Chương 6: Bán Vũ Thân Thể (Phần 1)
“Nương, về thôi. Đừng để mắt người dính phải bóng dáng của hai tên cẩu nô tài kia, tổn phúc.”
Tĩnh Dương khẽ kéo tay Trần Kiều Ân, đóng sập đại môn sau lưng, để lại phía ngoài hai kẻ co quắp không nhúc nhích như hai bọc rác thừa cuối chợ chiều.
Hắn dúi một túi bạc vào tay nương, không nói thêm gì, rồi xoay người về phòng. Gió sớm vẫn còn thoảng, nhưng trong lòng hắn — sương mù đã tan.
Trần Kiều Ân đứng sững một chỗ, đôi tay run run nắm chặt túi bạc, mắt nhìn theo bóng con trai đã khuất sau cánh cửa gỗ. Gầy, nhỏ, nhưng... kiên quyết như bóng linh miêu vượt tuyết đầu đông.
Bên trong phòng, Tĩnh Dương vung tay đau, rên rỉ một tiếng:
“Chỉ mới hai quyền, mà đã nhức đến tận tủy... Cái thân thể này yếu đến không thể tả.”
Hắn không giận.
Ngược lại, hắn cười.
Mỗi vết đau hôm nay là chứng minh — hắn đã khác xưa. Dù mới chỉ đả thông một kinh mạch, khí lực vẫn yếu hơn kẻ thường, nhưng hắn có đầu óc, có sát khí, và... bản năng của một dã thú từng ch.ết đi sống lại.
Phàm là huyết miêu, đều biết đâu là yếu huyệt. Lỗ mũi — một chưởng là đủ khiến hổ gục. Hạ bộ — một đá là khiến mãnh thú cũng cuộn mình không động.
Tĩnh Dương chọn thời cơ, chọn vị trí, ra chiêu quyết đoán — không phải vì tàn nhẫn, mà vì hắn biết: ở thế giới này, không có kẻ yếu được tôn trọng.
Hắn tự tay đun một thùng nước, gột sạch mồ hôi, rồi xếp bằng trên giường. Không khí trong phòng hơi ẩm, nhưng tâm hắn lại nóng như sắt được nung.
“Chỉ cần đả thông kinh mạch thứ hai… ta sẽ bắt đầu có chân khí tuần hoàn.”
“Mười hai đường chính mạch – chỉ cần một tháng – sẽ phục toàn!”
Hắn nhắm mắt, song chưởng mở về phía trước, hơi thở trầm xuống, thần niệm tập trung nơi đan điền. Từng tia huyền lực mỏng như sương bắt đầu hội tụ – ba dòng khí của Tam Phân Quy Nguyên bắt đầu xoắn dần lại, như ba chiếc đuôi linh miêu quấn lấy nhau giữa đêm rừng hoang.
Đúng một canh giờ sau, hắn mở mắt.
Chưa kịp đứng dậy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
Là phụ thân – Tĩnh Viên Cương. Vẫn là bộ áo vải xám nhạt, bầu rượu không rời tay, đôi mắt sâu nhưng mệt mỏi. Nhưng hôm nay — có chút sáng hơn.
“Nghe nương ngươi nói... ngươi đánh hai tên cẩu theo Tĩnh Liêm Hạo?”
“Vâng. Là con làm.”
Tĩnh Viên Cương đặt bầu rượu xuống, ngồi xuống mép giường. Một thoáng, trong mắt ông lướt qua tia hưng phấn, nhưng rất nhanh liền bị u ám phủ lấp.
“Ngươi... có thể tu lại huyền lực rồi sao?”
Tĩnh Dương lắc đầu:
“Chưa. Nhưng không lâu nữa, nhất định có thể.”
Hắn không giấu diếm. Trên vùng đất này, nội lực được gọi là huyền lực — khác tên, nhưng cùng đạo. Hắn học từ kiếp trước, nhưng luyện cho kiếp này.
Tĩnh Viên Cương khẽ cười, nhưng rồi ngẩng đầu uống một ngụm lớn, cay đến đỏ vành mắt:
“Dương nhi... ngươi biết mà, kinh mạch một khi bị hủy, muốn tu lại... nếu không có đan dược cấp năm trở lên, thì cũng là mộng giữa ngày...”
Ông nói như tự mắng mình. Tay cầm bầu rượu, nhưng tâm đã rách như áo gió giữa bão đêm.
Tĩnh Dương nắm tay lại, rồi chậm rãi buông ra. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết như cương kiếm đã được mài trăm lần:
“Cha, đừng tuyệt vọng. Liễu ám hoa minh – hoa nở trong bóng tối mới là hoa không tàn.”
Trong phủ Ngũ trưởng lão.
Tây sương phòng, gió lặng mà khí đọng.
Một thanh niên áo bào xanh tung người xoay thân giữa đình viện, trường kiếm trong tay kéo thành một đường sáng bạc:
“Thanh Hồng Quán Nhật!”
