Chương 58: Anh rể

Biên tập: B3
Tập đoàn Nhất Thiên hợp tác với rất nhiều trường đại học, cao đẳng. Mùa hè năm nay Nhất Thiên tổ chức tuyển dụng hàng loạt ở đại học X, tập trung vào các nhân tài ưu tú trong nhiều lĩnh vực khác nhau.


Công ty cử Lệnh Mạn đến phát biểu trong lễ khai mạc của đợt tuyển dụng, đồng thời cũng diễn thuyết trước đông đảo các tầng lớp sinh viên.
Ngoài ra, mỗi bộ phận cũng đều cử thêm một người đại diện cùng đi chung.
Lệnh Mạn gặp người quen cũ là anh Nguyên ở sau khán đài.


Khi còn thực tập ở phòng thương mại quốc tế, anh Nguyên vẫn luôn chiếu cố cô, mặc dù bây giờ thân phận cấp trên cấp dưới của hai người đã thay đổi, nhưng Lệnh Mạn vẫn đối đãi và coi anh Nguyên là sư phụ của mình như cũ, thường xuyên mời anh ta đi uống cà phê.


Hai người đang chuẩn bị những khâu cuối cùng trước khai mạc, thuận tiện trò chuyện với nhau mấy câu.
Anh Nguyên mặt đầy đau khổ nói: "Giám đốc ra lệnh cho anh phải tuyển được năm thực tập sinh! Hơn nữa còn phải là người có đầu óc dáng vẻ khí chất năng lực.. tất cả mọi thứ đều tốt!"


"Ha ha..." Lệnh Mạn bày ra dáng vẻ hoàn toàn không liên quan gì đến mình, cười vang: "Phòng thương mại quốc tế thiếu người như vậy sao?"
"..." Lệnh Mạn nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng tình thương cảm.


Anh Nguyên quay lại bà tám với cô: "Đúng rồi, em đã nghe chưa? Năm nay Trần Khiết sang nơi khác rồi, không làm ở Nhất Thiên nữa."
"Vậy sao? Cô ấy đi đâu thế?"
"Nghe nói là được Việt Tín đào đi, đến ông chủ lớn cũng phải đích thân đi mời đó."


available on google playdownload on app store


Về mấy tin bát quái thì anh Nguyên rõ hơn Lệnh Mạn rất nhiều, cô thật sự không hề biết mấy chuyện này.


Anh Nguyên đã từng dẫn dắt Trần Khiết, không nhịn được mà phê bình đôi câu: "Trần Khiết quả thực là người có năng lực, nhưng quá thực dụng và tham vọng, bỏ qua sự cần cù trong công việc như vậy thì sao có thể làm ra được những sản phẩm tinh tuý?"


Lệnh Mạn nghe thấy thì cười một tiếng, không đưa ra bình luận.
Đợt tuyển dụng sắp chính thức khai mạc, người dẫn chương trình thúc giục hai người vào vị trí.


Lần này anh Nguyên phải gánh vác trách nhiệm nặng nề đó là làm sao để lôi kéo được năm vị nhân tài quý báu về công ty, Lệnh Mạn vỗ vỗ bả vai anh ta: "Thật đáng lo!"
"..." Anh Nguyên cười như mếu.
***


Đại học X là ngôi trường nổi tiếng mà tất cả sinh viên đại học ở các nơi đều mong muốn được đặt chân vào một lần, đợt tuyển dụng này, đại sảnh của trường thu hút cả biển người tới.


Có người tới xem náo nhiệu, nhưng cũng có không ít người thực sự mang tâm lý muốn thử sức một lần.
Chỉ trong nháy mắt đã không còn chỗ trống nào, Lệnh Mạn cũng không hề ngạc nhiên trước tình cảnh đó.


Điều đáng nói chính là, cô đã nhìn thấy Kỷ Trường Hoài ở khu vực tuyển dụng của bộ phận kỹ thuật.
Lệnh Mạn lách mình qua đám người đông nghẹt, đi xuyên về phía cậu ta.
"... Kỷ Trường Hoài?" Cô đứng sau lưng gọi cậu ta một tiếng.
Người nọ quay đầu lại.


Lệnh Mạn xác nhận mình không có nhận nhầm người.
Cô nở nụ cười với cậu ta.
"Chị." Kỷ Trường Hoài lễ phép chào Lệnh Mạn.
Lệnh Mạn nhìn thấy trong ngực cậu ta ôm một bộ sơ yếu lý lịch, hỏi: "Em cũng tới xin việc sao?"
Kỷ Trường Hoài gật đầu: "Vâng."


Lệnh Mạn không khỏi tò mò: "Sao em lại muốn xin vào bộ phận kỹ thuật?"
Kỷ Trường Hoài nói như lẽ dĩ nhiên: "Ngoài bộ phận kỹ thuật ra, liệu còn có thể có chỗ nào khác thích hợp hơn với em?"
"Ách..."
Lệnh Mạn bị cậu ta hỏi thì nghẹn họng.


