Chương 1: Phụ Tử Phế Vật
Lạnh. Không phải thứ lạnh xộc từ gió hay tuyết, mà là lạnh đọng trong từng thớ gân đã bị lãng quên.
Tĩnh Dương khẽ cựa mình. Một dòng đau âm ỉ len qua xương sống, như có thứ gì đang bị vá lại bên trong. Hắn chưa mở mắt, nhưng linh cảm đầu tiên... không phải là mùi máu, mà là tiếng nấc nhỏ — không thuộc về chiến địa.
“Hài nhi… Dương nhi… ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi…”
Một giọng nữ khe khẽ rơi như tơ sợi lên trán hắn, tay mảnh nhẹ vuốt má. Mùi cỏ héo và thuốc đông lạnh lẫn trong làn tóc thưa của nàng, mang lại cảm giác… không phải thân thuộc, mà như từng biết từ một nơi nào rất xa.
Hắn chậm rãi mở mắt. Gương mặt kia – nhòe qua tầng lệ chưa kịp khô – không phải người hắn từng quen. Nhưng câu hỏi đầu tiên không phải là “ngươi là ai”, mà là: “Ta… còn sống sao?”
Thể xác này không phải của hắn. Nhưng hắn đang nằm trong nó.
“Ngươi bị Liêm Hạo đánh đến thổ huyết ba lượt, run rẩy cả mạch thần... Kiếp trước ngươi luyện pháp đến mức tự bạo, mà nay lại…”
Tĩnh Dương khẽ chau mày. Một trận choáng lướt qua. Hình ảnh mờ nhòe – một đứa bé mặc áo vải thô, đứng giữa sảnh đường gia tộc, ánh mắt không cúi, nhưng quật cường một cách ngu ngốc.
… Hắn nhớ rồi. Không phải hắn – mà là kẻ từng mang tên hắn, là “Tĩnh Dương” của thế giới này.
Một thiên tài bị phế.
Một đứa trẻ bị đẩy khỏi bục cao, rơi vào hố sâu không đáy gọi là "phế vật".
“Dương nhi, ta đã nấu chút linh canh, ngươi uống rồi hãy ngủ lại…” – người đàn bà tên Trần Kiều Ân rời khỏi phòng, mang theo hơi ấm từ lòng bàn tay bà để lại trên trán hắn.
Cánh cửa khép lại.
Tĩnh Dương ngồi dậy. Thân thể này yếu – nhưng hắn đã từng yếu hơn.
Hắn chạm tay vào ngực mình. Nơi trái tim đập không mạnh, nhưng đều. Phía sau lớp da thịt trần trụi là ký ức một đời tu luyện đã nát vụn, và sự bắt đầu... từ số không.
“Nam Nguyên đại lục… Lạc Ấp Cổ Thành… Tĩnh gia…”
Hắn lẩm bẩm. Tên cũ – đời cũ – pháp lực cũ… đều đã thiêu tan. Giờ đây, là một mảnh khác: nơi cường giả lên ngôi không bởi danh, mà bởi… cốt khí.
Cánh cửa lại mở.
Lần này không phải là mùi thuốc, mà là… rượu.
Một người đàn ông dáng cao lớn, tóc hoa râm nhưng mắt trầm đục, tay cầm hồ rượu như cầm một đoạn ký ức chưa buông. Hắn bước vào, không hỏi thăm, chỉ đặt chai rượu xuống cạnh giường rồi hỏi khẽ:
“Còn sống chứ?”
Tĩnh Dương không đáp. Hắn với lấy hồ rượu, uống một ngụm, cảm thấy nơi cổ họng như rực cháy một đoạn kháng cự đã từng tan vỡ.
“Phụ thân…?”
Kẻ kia cười nhạt. “Nếu ngươi còn gọi ta là ‘phụ thân’, thì ngụm này... ta không uổng.”
Tĩnh Viên Cương – một thời Huyền Sĩ đỉnh phong – kẻ từng gần chạm vào danh xưng Linh Sư, giờ ngồi cạnh con trai, như hai hồn phách bị đánh rơi khỏi bàn tay của linh mệnh.
Cả hai – một đã từng là thiên tài, một vừa mới bị ném khỏi vách núi danh vọng.
“Dương nhi…,” lão nói chậm, “…ngươi nghĩ, bị phế là kết thúc sao?”
Tĩnh Dương nhìn thẳng vào mắt ông. Trong ánh nhìn ấy, không có sự chối bỏ, chỉ có một thứ lặng lẽ gọi là “cố chấp chưa tắt”.
“Không,” hắn đáp, “là bắt đầu của thứ đáng để sống tiếp.”
Gió gõ vào vách gỗ. Tiếng xào xạc như tiếng thở lặng của kẻ đã ngủ từ lâu lắm rồi trong ngọn núi phía Tây.
