Chương 48

Sau khi về nước, Nam Gia được sắp xếp cho một lịch trình dày đặc.
Gần cuối năm, đâu đâu cũng phải “chạy chỉ tiêu”, hết tạp chí này đến tạp chí khác gửi lời mời, Nam Gia đùa thật giống như đi thăm họ hàng dịp Tết, nhà nào cũng phải ghé qua một lần.


Chị Quan bảo cô chịu khó một chút, ai bắt chọn cái ngành này cơ chứ.
Hơn nữa, đầu năm sau cô cũng chỉ diễn vai phụ cho hai bộ phim, vốn liếng đến giờ chỉ còn mỗi “Mười ba ngày trên Tân Cảng”, tuy nói cô không đi theo con đường lưu lượng, nhưng cũng không thể không tạo danh tiếng.


Có người đề nghị chi bằng xem thử kịch bản phim truyền hình, tất cả đều bị chị Quan gạt đi với lý do tầm nhìn hạn hẹp. Ngoài kịch bản truyền hình ra, dù là vai phụ cũng được, thà ít mà chất lượng.
Bận rộn liên tục đến giữa tháng Mười hai, rốt cuộc cũng có thời gian rảnh.


Chị Quan coi như vẫn còn nhân từ, chị bảo đợi qua Tết Nguyên Đán mới lại xếp thêm việc cho cô, thời gian này thì chỉ có mấy lịch quay chụp đơn giản mà thôi.
Hiện giờ Nam Gia là chủ của studio, quan hệ ngang hàng với chị Quan, thỉnh thoảng, chị Quan vẫn hay nói đùa với cô.


Hôm nay, nói chuyện xong, chị Quan bỗng cười hỏi cô: “Giáng Sinh có kế hoạch gì không? Có hẹn hò với Cù Tử Mặc không? Cần bộ phận quan hệ xã hội chuẩn bị tinh thần trước không?”
“À.”, Nam Gia thản nhiên nói, “Em với anh ấy giờ chỉ là bạn thôi.”


“Biết rồi. Hai người vẫn là bạn còn gì.”, chị Quan trêu chọc.
“Không phải… Ý là, hai bọn em về sau cũng chỉ là bạn thôi.”
Chị Quan mỉm cười, “À, chị hiểu rồi. CP của hai người, BE rồi đúng không?”
“…”
“Chuyện từ khi nào thế?”
“Từ đợt đi Venice.”


available on google playdownload on app store


“Nhưng phải thú thật, hồi đấy chị đã chuẩn bị tâm lý cho việc hai người công khai rồi đấy. Lên dự án hết cả rồi, còn bàn bạc với ê-kíp bên Cù Tử Mặc về chuyện nhận hợp đồng đại diện như thế nào cơ.”


Nam Gia cười, “… Có phải em gây ra rắc rối gì chị cũng đều có thể bưng bít thay em không?”
“Không bưng bít được thì xóa hẳn đi.”
Mỗi lần chị Quan dửng dưng nói về những phương pháp bất thành văn trong giới, Nam Gia đều có một cảm giác ngỡ ngàng không nói thành lời.


Có lẽ, cô cũng đã từng là nạn nhân của những quy tắc đó.
Sau khi về nước không lâu, Nam Gia đã liên lạc lại với Châu Hy.
Châu Hy rất có chừng mực, không chủ động quấy rầy cô, chỉ gọi một hai cú điện thoại, để thực hiện lời hứa mời cô ăn cơm dạo trước.


Nam Gia vẫn cứ bận rộn liên miên, mãi không đi được.
Trong những lần nói chuyện phiếm với Châu Hy, cô biết được, sau khi cô về nước được một thời gian ngắn, Châu Liêm Nguyệt cũng về nước.


Trợ lý Hứa làm phẫu thuật tại bệnh viện trong nước, được cho nghỉ ba tháng có lương; Châu Liêm Nguyệt vừa nghỉ ngơi cho lành vết thương ở cổ, vừa phải đấu trí so găng với Châu Quý Phan.
Qua đợt bận rộn này, Nam Gia liền gọi điện cho Châu Hy để cùng nhau đi ăn.


