Chương 8: Linh Thảo Đường
Chợ lớn của Lạc Ấp Cổ Thành cách Tĩnh gia chẳng đầy một dặm, chỉ một khắc đi bộ, Tĩnh Dương đã đặt chân tới.
Đây là lần đầu tiên hắn bước chân ra khỏi Tĩnh phủ kể từ khi nhập thế. Con đường lát đá xanh, hàng quán chen nhau, tiếng rao hàng rộn rã như gió xô trong rừng trúc. Ánh nắng rọi xuống mái ngói cong cong, phản chiếu ánh kim từ phiến linh thiết, từ giọt nhũ dược trong những bình thủy tinh long lanh — tất cả đều như một giấc mộng cổ đại sống động.
Hắn hít sâu một hơi.
Khí vị linh khí lẫn vào gió, trộn cùng mùi thịt nướng bên quầy, hương hoa khô từ thảo dược, tất cả hợp thành một bản giao hưởng kỳ lạ khiến lòng hắn nhẹ đi mấy phần.
“Thế giới này... thật đáng sống.”
Sau nửa tháng khổ tu, tinh thần căng như dây cung, hôm nay Tĩnh Dương quyết định buông lỏng một lần. Dù là kiếp trước hay hiện tại, hắn luôn tin rằng: người luyện võ, càng phải biết sống.
Một tấm biển bằng đồng xanh khắc ba chữ "Linh Thảo Đường" sừng sững phía trước, chữ cổ vặn vẹo mà trầm ổn, hệt như long trảo ẩn trong mây. Trí nhớ truyền đến — nơi đây là thương hội duy nhất chuyên thu mua linh thảo tại Lạc Ấp Cổ Thành.
“Linh thảo phân mười giai. Giá trị từ mười kim tệ cho tới vạn lượng hoàng kim... thậm chí không định giá được.”
Tĩnh Dương khẽ gật đầu, bước vào.
Hai thị nữ dáng vẻ dịu dàng cúi chào:
“Hoan nghênh công tử quang lâm.”
Hắn cười nhẹ, không nói gì, chỉ lướt qua như gió. Ánh mắt hắn, vẫn như ảnh miêu hoang trong bụi cỏ, nhẹ mà quét, sâu mà không đọng.
Đại sảnh mênh mông, từng làn hương thảo nồng nặc tỏa ra, khiến tinh thần hắn như được gột rửa. Dưới quầy là những bình ngọc, hòm kính bày đầy linh thảo — mỗi loại một sắc, mỗi sắc một khí.
Một gốc Hàn Tinh Thảo, thân xám tro như tro lạnh, được định giá 1.500 kim tệ. Một nhị giai Ô Tham Vương có tuổi thọ chừng 500 năm, giá lên tới 1.800 kim tệ.
“Chỉ là một củ sâm nhỏ đã có giá bằng cả gia tài một hộ dân. Thế giới này... đúng là dựa vào huyết và linh mà đo nhân mệnh.”
Tĩnh Dương thầm cảm khái, nhưng thần sắc vẫn bình thản.
Một lão giả áo xám tiến đến, nét mặt hiền hòa:
“Công tử có chọn trúng linh thảo nào chăng?”
Tĩnh Dương cười lắc đầu:
“Tại hạ chỉ là tùy tiện nhìn một chút.”
Lão giả khẽ gật đầu, không lộ vẻ khinh thường hay lạnh nhạt. Trái lại, khi hắn định rời đi, lão còn lấy ra một quyển sách mỏng, đưa đến:
“Đây là Linh Thảo Lục do Linh Thảo Đường biên soạn. Công tử mang về xem, nếu có cần mua bán linh thảo, mong đừng quên chúng ta.”
Tĩnh Dương hơi bất ngờ, nhưng không thất lễ. Hắn nhận lấy, chắp tay cảm tạ.
“Đa tạ tiền bối.”
Linh Thảo Lục — không chỉ ghi chép hình thái, tác dụng của các loại linh thảo, mà còn là chìa khóa để hắn có thể tự do hành tẩu thiên hạ, một khi thập nhị kinh mạch được khai thông.
Hắn cẩn thận cất vào ngực áo.
Vừa rời khỏi cửa tiệm chưa được bao lâu, một đám đông chen chúc phía cuối phố làm hắn chú ý.
“Là chuyện gì?”
Thân thể hắn phản ứng như một cơn gió nhẹ, len qua khe người, nhảy lên vách gạch thấp để nhìn rõ.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt, một thiếu nữ quỳ giữa phố. Tóc dài che mặt, y phục vá chằng vá đụp, nhưng sống lưng vẫn thẳng.
Trước ngực nàng là tấm gỗ mộc khắc chữ máu đỏ:
“Bán mình chôn mẹ.”
