Chương 5: Dạy Dỗ Nô Tài

“Thôi bỏ đi, các ngươi cứ đi đi…”
Giọng Trần Kiều Ân lạnh, tay siết chặt túi kim tệ, nhưng ánh mắt vẫn dịu lại như thói quen bao năm nhẫn nhịn.


Mười kim tệ — chưa đủ một nửa phụng dưỡng mỗi tháng. Nàng còn định mua chút dược thiện cho Dương nhi tẩm bổ khí huyết, lại phải để dành ít bạc vụn mua rượu cho trượng phu – thứ duy nhất khiến Tĩnh Viên Cương còn muốn sống sót thêm một ngày nữa.


Mấy năm qua, thứ duy nhất nàng học được là: “cúi đầu, sẽ được sống.”
Hai tên sai dịch cười đắc ý, chuẩn bị quay đi.
“Chậm đã.”
Tiếng quát không lớn, nhưng vang vọng như búa gõ vào trán.


Tĩnh Dương sải bước tới trước, ánh mắt trầm xuống như phủ một tầng bụi đen.
Xích Tàn Lang quay lại, ánh mắt như dao cùn khắc lên mặt thiếu niên:
“Có gì phân phó?”


Không một tiếng “thiếu gia”, không nửa lời lễ nghĩa – chỉ là “ngươi” đầy khinh miệt. Hắn đã theo chủ của mình học đủ trò thâm độc, nay lại đem ra giày đạp lên thể diện một nhà Tĩnh Viên Cương.


“Đem hai mươi kim tệ còn lại giao ra. Nếu không... đừng nghĩ hôm nay rời khỏi cửa.”
Giọng Tĩnh Dương lạnh như gió đêm cuối thu, không gằn nhưng bén.


available on google playdownload on app store


“Cẩu Tị Tử chẳng đã bảo rồi sao? Kim tệ không ở đây, muốn thì đi tìm tổng quản, hoặc đến gặp Tĩnh Liêm Hạo thiếu gia – chỉ không biết ngươi... có dám hay không.”


Ánh mắt Xích Tàn Lang đầy châm chọc, bên mép còn hiện rõ nụ cười nghiền ngẫm.


Mấy hôm trước, Tĩnh Dương bị đánh gãy xương, nằm mê man ba ngày ba đêm – chuyện đó chẳng khác gì truyền khắp Tĩnh gia. Cả đám nô tài đều biết: kẻ này đã rơi khỏi bệ cao, giờ là phế vật vô dụng.


“Có vẻ... hai tên cẩu nô tài này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Sát khí lặng lẽ dâng lên nơi đáy mắt Tĩnh Dương.
Trần Kiều Ân hoảng hốt kéo tay hắn:


“Thôi đi Dương nhi, để họ đi... Nương không sao đâu...”
Tĩnh Dương hít sâu, bàn tay rời khỏi mẫu thân, ánh mắt không còn do dự.
“Yên tâm, hôm nay nhi tử sẽ thay người trút một hơi giận.”


Hắn tiến từng bước. Cẩu Tị Tử rụt cổ. Xích Tàn Lang vô thức lùi nửa chân.


Không ai trong Tĩnh gia không biết: kẻ mang họ Tĩnh – dù phế, dù trọng thương – người ngoài không được dĩ hạ phạm thượng. Nếu để bề trên bắt được, ít nhất cũng bị trục xuất khỏi môn hộ.


Nhưng bọn họ tin chắc – Tĩnh Dương không dám làm gì.
“Trong ba tiếng, nếu không giao ra... các ngươi muốn sống cũng khó!”
“Ngươi dọa ai? Đã nói không có là không có, bản lĩnh thì tự đi mà đòi!”


Cẩu Tị Tử gào lên, đồng thời định kéo bạn mình quay đi.
“Ba!”
Tiếng đếm vang lên – lạnh như chém rơi đầu kẻ vọng ngôn.
“Đừng để ý đến hắn, đi thôi!” – Xích Tàn Lang kéo tay đồng bọn.


“Hai!”
Gió xào xạc trên sân. Lá cây bay nghiêng một hướng, như cảm ứng điều gì sắp đến.
“Quên đi Dương nhi, về thôi...” – Trần Kiều Ân giọng đã khẩn.
“Một!”


Chân Tĩnh Dương đạp đất – không kình lực nhưng như bắn ra khỏi khoảng không. Cả người hắn phóng thẳng tới trước mặt hai tên sai dịch.