Địa điểm hẹn là một nhà hàng cách nhà Tô Tinh Dư không xa.
Nam Gia đến trước, ngồi xuống gọi một cốc đồ uống nóng rồi mở thực đơn ra.
Một lát sau thì Châu Hy cũng tới.
Tô Tinh Dư đích thân đưa cô ấy đến, cả hai đều mặc áo lông màu xám nhạt, đứng cạnh nhau trông cực kỳ đẹp đôi.


Nam Gia không nhớ lần cuối cùng gặp Tô Tinh Dư là khi nào, chỉ cảm thấy cậu ấy có gì đó khác so với hình ảnh trong trí nhớ của cô. Trước kia là một chàng trai, giờ bắt đầu có cảm giác trầm ổn và điềm đạm của một người đàn ông rồi.


Tô Tinh Dư kéo ghế ra cho Châu Hy, cầm áo khoác và khăn cô vừa cởi ra vắt lên thành ghế, sau đó cười bảo Nam Gia: “Chị Gia, phiền chị để ý Hy Hy nhé, hai người ăn xong em sẽ đến đón cô ấy.”
Nam Gia chống má cười, đưa tay ra hiệu “OK”.
Sau khi Tô Tinh Dư đi, Nam Gia mới quan sát Châu Hy, “Em cắt tóc à?”


Trước kia Châu Hy nuôi tóc dài, đen mượt, giờ lại đổi sang kiểu tóc ngắn ngang tai cổ điển. Kiểu tóc kén người thế này, Nam Gia không dám thử. Nhưng nó rất hợp với Châu Hy, trông giống như diễn viên trong phim “Cuộc đời tuyệt vời của Amélie Poulain”, mang một vẻ ma mị khó đoán được.


Nam Gia nghĩ, gen của hai anh em họ tốt thật đấy.
Châu Hy sờ mái tóc ngắn của mình rồi cười: “Chủ yếu là tại đợt này cứ ở nhà Tô Tinh Dư suốt, để tóc dài quá tốn thời gian chăm sóc, em sợ làm phiền người khác.”
“Phải câu nệ thế cơ à?”


“Không phải, không phải, bố mẹ anh ấy tốt lắm, nói chuyện với em rất nhẹ nhàng… Nhưng mà như thế làm em cảm thấy mình nên biết ý tứ một chút, người ta dễ chịu thì mình cũng dễ chịu mà.”
“Cứ phải ở nhà họ Tô suốt à?”


“Ít nhất cũng phải chờ cho anh em giải quyết xong chuyện bên chú tư đã… Sắp rồi, dạo trước chú tư lại đổ bệnh, nằm viện suốt một thời gian dài, cũng chẳng làm được gì nhiều nhặn cho cam.”
Nam Gia chống má ngắm Châu Hy, “Mới hơn một năm không gặp, mà cảm giác em thay đổi nhiều lắm ấy.”


“Tuy em không nhìn thấy, nhưng em cũng có cảm giác chị cũng thay đổi nhiều rồi.”
“Thật không?”
“Ừm. Bây giờ chị thong dong hơn.”
“Không bằng nói là lười đi.”
Châu Hy cười, hơi nghiêng đầu, “… Có đang yêu đương gì không?”
“Em hỏi, hay là thay ai hỏi?”


Châu Hy thè lưỡi, “Bọn em đều muốn biết… Chị đã nói là sẽ không lừa em mà.”
Nam Gia cười: “Ừ, chị không thể lừa em. Cho nên chị chọn không nói gì.”
“…”
Đồ ăn được mang ra, vừa ăn, Nam Gia vừa hỏi: “Dạo này anh trai em thế nào?… Ý chị nói là vết thương.”


Châu Hy hé miệng cười, “Vết thương khỏi rồi. Nhưng hình như trạng thái không được tốt cho lắm.”
“… Làm sao thế?”
Châu Hy nhạy bén cực kỳ, “Hình như chị cũng không phải là không căng thẳng chút nào.”
Nam Gia khẽ cười, rồi nghiêm túc nói: “Hy Hy, đừng thử chị.”


Châu Hy vội bảo: “Em xin lỗi, em xin lỗi… Em…”


“Không không, em không cần phải xin lỗi.”, Nam Gia cũng bị cô ấy làm cho căng thẳng, “Chị chỉ cảm thấy, đây là chuyện của riêng chị với Châu Liêm Nguyệt, Hy Hy, em hiểu không? Chị với anh ấy… không phải là chỉ cần ai đó làm thuyết khách nói vài câu đơn giản là có thể tái hợp được.”


