Chương 2: Trùng Mạch (Phần 1)

Trong gian phòng nhỏ chỉ còn ánh đèn dầu le lói, hương thuốc nguội dần trên bàn, sóng linh khí bên ngoài như chưa từng nhúc nhích. Nhưng sâu trong đó – có một linh mạch đang bắt đầu rung khẽ, không phải từ đất, mà từ huyết.


Tĩnh Viên Cương đứng lặng sau cánh cửa chưa khép hẳn, bóng dáng trầm như núi lặng. Mắt ông dừng lại ở chiếc cọc gỗ nghiêng nơi góc tường – thứ từng là bằng chứng của hy vọng, giờ trở thành dấu tích của bất lực.


“Quân tử không ngừng vươn lên,” lão khẽ thốt, “nhưng có lẽ… phụ tử chúng ta, chưa từng là quân tử.”


Tĩnh Dương nghe, lòng như bị gõ nhẹ. Một tiếng “Cha!” bật ra – không trọn vẹn, nhưng đủ lay động một đoạn ký ức chưa từng thuộc về hắn.


Lời nói, ánh nhìn, nỗi đau của người đàn ông kia – hắn cảm thấy được, thấu rõ từng chút. Không phải qua máu mạch, mà qua linh niệm.
Tĩnh Viên Cương ngồi xuống, nhìn con trai. Giọng ông khẽ hơn tiếng gió ngoài song:


“Phú quý do thiên, vận mệnh khó cầu. Dương nhi, không cần vì kỳ vọng của ta mà ép chính mình.”


available on google playdownload on app store


Hắn từng là kẻ cao cao tại thượng, nay chỉ là một thân thể chậm mạch như bao kẻ bình thường khác. Nhưng nơi đáy mắt ông – ánh sáng cũ chưa từng tắt. Ánh sáng ấy – Tĩnh Dương nhận ra, từng có trong hắn… trước khi chọn tự bạo để hủy sạch sinh mệnh.


“Dương nhi, mẹ sắc thuốc rồi… uống một chút cho ấm người.”
Trần Kiều Ân bước vào với chén thuốc đen đặc, tay run nhưng miệng vẫn nở nụ cười.


“Ngươi lại mắng nó nữa phải không?” – bà nhìn chồng, giọng gay gắt lẫn lo lắng.
“Không đâu…” Tĩnh Dương vội cầm chén thuốc. “Chỉ là cát bay vào mắt thôi.”


Giả dối – nhưng dịu dàng. Hắn chưa từng khóc, kiếp trước lẫn kiếp này. Nhưng lúc này, chỉ một hơi thở nữa thôi, hắn sẽ rơi lệ… nếu không tự gạt đi bằng cớ gượng cười.
Ba ngày sau…


Tĩnh Dương gần như không rời khỏi phòng. Hắn ngồi thiền, không phải nhập định – mà để gỡ bỏ những lớp ký ức lạ lẫm, đồng thời tái cấu trúc ý thức của thân thể mới.


Kinh mạch hắn – đoạn. Mỗi nhánh huyết đạo như đứt rễ, linh khí không thể đi qua. Mạch huyền tán loạn, không khác gì một phàm nhân ốm nặng.
Nhưng hắn không phẫn nộ.


Trí nhớ kiếp trước – từng trận giao đấu, từng tầng khí công, từng lần pháp lực chấn động qua huyệt vị – vẫn hiện hữu nguyên vẹn.


“Phong Thần Cước, Bài Vân Chưởng, Thiên Sương Quyền… ta còn nhớ từng đường dẫn khí.”
Hắn từng nghĩ bản thân sẽ ch.ết. Nhưng không – mệnh hắn chưa tận.


Và nay, mang theo cả tam tuyệt công pháp, hắn quyết định: “Phế mạch thì sao? Nếu có thể trùng dẫn huyền khí – ta sẽ một lần nữa khắc lại đạo của mình.”
Tĩnh Dương hít sâu.


Bắt đầu từ Tam Phân Quy Nguyên Khí – pháp môn từng chưa kịp luyện xong trước ngày thân xác hóa tàn tro. Nay, hắn sẽ dùng nó để tẩy tủy, tái mạch, phục linh căn – từ một thân thể hỏng thành cội đạo mới.


