đến thì cũng đã đến rồi.
Nam Gia bảo Tiểu Đàm đổi vé máy bay chuyến chiều thành chuyến sau đó ba tiếng.
Ăn lẩu xong, Cù Tử Mặc đích thân điều xe, đưa Nam Gia ra sân bay.
Trời đã xẩm tối.


Cù Tử Mặc quay đầu nhìn Nam Gia, cô khoanh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường lúc mờ lúc tỏ rọi vào mặt cô.
Giống như con người cô, khi cô tươi cười rạng rỡ, thử nhìn trộm vào đáy mắt cô, luôn luôn có thể bắt được một tia u ám.


Đến sân bay, Tiểu Đàm xuống trước hỗ trợ lấy hành lý.
Nam Gia đang định đứng dậy thì Cù Tử Mặc bỗng giơ tay khẽ cản cô lại.
Nam Gia ngồi yên, quay đầu nhìn anh.
Cù Tử Mặc cười hỏi: “Hai hôm nay chơi vui chứ?”
“Vui. Nhưng mà bị đen đi, sợ là về thế nào quản lý cũng mắng em.”


Cù Tử Mặc khẽ bật cười, lại đột nhiên lặng thinh, nhìn Nam Gia, “Còn có thể gặp lại nhau không?”
“Nếu có cơ hội hợp tác…”
“Không phải. Không nói đến công việc. Nam Gia, em thông minh như vậy, em biết anh đang nói đến cái gì mà.”
Nhất thời, Nam Gia rơi vào trầm mặc.


Cù Tử Mặc nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút.
Anh là người chân thành, vậy nên Nam Gia cũng trả lời một cách chân thành: “Có đôi khi chúng ta rất muốn tìm hiểu một người, nhưng đến khi hiểu rõ rồi thì cũng mất đi khát vọng ban đầu.”


Cù Tử Mặc hơi nhíu mày, anh cười khẽ rồi bảo: “Anh cảm thấy anh không đến mức hẹp hòi như thế. Hay là, em có bằng lòng cho anh cơ hội để hiểu em không?”


Nam Gia nhỏ giọng nói: “Em đang cố gắng để sống một cách bình thường… Có một số chuyện nên làm như thế nào, nói thật là em cũng không biết nữa.”
“Sống một cách bình thường… là có ý gì?”
Nam Gia khẽ cười một tiếng, lắc đầu, “Nói bừa thôi.”


Cù Tử Mặc hỏi: “Nếu như lần sau anh đến Bắc Thành, hẹn em đi ăn cơm, em có đồng ý không?”
“Em sẽ cân nhắc.”
Cù Tử Mặc cười, “Vậy là đủ rồi.”
***
Lịch trình cho cả mùa hè của Nam Gia được sắp xếp đến mức gần như không có lúc nào rảnh.


Dù “Chim sẻ xám” chưa ngừng chiếu, nhưng doanh thu cuối cùng thì đã có thể tạm tính được.
Trong bữa tiệc, Nam Gia một lần nữa gặp lại Châu Liêm Nguyệt.
Trước khi đi cô đã hỏi chị Quan, nên biết là Châu Liêm Nguyệt cũng sẽ tới.


Trong sảnh lớn rực rỡ ánh đèn, Châu Liêm Nguyệt cùng nhà sản xuất là Liễu tổng và đạo diễn Hà đứng với nhau, trong lúc nói chuyện, anh có quay sang nhìn cô một lần, lại chỉ khẽ gật đầu.
Nam Gia cũng dùng cách tương tự để chào lại.


Nam Gia đứng cùng Lương Tư Nguyệt và mấy diễn viên khác, vừa uống rượu vừa trò chuyện. Chừng tám rưỡi, cô nhận được điện thoại của Cù Tử Mặc.
Cù Tử Mặc đến Bắc Thành, mời cô ra ngoài ăn khuya.


Nam Gia thấy bữa tiệc bên này đã gần xong rồi nên chào tạm biệt, đi rửa tay rồi bắt thang máy xuống hầm để xe.
Cô gọi điện cho Tiểu Đàm, hỏi xem xe đỗ ở đâu rồi đi tìm, lại bất chợt nhìn thấy xe của Châu Liêm Nguyệt ở cách đó không xa.
Anh vừa mở cửa, chuẩn bị lên xe.


Trông thấy cô, anh thoáng sững người, tạm đóng cửa xe lại.
Nam Gia bước đến, ngửi được mùi thuốc lá và mùi rượu thoang thoảng.
Cổ áo sơ mi trắng của Châu Liêm Nguyệt để mở, trông xộc xệch nhưng lại gợi cảm, dưới ánh đèn trắng của hầm để xe, nhìn anh có phần tái nhợt, gầy gò.


Anh nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút, dường như chẳng chứa chút xúc cảm nào.
Nam Gia vô thức thở dài một hơi.
Châu Liêm Nguyệt hỏi bằng giọng lãnh đạm: “Giờ đã về rồi à?”
“Ừm… Có chút việc.”
“Đi đâu? Tôi tiễn em một đoạn.”


Nam Gia chỉ ra phía sau, “Tiểu Đàm đang đợi em trên xe.”
Châu Liêm Nguyệt không nói gì nữa.
Nam Gia cười, “Em đi đây.”
Anh chỉ khẽ gật đầu, đưa tay mở cửa xe ra.
Ngồi trong xe, Châu Liêm Nguyệt hút hết một điếu thuốc rồi mới bảo tài xế xuất phát.
Tại cửa hầm để xe, lại trông thấy xe của Nam Gia.


Chiếc xe cô ngồi đi ngay trước anh, sau khi ra khỏi hầm, xe rẽ về phía ngược với anh.
Từ tối cho đến nửa đêm. Châu Liêm Nguyệt nhắm mắt nằm trên sofa trong chung cư, tắt đèn, mở tivi, bật bừa một bộ phim rồi để đấy, mong sao có thể có cảm giác buồn ngủ.
Wechat báo có tin nhắn mới.


Anh nằm im một lúc rồi mới cầm lên xem, Khuất Minh Thành gửi tin nhắn cho anh.
Rõ ràng là với tâm lý hóng chuyện nhưng chê chuyện chưa đủ ồn ào…
Là một bài đăng Weibo.
Ảnh chụp lén do một tay paparazzi tung lên.


Trong tấm hình mơ hồ, Nam Gia không còn mặc bộ đồ ở bữa tiệc nữa, mà đã đổi sang quần áo bình thường, áo thun và quần dài đen, đầu đội một chiếc mũ vành tròn màu đen.
Đi bên cạnh, Cù Tử Mặc cũng diện một cây cùng kiểu dáng và màu sắc, từ mũ đến quần áo.


Cù Tử Mặc và Nam Gia ngồi chung trên một chiếc xe MPV, cùng nhau vào một khu chung cư nào đó.
Đúng ba tiếng sau, hai người mới lại cùng ra khỏi cổng khu chung cư, rồi rời đi trên cùng một chiếc xe, tiếp sau đó đi đâu thì không biết được.






Truyện liên quan