Thiếu nữ quỳ giữa lòng đường.
Gió sớm luồn qua, lay động mái tóc rối phủ kín khuôn mặt nàng. Tĩnh Dương không nhìn thấy dung nhan, chỉ thấy đôi vai nhỏ nhắn kia run lên theo từng nhịp thở.
Tấm bảng gỗ treo trước ngực — chữ viết xiêu vẹo nhưng nét mực vẫn còn tươi:
“Bán mình chôn mẹ.”
Hắn im lặng đứng đó.
Không phải vì thương hại. Mà là... có thứ gì đó trong huyết mạch hắn vừa khẽ rung lên.
Một cảm giác lạ. Như thể có sợi dây vô hình nào đó — không từ trái tim, mà từ cốt tủy và ký ức huyết thống — bị kéo căng giữa tiếng khóc thầm lặng kia.
Không phải lần đầu hắn thấy cảnh này. Nhưng lần này... hắn không thể quay đi.
Đám đông xì xào bàn tán.
“Con nhỏ này cũng đẹp đấy... ai mua về làm hầu gái là lời rồi.”
“Nghe nói mẹ nó bị bệnh ch.ết đói ba ngày, không ai chôn, giờ lạnh cứng như tảng đá...”
“Phàm tiện dân, sinh làm gì cho phí gạo.”
Những lời này như kim châm xuyên qua không khí, chạm thẳng vào tâm trí Tĩnh Dương.
“Nếu là ta kiếp trước, chắc chắn đã cười lạnh bỏ đi rồi.”
“Nhưng hôm nay... lại thấy khó chịu.”
Một tên trung niên áo vải xám chen lên trước, đảo quanh nàng một vòng:
“Gương mặt cũng tàm tạm, thân hình chưa nở hẳn, coi như nuôi dạy được... Này, bán bao nhiêu?”
Thiếu nữ không ngẩng đầu. Giọng nàng như cánh bướm rụng:
“… Một ngàn kim tệ. Đủ để chôn mẹ ta.”
Tên trung niên nhíu mày:
“Một ngàn? Cái thân này còn chưa biết có xài được chưa, dám mở miệng hét giá trên trời?”
“Chôn cái xác thối kia, đem vứt bãi tha ma không được à?”
Lời chưa dứt, thân ảnh Tĩnh Dương đã xuất hiện như bóng ảnh xuyên không trung.
“Bốp!”
Một chưởng giáng thẳng vào mặt gã trung niên, khiến hắn lảo đảo ngã xuống bậc đá ven đường.
Cả đám người ngây ra.
Tĩnh Dương không nói gì. Chỉ là đôi mắt hắn – đen thẫm như màn đêm chưa có trăng – đang bừng sáng một tầng kim quang lạnh lẽo. Tầng sáng ấy không phải là khí tức, mà là bản năng bảo hộ — của loài dã miêu khi thấy đồng loại bị xâm phạm.
“Ngươi... ngươi là ai dám—”
Gã kia còn chưa gượng dậy, Tĩnh Dương đã bước lên, dậm thẳng chân xuống — ngay sát yết hầu hắn.
“Cút.”
Một chữ. Nhẹ như cơn gió, nhưng nặng như dãy núi. Gã kia run bắn người, bò dậy chạy không quay đầu.
Xung quanh thoáng im lặng.
Một lát sau, đám đông giải tán như thủy triều rút. Không ai dám dây dưa. Bóng thiếu niên áo vải đen kia, ánh mắt như ảnh Di Miêu trong đêm săn mồi, khiến tất cả lùi bước.
Chỉ còn thiếu nữ vẫn quỳ đó, chưa hay biết điều gì.
Tĩnh Dương bước đến gần.
Hắn nhìn nàng một lát, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện, rút ra một tấm kim phiếu từ Linh Thảo Đường.
“Đủ để chôn mẫu thân ngươi.”
Thiếu nữ ngẩng đầu.
Đôi mắt nàng – thanh thuần như suối đầu nguồn, lệ chưa khô đã ánh lên tia sáng không thể gọi tên.
“Ngươi là... chủ nhân ta sao?”
“Ta không mua ngươi.”
Tĩnh Dương nói. Mắt hắn khẽ động.
Giữa khoảng trán nàng… mờ mờ hiện ra một ấn ký kỳ lạ — ba cánh hoa li ti kết thành hình móng vuốt.
“Di Huyết Ấn?!”
Không sai — huyết ấn mà chỉ người mang mạch Di Huyết hệ mới cảm ứng được. Một mảnh Di Huyết tàn mạch... vừa rung lên trong lòng hắn.
Cam Liên Diễm... đã thức tỉnh.