Tĩnh Dương ngồi xếp bằng nơi mép giường gỗ, thân thể trơ trọi giữa gian phòng cũ kỹ. Không pháp khí, không linh đan – chỉ là một ý niệm muốn đứng dậy bằng đôi chân vốn đã gãy.
Hắn thở nhẹ.


Từng luồng khí mỏng như tơ bụi kéo dài từ đan điền tản mạch, luân chuyển theo đúng pháp môn Tam Phân Khí Quy – khai từ Thiên Sương, xoáy qua Bài Vân, rồi hóa thành điểm động của Phong Thần.


Ba đạo kình lực, ban đầu nghịch nhau như ba dòng suối chảy từ đỉnh ba ngọn núi, nay dần dung hòa, đan xen thành một dòng khí màu bạch lam tím, ngưng tụ nơi tâm mạch thứ tư.
Linh thể hắn run khẽ.


Mồ hôi lăn dọc theo sống lưng, không phải vì mệt, mà là vì huyết khí vốn đã tê liệt bắt đầu… rùng mình sống lại.
Rắc...
Một tiếng nứt khẽ vang lên trong huyết nhãn. Không ai nghe thấy – trừ chính hắn.


Một mạch nhỏ trong hệ Túc Thái Âm Can bắt đầu nối lại.
Tĩnh Dương thầm đếm nhịp thở, luân chuyển nội khí chín lần, giữ ý niệm như giọt thủy châu trên lá sen – không nặng, không rơi.


“Không để gãy. Không để lệch. Không để vọng tâm xen vào…”
Hắn tự niệm, dần như rơi vào trạng thái bán linh nhập khí – linh hồn và hơi thở hòa làm một, nhẹ như mảnh hồn phất qua tầng mây loãng.


Thế nhưng…
Vào ngay lúc mạch thứ hai sắp khôi phục, khí trào dâng nơi Hạ đan điền bỗng bẻ ngoặt.
Cả không gian như chao đảo. Tĩnh Dương rùng mình mở mắt.
Hắn... không còn ở trong phòng.
Ánh đèn tắt.


Gió lạnh không rõ từ đâu thổi tới.
Hắn đang đứng giữa một vùng sương đen dày đặc, nơi mà ánh sáng không hiện, âm thanh không vang – và chính hắn cũng không có bóng.


Phía xa, một chuỗi tiếng cười nhỏ – không vang ra, mà thấm vào. Như một đoạn ký ức chưa được nghĩ tới, chạm nhẹ vào gáy hắn rồi biến mất.


Một bóng ảnh mờ mịt, hình thể trơn như khối sáp nến chưa khắc tên, lặng lẽ bước ra từ sương.
Không lời.
Không hồn lực.


Chỉ là ánh mắt bất đối xứng – một xanh sẫm, một trắng đục – đang nhìn vào hắn và… thứ hắn đang cố quên.
“Ngươi không chọn sai… nhưng ngươi đã bỏ đi lúc đúng nhất.”


Lời không phát ra tiếng – nhưng đọng trong tâm hắn như câu nói cuối cùng trước khi rơi khỏi một mái ngói giữa trận lửa.
“Di Miêu…”
Hắn không biết sao mình thốt được cái tên ấy.


Cảnh vật chợt chao nghiêng, mặt đất tan như sáp chảy, mạch mộng gãy nhịp. Một luồng khí thô mạnh đánh vào đan điền – Tĩnh Dương bật ngửa, miệng trào ra máu tươi, ý niệm chưa kịp hoàn tất vòng thứ mười ba đã bị đứt đoạn.


Hắn mở mắt – thực tại trở về.
Gian phòng vẫn đó, gió đêm đã lặng. Nhưng trong tay hắn… có ba điểm sáng khắc sâu hơn, mờ mờ như dấu ấn bị cắn dở.
Không ai nói. Không ai gọi.
Chỉ là…


Một tiếng gõ móng khẽ trên vách gỗ — không ai để lại, nhưng hắn biết, kẻ đó đã từng đứng sau lưng hắn một khắc.
Hắn siết tay.
“Là khởi đầu rồi, phải không…”


Hắn không mong gì khác – chỉ cần còn có một mạch để trùng tu, hắn sẽ chống lại cả linh giới nếu cần.
Và lần này, hắn không đơn độc.






Truyện liên quan