Sau khi phụ thân rời đi, Tĩnh Dương ngồi lặng trên giường, mắt nhìn vệt rượu còn đọng nơi đáy hồ. Mùi men pha với bụi thời gian khiến lòng hắn lặng như tảng đá ngâm dưới suối sâu — trầm mặc, nhưng không ch.ết.
Một khắc sau, hắn đứng dậy.
Bước chân đầu tiên rời khỏi giường như giẫm vào tầng linh thạch vỡ vụn — không gian trong phòng run nhẹ, như vừa có một thứ gì đó… tỉnh dậy.
Hắn không mặc y bào dày, chỉ khoác một lớp vải thô, bước ra khỏi phòng, đi thẳng về phía hậu viên.
Đêm chưa tan. Trăng mỏng như mảnh gương vỡ.
Dưới chân hắn là bậc đá cổ, dẫn lên một mảnh đất bằng, nơi từng là chỗ tập luyện của thế hệ trẻ Tĩnh gia. Bao quanh là vết chém loang lổ, dấu cọc mục gãy, và một khối thạch trụ đổ nghiêng, phủ đầy dây leo như những sợi linh hồn chối bỏ.
Tĩnh Dương đặt tay lên mặt đá. Bàn tay hắn lạnh, nhưng sâu trong lòng bàn tay… ba điểm sáng mờ hiện — như dấu khắc chưa xưng tên.
“Đây là…?”
Bất ngờ, đất dưới chân nứt nhẹ.
Không có tiếng vang, nhưng linh khí nơi đây chợt như ngừng thở. Không phải linh khí biến mất — mà là bị ép lùi, dồn lại một nơi… như đang chờ hiệu lệnh.
Một vòng ánh sáng tím tro mờ hiện dưới chân hắn. Mắt Tĩnh Dương trợn lớn. Không phải pháp trận. Không phải ấn chú. Mà là… linh văn di tồn — thứ chỉ xuất hiện khi một Thần Thể đã từng qua nơi này.
Trời không gầm. Núi không động.
Nhưng linh giới chao nghiêng một phân.
Hắn nghe thấy — hoặc tưởng như nghe thấy — một tiếng vọng không rõ hình dạng, đến từ dưới lớp đá, sâu hơn cả ký ức, gần như là một... ý nghĩ chưa thành lời:
“Không phải ngươi mạnh… nhưng ngươi vẫn còn bước tới.”
Tĩnh Dương lùi một bước. Nhưng bàn chân… không rời khỏi chỗ cũ.
Vì mặt đất dưới chân hắn không còn là cũ nữa.
Một khe nứt nhỏ, từ bậc đá lan ra như nhánh sông khô, tỏa thành hình Trấn Ấn Tam Vọng — cổ văn chỉ dùng để phong hồn.
Gió không thổi, nhưng tay áo hắn bay nhẹ.
Rồi ánh sáng mờ như sương đá kết lại, từ trong khe nứt trồi lên… một khối thân thể không có hình dáng rõ ràng, nhưng mỗi cơ bắp, mỗi khúc gân, mỗi đường nhăn... đều như viết bằng địa mạch cổ bị lãng quên.
Không gầm rú. Không khí thế.
Chỉ là sự hiện diện.
Đô Thần – không phải bước ra, mà được phát hiện.
Hắn không có mắt sáng, không có vảy giáp, không có hình bóng. Thân thể trắng xám như khối đá linh kết, trần trụi nhưng rắn chắc như một lời thề chưa dứt.
Tĩnh Dương không cúi người, không niệm pháp.
Chỉ đứng, nhìn thẳng vào khối linh thể đó như nhìn vào chính mình… lúc chưa từng có gì.
Khí không động. Không gian không rung. Nhưng… ba điểm sáng trong lòng bàn tay hắn đồng thời nứt ra, tạo thành ba vòng linh ấn lặng lẽ xoay tròn.
Không có khế ước, không có huyết chú, không có ngôn ngữ.
Chỉ có một mệnh đồng ý với một mệnh.
Đô Thần — Trấn Hồn Thạch Thể — không nói gì. Nhưng khí tức xung quanh hắn lập tức… chỉnh lại nhịp độ.
Tĩnh Dương không run.
Hắn quỳ gối — không phải vì sợ, mà là để chạm tay xuống khe nứt đất nơi mà mảnh hồn của Thần Thể đã chờ.
“Ta không muốn cứu thế. Ta không muốn giết ai. Ta chỉ không muốn… phải quỳ xuống một lần nào nữa.”
Câu nói không thốt ra miệng. Nhưng không gian... nghe được.
Khế ước bình đẳng – đã thành.
Trong thoáng chốc, mạch khí loạn trong người Tĩnh Dương chuyển động lại một lần. Không theo kinh mạch cũ — mà theo mạch đạo mới, hình thành từ Trấn Ấn.
Hắn không biết đây là tu luyện.
Chỉ biết… hắn lại sống.