Trước mắt thì Nhất Thiên vẫn còn chưa có sản nghiệp nào liên quan đến việc nghiên cứu vũ trụ cao thâm như vậy.
Cô giải thích: "Ý của chị là, sau khi tốt nghiệp em không tính theo đuổi chuyên ngành thiên văn sao?"
Kỷ Trường Hoài chớp mắt, sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, cậu ta lắc đầu.


"Mỗi người đều có số phận riêng của mình." Cậu ta nói.
Câu nói của Kỷ Trường Hoài đã khiến cho Lệnh Mạn rối rắm.
Cô biết cậu ta đang ngầm ám chỉ Lý Trác Vân.


Thân là anh trai nhưng Lý Trác Vân lại có một tương lai đầy hứa hẹn, bao nhiêu con người phải chen chúc đến sứt đầu mẻ trán chỉ để tranh được một vị trí trong tập đoàn Nhất Thiên, vậy mà anh lại thờ ơ khước từ quyền thừa kế.
So với Lý Trác Vân, Kỷ Trường Hoài lại không có quyền lựa chọn.


Thật ra thì từ lâu Lệnh Mạn đã cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu ta, nhưng cô không dám làm quá mức lộ liễu.


Mặc dù nói như thế này sẽ có chút tàn khốc với Kỷ Trường Hoài, nhưng thân sơ khác biệt, Lệnh Mạn còn phải cân nhắc đến cảm nhận của Lý Trác Vân và Hạ Vũ Nhu, nhất định bọn họ sẽ không thích khi cô dành quá nhiều sức lực để bận tâm lo lắng cho Kỷ Trường Hoài.


Huống chi, cô cũng không hy vọng Kỷ Trường Hoài sinh ra cái thói quen không làm mà hưởng, trở thành một con người tham lam giống như mẹ cậu ta.


Thật ra thì Lệnh Mạn rất có lòng tin với Kỷ Trường Hoài, mặc dù bị ánh hào quang của Lý Trác Vân lấn át trong suốt một thời gian dài, nhưng cũng không thể nào coi thường năng lực và sự cần cù mà Kỷ Trường Hoài đã tích luỹ suốt bấy lâu.


Trong một mức độ nào đó thì hoàn cảnh gia đình đã hạn chế khả năng phát triển của cậu ta, nhưng Lệnh Mạn tin chắc rằng chỉ cần cho cậu ta một cơ hội thì cậu ta sẽ có thể bộc lộ tài năng của mình trong bất kỳ lĩnh vực nào.


Lệnh Mạn nhận lấy sơ yếu lý lịch ở trong tay Kỷ Trường Hoài, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Chị sẽ giúp em nói với người phỏng vấn một chút, em cứ trở về chờ tin tức đi."
Kỷ Trường Hoài không từ chối, gật đầu: "Vâng, cám ơn chị."
***


Sau buổi tuyển dụng, Lệnh Mạn giữ Kỷ Trường Hoài lại, đồng thời cũng đặc biệt gọi Lý Trác Vân tới để cùng nhau ăn tối.
Trải qua sự việc với Đại Ngưu, Lệnh Mạn hiểu được giữa người với người để quen biết nhau là điều không dễ dàng gì.


Huống hồ Lý Trác Vân và Kỷ Trường Hoài là anh em cùng mẹ khác cha, gắn kết máu mủ càng thêm trân quý.
Mâu thuẫn của người lớn không nên để cho thế hệ sau phải gánh chịu, Lý Trác Vân và Kỷ Trường Hoài cũng không phải là kẻ thù, không cần phải mỗi lần gặp nhau đều đỏ vằn mắt.


Sang năm Lý Trác Vân đã xuất ngoại rồi, Lệnh Mạn muốn nhân dịp này, trước khi anh đi tổ chức cho hai anh em họ gặp nhau, cùng hoà thuận ăn với nhau một bữa cơm, để sau này gặp lại sẽ không đến mức coi nhau như người dưng.


Dẫu sao thì khi ra khỏi nhà, nhiều thêm một người thân cũng chính là nhiều hơn một phần sức mạnh.
Lệnh Mạn gọi điện cho Lý Trác Vân xong thì đứng chờ anh ở cổng trường.


Lúc Lý Trác Vân chạy đến, từ xa nhìn thấy Lệnh Mạn và Kỷ Trường Hoài đứng chung một chỗ thì bước chân anh hơi ngừng lại, rồi biến thành dáng vẻ lười biếng đi đến chỗ bọn họ.
Lý Trác Vân đút hai tay trong túi áo, tỏ vẻ lãnh khốc.


Lệnh Mạn kéo anh đến bên cạnh, cao giọng tuyên bố: "Hôm nay là lần đầu tiên ba chị em chúng ta ăn chung với nhau, đi ăn sườn cừu nướng thôi! Mọi người có ý kiến gì hay không?"
"..." Im lặng như tờ.
Thật ra thì ăn cái gì không quan trọng, mà trọng điểm chính là "ba chị em" có được củng cố hay không.


Lệnh Mạn khéo léo dùng sườn cừu nướng để tránh né đi bản chất vấn đề, nhân tiện muốn xem Lý Trác Vân có sẵn sàng chịu cho cô mặt mũi này không.
Lệnh Mạn hỏi lại lần nữa: "Ăn sườn cừu nướng vừa thơm vừa giòn, không có ý kiến gì chứ?"
Kỷ Trường Hoài nói: "Không có ý kiến."