Vân Tung Mị Ảnh – thân ảnh mờ như ảo linh. Trên không trung không có tiếng động, chỉ là một cái bóng xé qua như vuốt loài miêu hoang quét gió qua vách núi.
“Lưu Thủy Hành Vân!”


Một chưởng tung ra – mượt như mây, mạnh như sóng. Chưởng ảnh không quá nhanh, nhưng nhịp rơi vào đúng khoảnh khắc sống mũi Xích Tàn Lang chưa kịp co về.
Rắc!


Âm thanh ấy vang lên như đánh vỡ mặt trời trong lòng gã nô tài. Máu phun ra từ sống mũi, thân hình hắn bị hất ngược, ngã dúi dụi dưới đất.
“Ngươi… dám đánh ta? Ngươi có biết—”


Chưa kịp nói hết câu, Cẩu Tị Tử đã thấy một cơn gió quét ngang, tiếp sau đó là bóng ảnh như liệt miêu rút vuốt từ mù sương, lao tới không phát tiếng.
Không phải tốc độ. Không phải lực đạo.


Mà là... bản năng rình mồi – tinh tường, lạnh lẽo, và tuyệt đối không tha thứ.
Tĩnh Dương không nói lời dư, tung chân đá trúng nơi hiểm yếu giữa hai đùi Cẩu Tị Tử.
“Bịch!”


Tiếng kêu đau đớn như bị cào xé bật ra từ cổ họng tên nô tài. Cả người hắn cong lại như con tôm bị bóp giữa, ôm lấy mệnh căn, ngã quỵ xuống đất lăn lộn.
“Ta... ta...”


Cẩu Tị Tử run rẩy, cố gắng bò đi, nhưng cánh tay đã bị Tĩnh Dương tóm lại, nhấc lên như xách một con thỏ nhỏ trước khi vặt cổ.


Hai tay hắn siết lấy vai kẻ kia, đầu gối lần nữa đánh lên – không nhẹ, không chậm, mà là chính xác như đã luyện cả trăm lần trong mộng.


Máu trào nơi khoé miệng Cẩu Tị Tử. Hắn há miệng định kêu – nhưng không phát được tiếng.
Chỉ có tiếng thở khò khè, cùng ánh mắt trắng dại của kẻ đã sắp ngất xỉu vì đau đớn cực hạn.


Không ai dám đến can.
Chỉ có gió ngoài viện phả vào qua mái ngói, khiến mái tóc của Tĩnh Dương lật nhẹ như cỏ dại giữa thảo nguyên – dẻo dai, hoang dã, và nguy hiểm.
“Kim tệ đâu?”


Hắn cúi xuống, vỗ nhẹ lên mặt Xích Tàn Lang – giờ đã không còn chút hung hăng nào, chỉ còn lại nỗi sợ nguyên thủy.
“Có… có… tiểu thiếu gia tha mạng… có ngay đây…”


Xích Tàn Lang run rẩy moi túi, dâng ra túi tiền run bần bật. Trong mắt hắn không còn người – mà là một loài dã thú khoác lốt người, sẵn sàng cào toạc họng con mồi chỉ vì một ánh mắt khinh thường.


Tĩnh Dương cười lạnh, nhận lấy túi bạc, xoay người không nói thêm lời.
Gót giày chạm đất – nhẹ, nhưng dứt khoát. Không ai dám nhìn theo.


Trần Kiều Ân đứng nơi cửa, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn nhi tử mình – thân thể vẫn gầy yếu, nhưng bóng lưng kia, trong mắt nàng... lại rộng như núi bóng linh.
Bà không rõ hắn đã thay đổi thế nào.


Chỉ biết rằng – hôm nay, hắn đã giành lại thể diện cho một nhà vốn đã bị cả gia tộc giẫm nát như bùn đất.


Bên kia, từ một mái điện xa nơi trung viện, một bóng trắng lặng lẽ đứng cạnh song cửa. Gió thổi làm tà áo nàng khẽ bay, mắt khép hờ, tay cầm một lá linh sen đã khô một nửa.
Hàn Chi Mai.


Trong mắt nàng, một tia ánh sáng nhỏ vừa dao động – rất nhỏ, nhưng... không thể phớt lờ.
Cam Liên Diễm – thần thú huyết hệ của nàng, đang động.
Không phải vì sát khí.


Mà là vì bản năng huyết miêu trong vùng khí xá đang gợn sóng.






Truyện liên quan