Châu Hy gật đầu, “Em xin lỗi. Em hiểu rồi.”
Ăn xong, Nam Gia dắt Châu Hy ra cửa đợi Tô Tinh Dư.
Bên ngoài gió rất lạnh, như lưỡi dao găm lướt qua hai gò má.
Nam Gia nhìn Châu Hy quàng khăn, hai bên xộc xệch, cô liền đi tới trước mặt cô ấy, “Để chị giúp em.”


Gỡ khăn ra, vuốt phẳng lại, rồi quấn từng vòng từng vòng cho cô ấy.
Châu Hy đột nhiên nhỏ giọng nói: “Gia Gia, nói cho chị một chuyện này.”
“Chuyện gì?”


Lúc nói, miệng Châu Hy phả ra đầy khói trắng, “Hồi em chín tuổi, không lâu sau khi bố mất, em bị ngã ở sân, xương mày bị đập vào góc bàn. Đến tối em bắt đầu cảm thấy mắt mờ đi, tới nửa đêm thì không hiểu sao lại lên cơn sốt. Sáng hôm sau, nghe thấy tiếng anh em về, em chạy xuống lầu bảo anh ấy là hình như em bị sốt rồi. Anh ấy bảo em tự tìm bảo mẫu đưa đi bệnh viện, rồi bỏ đi luôn, chẳng thèm để ý đến em. Bố mẹ không còn, em còn bé nên chẳng dám sai bảo người làm, lúc đấy trong nhà lại đang rối ren, rất nhiều người đã chuẩn bị tìm đường bỏ đi. Sau đấy, vì sốt cao nên em lịm đi, lúc tỉnh lúc mê, khi được đưa đến bệnh viện đã là ba bốn ngày sau rồi…”


Nam Gia bỗng khựng lại.


“Mắt trái của em vì bị nhiễm trùng nghiêm trọng nên không thể không làm phẫu thuật khoét bỏ, mắt phải tuy giữ được, nhưng mà… Vì chuyện này nên đến tận bây giờ anh em vẫn mang tâm lý trách nhiệm. Anh ấy cảm thấy là lỗi của anh ấy, nếu hồi đó, anh ấy đưa em đến bệnh viện kịp thời, thì sẽ không…”


Nhất thời Nam Gia không nói được gì.


Châu Hy nói tiếp: “Thẳng thắn mà nói, thật ra em cũng đã từng trách anh ấy. Bởi vì nếu nhất định phải tìm một người chịu trách nhiệm, thì chỉ có anh ấy là nên chịu trách nhiệm nhất. Vốn dĩ anh em định học đại học xong là sẽ rời khỏi nhà họ Châu, nhưng bố vừa mất, em đã lại thành trách nhiệm mà anh ấy không trốn tránh được.”


Dưới ánh đèn, con mắt giả của Châu Hy nhìn trong veo, giọng nói của cô ấy cũng biến đổi một cách linh hoạt đến kỳ lạ: “… Nếu anh em từng nói gì làm tổn thương chị, thì nhất định không phải là chủ định của anh ấy đâu. Anh ấy là người sống quá đè nén, cả đời bị trách nhiệm và cảm giác tội lỗi bó buộc. Trước kia bố em rất nghiêm khắc với anh ấy, để có được sự nhìn nhận của bố, anh ấy buộc phải làm trái với ý chí của mình, từ bỏ những gì mình thích. Có lẽ… cả đời này anh ấy chưa có được ngày nào sống cho chính mình cả, ngoại trừ… lần đi tìm nhà họ Chu vừa rồi, để đổi lấy tự do.”


Khăn đã được quàng xong, Nam Gia buông tay xuống, nhất thời tim đập vừa mạnh vừa loạn nhịp.
Châu Hy nghiêng đầu, “Hình như Tô Tinh Dư đến rồi.”
Nam Gia quay đầu lại, cách đó không xa, bóng dáng Tô Tinh Dư đã xuất hiện.


Châu Hy cười, nói một câu cuối cùng: “Ý nghĩa của chị với anh em, không chỉ đơn giản là thích đâu. Chị là tự do của anh ấy đấy.”
Nói xong, cô ấy liền vẫy tay với Tô Tinh Dư.
Tô Tinh Dư đi tới, đỡ tay Châu Hy, cười nói với Nam Gia, “Cảm ơn chị Gia… Chị về thế nào? Có cần em gọi xe cho chị không?”