Lý Trác Vân dùng ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua mặt Kỷ Trường Hoài, giống như báo săn mồi dò xét địa bàn của mình, chậm chạm không tỏ thái độ.
Nhưng rốt cuộc cũng không phản đối.
Không phản đối chính là đồng ý!


Lệnh Mạn tiền trảm hậu tấu, hô to: "Được, toàn phiếu thông qua! Lên đường thôi!"
Trong lòng cô thầm vui mừng.
Rất tốt rất tốt, Lý Trác Vân không có làm cô mất mặt.
***


Người Trung Quốc thích ngồi đoàn viên quanh cái bàn tròn, chỉ cần cùng ngồi xuống ăn bữa cơm thì không gì không giải quyết được.
Bên trong quán đồ nướng ven đường, Lệnh Mạn rót cho ba người ba ly rượu đầy.


Phận làm chị, cô đi đầu bưng ly rượu lên, giơ về phía Lý Trác Vân và Kỷ Trường Hoài.
"Hôm nay tâm trạng rất tốt, trước tiên chị xin kính hai cậu em trai thông minh đáng yêu!"
Lệnh Mạn ngửa đầu uống cạn.
Tình cảm sâu nặng, một hớp ngấm lâu.


Kỷ Trường Hoài thấy vậy cũng giơ ly rượu hướng về phía Lệnh Mạn.
"Kính chị ly này, chúc chị càng ngày càng trẻ đẹp."
"Ha ha..."
Cái miệng nhỏ thật là ngọt.
Lệnh Mạn cười vui vẻ, hài lòng gật gật đầu với Kỷ Trường Hoài.


Ngay sau đó Kỷ Trường Hoài đem ly rượu chuyển hướng sang Lý Trác Vân.
Do dự một chút mới nói: "Kính anh."
Lúc này không đính kèm lời chúc.
Lý Trác Vân không nhúc nhích, chỉ lướt xéo Kỷ Trường Hoài, không buồn đáp lại.
Tựa hồ vẫn không muốn thừa nhận tiếng anh này.


Mấy giây sau, anh chuyển tầm mắt qua nơi khác, hờ hững nói: "Đừng gọi tôi là anh."
Bầu không khí bỗng lạnh xuống.
Lệnh Mạn nhìn Kỷ Trường Hoài đầy khó xử, đang muốn suy nghĩ xem phải giảng hoà thế nào.
"Vậy thì." Ngược lại Kỷ Trường Hoài tuỳ cơ ứng biến rất nhanh: "Kính anh rể."
"..."


"Khụ khu khụ, khụ khụ khụ."
Lý Trác Vân ngây ngẩn cả người.
Lệnh Mạn thì bị sặc nước miếng.
Một tiếng anh rể khiến nội tâm hai người đồng thời lộp bộp, trố mắt nhìn nhau.
Lệnh Mạn nhìn Lý Trác Vân: Anh nói cho em ý biết sao?
Lý Trác Vân nhìn Lệnh Mạn: Là em nói với nó?


... Bây giờ ngẫm lại, cả hai trường hợp đều không thể.
Thấy phản ứng này của hai người, Kỷ Trường Hoài hỏi: "Em gọi sai rồi sao?"
Sau khi hồi phục tinh thần, Lý Trác Vân tiếp lời cậu ta: "Không gọi sai."
Anh giơ ly rượu lên, nhanh chóng cụng ly với Kỷ Trường Hoài.
Sau đó cứ thế đổ vào miệng.


Tiếng anh rể này, dường như Lý Trác Vân rất hưởng thụ.
"..." Lệnh Mạn nhìn thấy thì há mồm cứng lưỡi.
Vốn dĩ cô còn đang muốn chối một chút, kết quả Lý Trác Vân lại sảng khoái thẳng thắn thừa nhận như vậy?


Bây giờ mà giải thích thì lại càng giống như đang cãi chày cãi cối, cô không thể làm gì khác hơn là âm thầm chấp nhận.
Một lát sau, Lệnh Mạn ngần ngừ hỏi Kỷ Trường Hoài: "Làm sao em biết được...?"
Kỷ Trường Hoài tỉnh bơ chỉ vào vị trí cổ tay mình.


Ý bảo hai người bọn họ đang đeo đồng hồ tình nhân.
Lệnh Mạn nói: "Bọn chị là chị em, đeo đồng hồ giống nhau cũng đâu thể chứng minh điều gì?"
Kỷ Trường Hoài cũng không biết giải thích thế nào cho rõ, đành phải bắt chước mấy câu trong sách: "Yêu là không thể che giấu."


Lý Trác Vân tố cáo Lệnh Mạn: "Nhất định là tại em không nhịn được mà lén nhìn anh, nên mới bị bắt quả tang đúng không?"
"... Phụt." Lệnh Mạn bị chọc cười.
Không kìm được mà lườm Lý Trác Vân một cái.






Truyện liên quan