Chương 7: Bán Vũ Thân Thể (Phần 2)
“Khốn kiếp! Một phế vật dám đánh chó của ta!”
Tĩnh Liêm Hạo giận dữ, giày vung đá vào mặt hai tên thuộc hạ, mặc cho bọn chúng mặt mũi bầm dập, vẫn không dám né tránh.
“Lại còn để hắn đoạt kim tệ, phế các ngươi đi thì sớm hơn một chút còn đỡ mất mặt!”
Cẩu Tị Tử run run nói:
“Hắn... tốc độ rất nhanh, động tác như ảo ảnh, nô tài còn chưa thấy rõ... đã bị trúng chiêu rồi.”
Xích Tàn Lang cũng vội phụ họa, sống mũi vẫn còn rỉ máu.
“Ngươi định nói... hắn tu luyện lại được huyền lực?” – Tĩnh Liêm Hạo nheo mắt, giọng khinh thường nhưng đáy mắt đã lóe lên một tia cảnh giác.
Không thể nào!
Ngay cả Thái thượng trưởng lão cũng từng nói rõ: Kinh mạch của Tĩnh Dương đã tuyệt – không thể khôi phục. Vậy mà... nay chỉ trong một tháng, hắn đã đánh ngã hai tứ cấp Võ Đồ?
“Lẽ nào… là thật?”
Sự bực tức biến thành lạnh lẽo. Tĩnh Liêm Hạo quay sang Tiểu Mai:
“Cho bọn chúng ít tiền chữa trị, rồi cuốn xéo đi.”
Sau khi người đã đi, hắn rút kiếm, giận dữ chém ngang một thân cây lớn trong viện — thân cây gãy đôi, tiếng “rắc” vang vọng như xé tan lớp bình lặng.
“Hừ! Cho dù hắn có thể tu luyện lại, thì sao? Còn hai tháng nữa là đến khảo hạch gia tộc. Đến khi đó… ta sẽ khiến hắn... không thể sống thêm lần nào nữa!”
Gió đêm cuộn qua sương phòng. Một bóng miêu ảnh mơ hồ trườn qua bóng trăng, chỉ là ảo giác… hay là một điềm gở?
…
Tại viện Tĩnh Dương, trời đã chuyển sang cuối canh ba.
Đã hơn nửa tháng kể từ ngày đả thông đạo mạch đầu tiên. Giờ phút này, hắn đang ngồi yên, toàn lực đánh vào kinh mạch thứ sáu.
So với tưởng tượng ban đầu, quá trình tu luyện lại diễn ra nhanh hơn — mỗi hai ba ngày lại đả thông một đạo mạch. Điều này khiến hắn kinh hỉ vô cùng.
Tam Phân Quy Nguyên Khí — quả nhiên là thần công thượng cổ, hội tụ ba đại tâm pháp, lại có thể dung hợp, nạp khí tuần thiên, gia tốc vận chuyển. Cảm ứng tinh tế, nội lực dồn ép, áp lực lan tràn, khiến từng tế bào trong người hắn như bị đốt mà sinh ra hỏa khí.
“Đến rồi...”
Hai dòng nhiệt lưu từ huyệt Dũng Tuyền dâng lên, xoắn lấy nhau, rồi chia năm hướng mà hội tụ tại điểm nghẽn của kinh mạch thứ sáu.
“Ầm!”
Một luồng huyền lực mạnh như búa đánh, trùng kích vào huyệt đạo đang bị bế tắc. Hắn hét nhẹ một tiếng, máu tươi trào ra từ mép — thất bại!
Nhưng Tĩnh Dương không nao núng. Hắn biết, giống như công phá cổng thành, một lần không đủ thì hai lần, mười lần, cho đến khi... vỡ!
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Sau mười ba lần liên tiếp, cuối cùng... dòng năng lượng như thủy triều tràn ra toàn thân.
“Ha ha ha!”
Tĩnh Dương bật dậy, phi thân vào thùng nước lạnh chuẩn bị từ sớm. Nước bốc khói, da thịt đỏ rực — nhưng trong mắt hắn là ánh sáng tinh thần tỏa khí.
Giờ đây, hắn đã đả thông sáu đạo kinh mạch — trở thành Bán Vũ Thân Thể.
So với người bình thường, hắn đã hoàn toàn khác biệt. Huyết khí dồi dào, tứ chi linh hoạt, sức bật vượt qua Võ Đồ bình thường. Hơn hết, hắn sở hữu đại kinh mạch trời sinh — mỗi một đạo mạch vừa rộng, vừa sâu, có thể tiếp nhận lượng huyền lực lớn gấp ba lần võ giả thường.
“Tam Phân Quy Nguyên Khí… đúng là tạo hóa!”
Mặc dù vẫn chưa bước vào cảnh giới Huyền Giả, nhưng hắn đã chạm tới ngưỡng cực hạn của Võ Đồ — chỉ cần đả thông toàn bộ mười hai mạch, đột phá sẽ là tất yếu.
Sau một canh giờ, trời dần sáng.
Tĩnh Dương ra sân, luyện lại hai thức Vân Tung Mị Ảnh và Bài Vân Chưởng. Mỗi động tác đều mang theo tính linh hoạt bản năng, bóng ảnh nhẹ nhàng, nhịp pháp nhuyễn chuyển — như thể từng động tác đều ẩn chứa dấu vết của Di Miêu cổ linh, nhanh, khôn, đầy biến hóa.
Sau khi luyện xong, hắn rửa mặt, thay y phục, rồi chậm rãi rời khỏi viện.
Hôm nay — là lần đầu tiên hắn rời khỏi nhà, chính thức bước vào vùng đất sống mà kiếp này hắn phải chinh phục bằng cả máu lẫn mệnh.