Chương 4: Trùng Mạch (Phần 3)
Trời hừng sáng, tia dương quang đầu tiên xuyên qua làn sương mỏng, chiếu nhẹ lên mái ngói cũ.
Tĩnh Dương ngẩng đầu nhìn vầng sáng đỏ nơi chân trời, trong mắt không có lệ, nhưng lại ngân lên một đoạn ý niệm lặng lẽ:
“Nương… những ngày an yên của người, sẽ không còn là mộng nữa.”
Trong viện nhỏ vắng vẻ, vài khóm cỏ mọc sát đất, rễ đã quấn vào kẽ đá, một bàn đá phủ bụi sương cùng ba chiếc ghế sứt mẻ dựng xéo dưới tán cây già. Không hoa lệ, không khí thế – nhưng lại đủ để một kẻ từng ngồi giữa giông gió linh giới tìm được tĩnh mệnh nơi gốc đất xưa.
Tĩnh Dương mặc y phục vải thô, tóc cột sơ sài, đứng giữa sân viện. Không niệm pháp, không dẫn khí – chỉ là... khởi động lại từng đoạn ký ức võ đạo đã từng khắc sâu vào xương.
Lần đầu tiên – luyện bộ.
Vân Tung Mị Ảnh – thân pháp thành danh của Bộ Kinh Vân, từng khiến hắn kiêu hãnh một thời, nay trở lại trong một thân thể tưởng chừng tàn mạch vô vọng.
Tĩnh Dương khẽ hít một hơi, hai chân dịch chuyển theo bộ vị huyền ảo.
Bước đầu – mờ nhạt. Bước thứ hai – vững vàng.
Đến bước thứ bảy, thân ảnh bắt đầu hóa mờ, tàn ảnh như khói, như bóng đổ của linh miêu hoang mộng lướt qua giữa hai tầng gió.
Tuy không phải thần thú, nhưng phong vận nơi từng chiêu thức vẫn mang chút bản năng trốn thoát của Di Huyết hệ, nhẹ như ý niệm chưa thành, nhưng sắc như móng vuốt chưa chạm.
Hắn chạy mười vòng quanh viện. Hơi thở gấp, ngực phập phồng, nhưng trong mắt là một vệt sáng thanh tỉnh, như một đạo sinh khí nhỏ đã khai từ nơi từng tối tăm tuyệt vọng nhất.
“Chỉ mới một đạo mạch, đã mỏi như vậy…”
Hắn ngồi xuống, lau mồ hôi. Nhưng không oán.
Tiếp theo – chưởng pháp.
Lưu Thủy Hành Vân – chiêu đầu trong Bài Vân chưởng, nước chảy không ngừng, mây trôi không vết tích.
Chưởng hắn tung ra – chưa có nội lực, nhưng ý niệm dẫn khí vẫn đủ để khiến gió quanh tay run lên từng đợt nhỏ.
“Một chưởng, chưa là gì. Nhưng nếu luyện đến tám mươi mốt chưởng trong một nhịp… thì kể cả Linh Sư cũng không dám đứng trước mặt ta.”
Tiếng bước chân vọng lại.
“Dương nhi, thương chưa lành, sao lại dậy sớm luyện thế này?”
Trần Kiều Ân mang theo ánh mắt dịu dàng, bước lại, tay khẽ lau mồ hôi trên trán hắn như ngày còn nhỏ.
Tĩnh Dương lặng im, ánh mắt hắn nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt mẫu thân – như nhìn những năm tháng âm thầm đè nén, như nhìn chính lời hứa chưa kịp thốt ra khi còn mang tên "Tĩnh Dương" cũ.
“Nương… khiến người lo lắng rồi.”
“Ngốc ạ… Ta là nương ngươi.”
Ánh sáng trong mắt Trần Kiều Ân chợt dịu hẳn.
Một khắc sau – thanh âm gai góc vang lên ngoài cổng:
“Uy, cầm lấy phụng dưỡng tháng này đi!”
Gã sai vặt áo xám, mặt đầy sẹo nhỏ giọng lười biếng. Theo sau là một tên khác, lỗ mũi cong như bị bóp từ thuở sinh ra, mắt nhỏ tỏ vẻ ngạo nghễ.
Hai tên này – Xích Tàn Lang và Cẩu Tị Tử – không phải người đưa lương tháng, mà là hai cái bóng của Tĩnh Liêm Hạo, chó săn gác bên mép máng.
Tiếng cười khẩy khô như gỗ mục vọng vào tiểu viện.
“Phụng dưỡng đây, ngươi muốn lấy thì tới mà nhặt!”
Tên Xích Tàn Lang giơ tay, vẩy nhẹ một túi vải nhỏ như ném xương cho loài hoang thú đói khát.