Kiếm quang xé không trung, vạch ra một tia khí tức như hồng hạc xuyên vân. Chân khí rung động quanh mũi kiếm, khiến cỏ dại dạt nghiêng như vừa gặp qua phong bạo.
Tĩnh Liêm Hạo đáp đất, thân hình ổn định, nét mặt ngạo nghễ. Đôi mắt một mí hơi híp lại, khóe môi cong lên mang theo vẻ khinh miệt sẵn có – loại ngạo khí của kẻ được sinh ra để cao hơn người khác một bậc.
Hắn thu kiếm, vừa lúc một thị nữ mặt hoa da phấn mang chậu nước đến bên:
“Thiếu gia, rửa mặt đi ạ.”
“Tiểu Mai, ngươi vẫn biết làm ta vui.”
Tĩnh Liêm Hạo vừa lau tay, vừa cố tình chạm lên má thị nữ. Giọng nói lười nhác nhưng ẩn trong đó là một loại bản năng chiếm hữu không thể phủ nhận.
Thị nữ đỏ mặt né tránh, đáp nhỏ như tiếng muỗi:
“Thiếu gia thật xấu…”
“Hắc hắc, vốn là người xấu. Đêm nay ngươi cứ để cửa mở, ta đến… chỉ để làm chuyện xấu.”
Giọng hắn mang tiếng cười, nhưng mắt lại không cười. Trong đáy đồng tử mờ tối kia – có một tầng khí tức nguy hiểm, như ánh sáng cuối cùng trong hốc đá trước khi linh miêu phóng ra.
Lúc hắn định quay người, chợt cau mày:
“Xích Tàn Lang, Cẩu Tị Tử... còn chưa về?”
“Dạ… chưa ạ.” – Tiểu Mai cẩn thận đáp.
Tĩnh Liêm Hạo ném khăn xuống chậu, hừ lạnh:
“Lũ phế vật. Chỉ là đi đưa chút phụng dưỡng, cũng mất nửa ngày trời.”
Cửa viện vang lên.
Hai bóng người lảo đảo bước vào như hai bao tải bị vứt ngoài bến thuyền. Một kẻ che mũi, một kẻ ôm hạ bộ, máu me đầm đìa, quỳ sụp trước mặt hắn như hai con trâu hoang bị thiêu mất lưỡi.
“Thiếu gia… cầu ngài làm chủ…”
“Xảy ra chuyện gì?”
Giọng Tĩnh Liêm Hạo không lớn, nhưng đủ lạnh để gió ngoài sân cũng chùn lại một thoáng.
Cẩu Tị Tử cố gắng nói, nhưng giọng đứt quãng như bị lưỡi đè nặng bởi sợ hãi. Cuối cùng chỉ có vài câu vỡ vụn:
“Là… Tĩnh Dương… Hắn… hắn... không biết vì sao… đã có thể… đánh bại cả hai chúng ta…”
Đôi mày của Tĩnh Liêm Hạo hơi cau lại.
Tĩnh Dương?
Kẻ phế mạch hai năm qua, như một con sâu trong góc tường, từng bị hắn đá suýt ch.ết giữa viện…
Đang nằm trong miệng lũ chó, lại bỗng dưng quật cường vươn vuốt như loài dã miêu rừng thiêng?
Hắn không tức giận.
Ngược lại… ánh mắt hắn hơi đổi sắc.
Một tia cảm giác kỳ lạ — không phải sợ, cũng không phải giận — mà là... một loại bất an bản năng, như miêu vương đang ngủ chợt cảm nhận được dấu chân lạ trên lãnh thổ.
“Hắn… không phải chỉ đả thông một mạch sao?”
Tĩnh Liêm Hạo nhíu mày, sát khí hiện lên một tầng mờ mờ nơi đầu vai, rồi tan nhanh như bị hút về đáy tim.
Một cảm ứng rất mỏng — rất sâu — như một dấu vuốt chạm khẽ vào gốc linh hồn, để lại ba đường xước nhỏ, không đau, nhưng... không thể quên.
“Được rồi, lui đi. Ta tự có sắp xếp.”
“Vâng… Thiếu gia…”
Hai tên nô tài run rẩy lui ra, mỗi bước đều như giẫm lên băng mỏng cuối đông.
Tĩnh Liêm Hạo đứng lặng, tay cầm chuôi kiếm, ánh mắt nửa nheo nửa mở. Trong gió mát phả qua đình viện, một con linh ảnh tản mờ như ảnh loài linh miêu mảnh khảnh lướt ngang trước mắt hắn — không hình, không hồn, chỉ là bóng khí giao hòa giữa hai kẻ cùng mang dấu ấn Di Huyết.
“Có vẻ... con phế miêu đó… muốn cắn ngược?”
Khóe môi hắn nhếch lên, mang theo mùi máu chưa rửa sạch.