“À…”, Nam Gia hoàn hồn, “Không cần đâu, chị tự bắt xe được rồi.”
Châu Hy nói: “Bọn em về đây, khi nào về đến nhà nhớ nhắn tin nhé.”
“Ừ. Bye bye.”
“Bye bye!”


Tô Tinh Dư ôm vai Châu Hy, đi về nơi rạng rỡ ánh đèn, vừa đi vừa bảo mẹ Tô mới nhắn cậu ấy rằng bà đang nấu chè đậu đỏ, hỏi cô có ăn không, nếu không ăn thì để làm bữa khuya…


Nam Gia đi đến ven đường, lôi bật lửa và thuốc lá từ trong túi áo khoác ra, châm một điếu, nhẹ nhàng ngậm giữa hai bờ môi.
Cô khép chặt vạt áo khoác, chẳng phải vì lạnh, mà là vì một cảm giác hoảng hốt khó có thể hình dung nổi…


Ý nghĩa của chị với anh ấy, không chỉ đơn giản là thích đâu.
Chị là tự do của anh ấy.
***
So với những ngày lễ truyền thống, người trẻ tuổi thích Giáng Sinh hơn hẳn, từ sớm đã có người rủ nhau đi tụ tập rồi.


Bắt đầu từ năm nay, ngoài Trần Điền Điền, Nam Gia ít qua lại với đám bạn trong đoàn kịch, ít cơ hội gặp gỡ trong cuộc sống và công việc, tự nhiên quan hệ sẽ phai nhạt dần.


Trần Điền Điền và Bành Trạch có kế hoạch đi Disneyland Tokyo để đón Giáng Sinh, thế nên Nam Gia nhận lời mời của Nghiêm Mân Quân, đến nhà bà mừng lễ.


Nam Gia đoán có lẽ sẽ gặp Cù Tử Mặc, cũng may là không. Lướt newsfeed mới biết Cù Tử Mặc đang ở Đông Thành. Về căn bản, phạm vi cuộc sống của họ sẽ không liên quan gì đến nhau.


Khách mời của Nghiêm Mân Quân chủ yếu là những nhân vật kỳ cựu trong giới, biên kịch, nhiếp ảnh gia, tạo hình mĩ thuật… Mọi người đều tán gẫu “hăng say”, bắt đầu “vẽ bánh”, xem bộ phim tiếp theo sẽ làm như thế nào.


Biên kịch và Nghiêm Mân Quân trò chuyện say sưa đến đoạn cao trào, thậm chí còn lôi laptop ra, viết kịch bản ngay lập tức.
Nghiêm Mân Quân đang cao hứng, vội kéo Nam Gia lại, bảo rằng ở đây có một diễn viên chuyên nghiệp, không bằng để cô đọc thoại thử xem sao.


Đống bản thảo liên tiếp được nhả ra khỏi máy in, cầm trên tay mà vẫn còn thấy trang giấy nóng hổi.
Nam Gia không hề bối rối, cúi đầu đọc, chưa đến vài phút đã học thuộc xong, đặt tập giấy xuống bàn rồi bắt đầu độc thoại.


Đợi cô thoại xong, “miếng bánh” này đã dính phần của cô, đạo diễn Nghiêm nhân thể quyết định luôn, bà bảo nếu có thể hoàn thành kịch bản này, nếu có thể kêu gọi đầu tư, vai nữ chính sẽ thuộc về cô.
Nam Gia cười đáp: “Vậy cháu chờ để được đóng vai nữ chính nhé.”


Nhưng cũng không thật sự để bụng chuyện này.
Nửa chừng, Nam Gia vào toilet.
Lúc đi ra, biên kịch chỉ vào một chiếc điện thoại trên bàn, hỏi có phải của cô không, ban nãy hình như có người gọi.
Nam Gia mở khóa màn hình, bấm vào xem cuộc gọi nhỡ, bất thình lình hiện ra một chữ “Châu”.


Mọi người đều đang nói chuyện say sưa, không ai để ý đến bên này cả.
Nam Gia đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ, bấm nút gọi lại.
Cuộc gọi được kết nối, “A lô!” một câu, rồi chẳng biết nói gì nữa.
Châu Liêm Nguyệt hỏi cô, có phải cô đang ở chỗ bạn hay không.


