Chương 3: Trùng Mạch (Phần 2)

...
Một canh giờ trôi qua như tĩnh thủy lặng sóng, chỉ có hơi thở đều đặn của người đả tọa vang lên từng nhịp như chuông đá gõ vào lòng mạch.


Tĩnh Dương vẫn ngồi đó – thân thể như không động, nhưng tâm mạch đã bắt đầu rối loạn. Bên trong, linh khí không di động, huyết đạo không khởi thông – như thể cả thế giới đang cự tuyệt mọi cố gắng của hắn.


“Chẳng lẽ… không còn chút nguyên khí nào lưu lại?”


Hắn siết chặt bàn tay. Ở nơi này – dù là kẻ chưa từng tu luyện, vẫn có thể cảm ứng được chút linh vận lờ mờ như sợi khói ẩn trong kinh mạch. Vậy mà hắn – dù đã kết hợp ba pháp môn cổ tuyệt – vẫn không cảm được một hơi nội tức nào.


Ngay lúc hắn gần muốn từ bỏ…
Huyệt Dũng Tuyền dưới gan bàn chân trái chợt ấm lên.
Chậm – nhẹ – mảnh như tơ, nhưng rõ ràng là một luồng khí mạch đã khởi động.


Ánh mắt Tĩnh Dương bừng sáng. Hắn lập tức thu tâm – không để vui mừng phá vỡ chú tâm, lặng lẽ dẫn đạo khí tức ấy theo nhịp quy nguyên, nhập vào tam tầng hợp kình của Tam Phân Khí.
Dòng khí bắt đầu tuôn lên.


available on google playdownload on app store


Ấm áp, chậm rãi như suối mềm chảy dọc từ Dũng Tuyền, qua cổ chân, rồi tới Túc Tam Lý. Khí không mạnh – nhưng tinh thuần, không mang theo tạp niệm, như nước mạch vừa được khai thông sau mùa đông dài.
Tĩnh Dương thầm niệm:


“Chỉ cần bước được một bước đầu, mười một bước còn lại… không phải mộng.”
Nhưng niềm vui chưa kịp nở trọn – dòng khí kia bỗng dừng lại.


Nó khựng nơi mạch Ngũ Lý Quan, không tiến thêm – như bị một bức tường vô hình chắn lại. Tĩnh Dương không cưỡng ép – hắn biết, cưỡng sẽ tán, ép sẽ nổ.
Hắn mở mắt, thở dài… nhưng không thất vọng.


“Khí có khởi. Đạo đã rung. Vậy… chỉ còn đợi khí đủ để phá quan.”


Hắn bật dậy, bước xuống sàn đất lạnh. Hai chân đạp mạnh – một dòng lực nhẹ lan từ gót đến gối, dường như mỗi bước đã có thêm sức mạnh mà ba ngày trước hắn chưa từng có.
“Có hy vọng rồi.”


Mắt hắn ánh lên thần sắc rạng rỡ. Lần đầu tiên trong kiếp sống mới – hắn thấy được mạch mỏng đạo sống, nơi phế mạch có thể trở thành huyền thông.
“Chỉ cần đủ nội tức, một đạo mạch này ta sẽ phá!”


Đêm xuống, gió ngoài thềm thổi nhẹ vào gian phòng không ánh lửa. Bên trong, một thân ảnh ngồi bất động giữa đất, da thịt khô sẫm như bị gió thiêu mòn.
Tĩnh Dương đang trùng mạch lần hai.


Ba loại kình lực luân chuyển theo chu thiên, từng đạo nhiệt lưu từ chân dâng lên như sóng trùng khởi. Hắn không còn tìm cách ép – mà dẫn. Không còn cưỡng – mà hòa.


Tích lũy qua từng đêm, từng lần xông mạch thất bại, từng vệt máu rỉ nơi môi, từng ngón tay cắn bật thịt… tất cả đang dồn lại thành một cú bộc phát cuối cùng.
Tầng mạch thứ nhất – Lạc Huyệt – đã động.


“Không thành… không rút.”
Tĩnh Dương cắn răng, khống chế thổ tức, dồn ba tầng kình vào một điểm, dẫn toàn bộ nội lực về trung đạo, vận quanh tâm cung, rồi bất ngờ đánh ngược lên mạch chướng bế tắc.
Ầm!


Một tiếng nổ nhỏ như thủy ngân vỡ trong đá. Cả gian phòng chấn nhẹ. Khói trắng bốc lên từ lưng hắn như tuyết tan giữa trời khô.
Lần thứ tám – thông.


Hắn ngã về sau, thở dốc. Cả thân thể mồ hôi thấm ướt, ngực phập phồng, môi cắn chặt đến bật máu, nhưng ánh mắt sáng hơn sao khuya.
“Cuối cùng… cũng bước qua được ngưỡng.”


Nội tức đã khởi. Một đạo mạch nhỏ, yếu nhưng liền mạch – chính là cầu nối sinh khí đầu tiên giữa đan điền và huyết căn.


Hắn nhổ một ngụm máu tanh xuống đất, đứng dậy, cả người phủ trong một lớp hồng quang mờ ảo. Không khí quanh thân dường như nhẹ hơn, như vừa được rửa sạch khỏi bụi mệnh.
Ngay lúc ấy…


Một luồng hỏa khí nhè nhẹ dao động trong linh giới.
Không phải từ trong hắn – mà từ xa. Rất xa.
Một vũng nước trong veo giữa đáy hồ băng tím, nơi không ai chạm tới, bắt đầu phát ánh sáng cam huyết.


Giữa lớp băng – một đốm lửa hình cánh sen lặng lẽ chớp động.
Mỗi nhịp thở của Tĩnh Dương đều khiến ánh lửa ấy dao động nhẹ, như đang… cảm ứng.


Cam Liên Diễm – thần thú mang danh Liên Hỏa – chưa hiện, chưa gọi, chưa thức. Nhưng bản năng của linh thể thượng cổ không thể sai: một tâm ý đã vượt ngưỡng sống ch.ết, đã chạm tới tầng vọng tưởng bị đốt, đang dao động... gọi nàng.


Phía bên kia hồ, một thân ảnh bạch y đứng tựa lan can. Tóc dài phủ quá vai, không quay lại – nhưng trong mắt nàng, ánh sáng sen ấy đã hiện rõ.


Hàn Chi Mai – người mang mệnh hỏa băng trùng tụ, ánh mắt lạnh đến mức thiêu rụi cả sự dối trá.
Nàng không nói gì.
Chỉ một thoáng, tay nàng khẽ chạm vào mặt nước, và lửa sen trong băng… vụt sáng.
...






Truyện liên quan