Túi tiền không rơi trúng người Trần Kiều Ân, nhưng cũng không cách xa — chỉ đủ khiến nàng phải bước nhanh một bước, cúi thấp lưng mà nhặt lấy.
Tĩnh Dương nhìn chằm chằm hành động ấy.
Ánh mắt hắn, co lại.
Trần Kiều Ân tuy mỉm cười, nhưng bàn tay run nhẹ. Nàng biết… có người cố tình hạ nhục nàng, nhưng vì sinh kế, nàng vẫn cúi đầu.
“Cảm tạ hai vị sai dịch, nhọc lòng rồi.”
Giọng nàng nhẹ, lễ độ — không oán trách, không giận dữ.
Xích Tàn Lang và Cẩu Tị Tử ngẩng mặt nhìn trời, ngáp dài đầy khinh miệt, mắt đảo qua Tĩnh Dương đang đứng phía sau — không che giấu vẻ giễu cợt.
“Nguyệt phụng một nhà ba mươi kim tệ... hôm nay phát mười. Còn lại à? Phải hỏi Tài vụ đại nhân.”
Tên Cẩu Tị Tử đưa tay quệt mũi, dáng bộ khệnh khạng như kẻ đang ra lệnh cho một hạ nhân lão bộc.
“Phu nhân không bằng đi thỉnh Tĩnh Uyên đại nhân, ngài ấy chắc chắn sẽ minh xét.”
Lời nói thì mềm, nhưng giọng điệu lại lạnh như đá mài. Ai cũng biết Tĩnh Uyên là phụ thân của Tĩnh Liêm Hạo — kẻ đã khiến Tĩnh Dương suýt mất mạng.
Gương mặt Trần Kiều Ân tái đi một chút, nhưng nàng không phản bác.
Tĩnh Dương bước lên một bước.
Ánh mắt hắn chuyển lạnh. Cả thân thể tuy chưa mang đủ nội lực, nhưng một tia sát khí mơ hồ đã chợt thoát khỏi đáy mắt, như một vuốt móng linh thể ẩn hình, lặng lẽ quét qua hai tên sai dịch.
Hắn không nói, chỉ nhìn thẳng.
Cẩu Tị Tử rụt cổ lại một chút — hắn cảm nhận được gì đó khác thường. Một cỗ áp lực mỏng như chỉ vừa lướt qua gáy hắn, khiến tim bất giác lỡ nhịp.
Nhưng Xích Tàn Lang lại cười phá lên:
“Phế vật nhìn gì? Còn tưởng ánh mắt có thể chém người sao? Ngươi bây giờ ngay cả chó gác cổng cũng không dám chọc, đừng học làm rồng nằm mộng!”
Một tiếng “phế vật” rơi xuống…
Tĩnh Dương nhắm mắt.
Không phải vì nhẫn nhịn, mà là... giữ lại một thứ đang động trong khí mạch.
Một cảm giác lạ lùng như có bóng ảnh bốn chân lặng lẽ rướn lưng sau gáy hắn — không hình, không tiếng, chỉ là một sự hiện diện nhẹ như vuốt ve, sắc như vết cào.
Cảm giác này… hắn từng có.
Trong mộng.
Tĩnh Dương mở mắt. Mắt hắn lúc này, không chỉ là con người — mà sâu bên trong, có ánh liếc ngang của Di Miêu, như dã linh trú ngụ nơi huyết hải, dõi qua vạn lớp da thịt để nhìn vào bản ngã chân thật nhất của đối phương.
Cẩu Tị Tử sững sờ.
Hắn nhìn thấy gì trong mắt tên “phế vật” ấy?
Không phải ánh lửa. Không phải đao kiếm. Mà là... một cặp tròng mắt dã linh cổ xưa, lạnh, âm, nhưng cực kỳ tỉnh táo — như dã thú đã bị chôn sống dưới đất một trăm năm, bỗng vươn vuốt chọc thủng đất mà trở mình.
“Ngươi...”
Cẩu Tị Tử nuốt lời.
Tĩnh Dương không nói, không động, chỉ vươn tay — nắm lấy tay mẫu thân, nhẹ nhàng siết lại.
“Được rồi nương. Ta nhớ là mình vẫn còn sức để đi lấy phụng dưỡng một cách... đường hoàng.”
Giọng hắn trầm, nhưng rành mạch.
Hắn quay lưng bước vào nhà, để lại hai tên sai dịch đứng đó, không dám mở lời trào phúng như mọi khi.
Gió thổi qua mái ngói, chạm nhẹ vào tai Cẩu Tị Tử — nhưng hắn lại tưởng như vừa có một tiếng gầm cực nhỏ, vọng từ hư không...