“Ở nhà đạo diễn Nghiêm… Anh đang ở cùng Hy Hy à?”
“Không. Con bé ở nhà họ Tô.”
“Thế còn anh? Ở chỗ bạn anh à? Khuất… Khuất Minh Thành ấy? Đang tiệc tùng với họ à?”
Châu Liêm Nguyệt thoáng trầm mặc, “Anh ở công ty.”


Nhất thời Nam Gia không nói gì nữa. Bên ngoài phủ dày tuyết trắng, có đứa trẻ đang đứng dưới đó đắp người tuyết, trên đường in hằn những vệt bánh xe sâu hoắm, dưới ánh đèn đường trông u tối, ảm đạm.
Thế giới bên ngoài, dường như cực kỳ im ắng.


Hai người gần như lên tiếng cùng một lúc…
“Ăn tối chưa?”
“Đi ăn khuya không?”
Lời nói dứt, lại là một khoảng lặng tĩnh mịch.
Châu Liêm Nguyệt nói từ đầu bên kia: “Mời em đi ăn khuya.”
Nam Gia cúp điện thoại, quay về chỗ ngồi.


Châu Liêm Nguyệt nói nửa tiếng nữa sẽ tới, cô có chút bồn chồn, cứ bất giác kiểm tr.a thời gian trên di động.
Chừng hai mươi lăm phút sau, Nam Gia chào tạm biệt đạo diễn Nghiêm và mọi người, nói rằng mình có việc phải đi trước.


Cô lấy áo khoác, khăn và mũ, ra khỏi cửa, vào thang máy rồi mới bắt đầu mặc lên.
Đi xuống lầu, giẫm “lạo xạo” lên lớp tuyết, bước về phía cổng lớn. Ra khỏi khu chung cư, cô vừa lấy khẩu trang trong túi xách vừa đi sang ven đường.
Bước lên bậc vỉa hè, cô dừng lại…


Kiểu gạch tứ giác chạm rỗng cũ kỹ này rất dễ bị lún, những ngày mưa tuyết thế này, giẫm xuống là cả chân ướt sũng.
Cô đang đi giày đế bằng, tuyết tràn qua cổ giày lọt vào trong, lúc này chỉ cảm thấy hai chân lạnh toát.


Đeo khẩu trang xong, Nam Gia đi sang một bên, lấy khăn giấy trong túi xách ra lau bỏ nước bùn trên mặt giày.
Quá lạnh, cô cảm nhận được tất chân đều bị ướt rồi, thật giống như lớp băng mỏng dính chặt vào da cô.
Phía trước bỗng có ánh đèn lóe lên.


Nam Gia đứng thẳng dậy, nhìn thoáng qua, một chiếc G-Class đang đi tới. Dù không nhìn thấy biển số, nhưng cô vẫn đoán được là xe của Châu Liêm Nguyệt.
Quả nhiên, chiếc xe dừng lại ngay trước mặt cô.
Nam Gia ném miếng khăn giấy vào thùng rác, sau đó kéo cửa lên xe.
Châu Liêm Nguyệt quay đầu nhìn cô, “Sao thế?”


“Giẫm phải ổ gà.”
“Ướt giày rồi?
“Ướt tất.”
Châu Liêm Nguyệt giơ tay chỉnh cho điều hòa ấm lên, “Cởi giày ra, đi như thế khó chịu lắm.”
“Không cần đâu. Khô ngay ấy mà.”


Châu Liêm Nguyệt im lặng giây lát rồi nói bằng giọng cương quyết, “Đưa em về thay bỏ trước đã.”
Chỗ này cách nơi Nam Gia ở không gần, lái xe cũng phải mất ít nhất bốn mươi phút.
Nam Gia liền bảo: “Ăn khuya xong rồi về thay sau. Anh vẫn chưa ăn tối phải không?”


Châu Liêm Nguyệt nói bằng giọng gần như là dửng dưng: “Cũng không thiếu gì một bữa khuya này.”
Nam Gia hết cách, chỉ biết nhếch miệng cười.
Trong xe vô cùng im lặng. Nam Gia cứ ngồi trên xe là phải nghe nhạc. Vừa đưa tay ra theo thói quen, lại chợt nhớ Châu Liêm Nguyệt không có thói quen này, cô vội thu tay về.


Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn cô, rồi nhấn nút bật radio trên bảng điều khiển.
Âm lượng rất thấp, là một tiết mục phát thanh, giọng ca nam trầm thấp, hát một ca khúc tiếng Anh.
And though I tried to reach through
Tried to see what makes you
You closed all windows and doors
Saw me for only my flaws[1]
[1] Bài “Prepare for Disappointment” của Matt Elliott


Nam Gia lắng nghe bài hát, lại hơi nghiêng đầu nhìn Châu Liêm Nguyệt, “Cái kia, bỏ đi rồi?”, cô chỉ chỉ vào cổ mình.
“Ừm.”
Anh mặc một chiếc áo len màu xanh đen, cả người toát lên vẻ trầm mặc, lặng lẽ.
Giống màu lót của sắc xám.


Nam Gia có cảm giác, vừa về đến Bắc Thành, anh lại trở về là Châu Liêm Nguyệt của trước đây.
Nam Gia nhìn anh, như cười như không, cũng không nói gì cả.
Có lẽ Châu Liêm Nguyệt nhận ra tại sao cô lại nhìn anh như thế, im lặng một lát, anh liền chủ động nói: “Cũng bình phục kha khá rồi.”


“Thế còn Hứa Nhất Minh?”
Châu Liêm Nguyệt quay ngoắt sang nhìn cô.
Cô bật cười.
Thật ra cô chỉ cố tình trêu chọc, không ngờ Châu Liêm Nguyệt vẫn trả lời: “Còn đang tĩnh dưỡng. Tạm thời dùng một trợ lý mới, nhưng mà không quen cho lắm.”
“Thế nên tăng ca đến tận bây giờ?”


Châu Liêm Nguyệt không thể không ậm ờ “ừ” một tiếng, anh đưa tay, kiểm tr.a gió điều hòa rồi hỏi cô: “Lạnh không?”
“Bình thường.”
Châu Liêm Nguyệt hỏi cô xem đến chỗ đạo diễn Nghiêm làm những gì.
Nam Gia cũng thoải mái kể.


Đề tài của câu chuyện rất đơn giản, giống như cố tình làm thế.
Nam Gia có cảm giác Châu Liêm Nguyệt đang cố gắng thăm dò cái tiêu chuẩn kia một cách kiềm chế, cái gì có thể nói, cái gì không, thế nào là vượt giới hạn, thế nào là vẫn chưa đến lúc.


Dù là những đề tài dễ hiểu, như báo cáo công việc, Nam Gia vẫn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Xe chạy đến trước cửa chung cư của cô, đỗ lại ở ven đường đối diện.


Cô đeo lại chiếc khẩu trang đang treo lủng lẳng một bên tai, đưa tay mở cửa xe, bảo Châu Liêm Nguyệt chờ một chút, cô lên thay giày rồi sẽ xuống ngay.
Châu Liêm Nguyệt gật đầu.


Sau đó, anh lấy thuốc lá và bật lửa trong hộc để đồ, cũng mở cửa xuống xe theo. Anh không mặc áo khoác, cứ thế đứng dựa vào cửa xe, châm thuốc.
Nam Gia kéo khóa áo khoác lên, đi đến ven đường đối diện, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua.


Châu Liêm Nguyệt đút một tay vào túi, hơi nghiêng đầu, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, đốm lửa bị gió tạt cho lúc sáng lúc tối, giống như chính nó đang hít thở.
Bóng dáng anh đượm một cảm giác cô quạnh.
Nam Gia nhắm mắt lại.
Cô thừa nhận chính mình cũng không biết bản thân bị làm sao nữa.


Châu Hy đã hạ độc với cô, có lẽ thế.
Cô xoay người, nhân lúc không có xe qua lại, cô bước mấy bước sang bên kia đường.
Châu Liêm Nguyệt cảm nhận được, liền đưa mắt nhìn.
Nam Gia kéo cửa xe ra, Châu Liêm Nguyệt không hiểu, bèn tóm cổ tay cô, cúi đầu nhìn cô.


Da chạm da, ngón tay anh có cảm giác lành lạnh.
Nam Gia lấy áo khoác cho anh, “Lên nhà ngồi một lúc đi, vừa hay em có quà cho anh.”






Truyện liên quan