Chương 9: Hoang Tùng Sơn Mạch
Tên phú thương bụng bự bị khiêng đi như bao tải rách, để lại trên đất vệt máu và tiếng thì thầm sợ hãi.
Tĩnh Dương vẫn đứng bên rìa đám đông. Mắt không rời khỏi thiếu nữ kia.
Hắn không ra tay, không chen vào — bởi vì linh giác trong huyết mạch hắn đang kêu gào, báo hiệu một biến chuyển lạ thường từ cô gái này.
Từ thời điểm nàng vén tóc, gương mặt ấy hiện ra — thanh thuần như ngọc đầu sông, ánh mắt ngây thơ chưa nhiễm bụi trần — có thứ gì đó trong hắn... vỡ ra.
Cam Liên Diễm.
Một cái tên chưa từng nghe qua, nhưng vừa thoáng hiện trong tâm trí, lại như hằng tồn từ kiếp trước. Lúc này, từ sâu thẳm trong nội hải, một âm quang liễm diễm đang vươn vuốt mềm lên mạch tâm.
Phía xa, Lý Quang Ngâm khẽ cười, tay phất nhẹ chiếc quạt ngà, bước tới trước mặt thiếu nữ. Hắn cúi xuống, ngón tay cợt nhả chạm lên cằm nàng:
“Tiểu mỹ nhân, từ nay ngươi theo bản thiếu gia, muốn chôn ai thì chôn, muốn ăn gì thì ăn, chỉ cần hầu hạ ta ngoan ngoãn...”
Ngón tay hắn chưa kịp chạm vào da thịt, “xoẹt!” — một bóng đen thoáng lướt qua như ảnh ảnh giữa tuyết.
“Rắc!”
Tiếng vỡ giòn tan vang lên, là cổ tay Lý Quang Ngâm... gãy gập!
“Aaaaaaaaaa!”
Tiếng hét như heo bị chọc tiết vang vọng khắp phố.
Tĩnh Dương đã đứng đó, một tay nắm cổ tay gã họ Lý, tay còn lại vỗ nhẹ lên y phục dính bụi:
“Chó không được sờ người.”
“Ngươi... ngươi dám?!” – Lý Quang Ngâm mặt mày vặn vẹo.
“Chặt chân người khác giữa phố, mồm đầy uế khí, ngươi còn xứng là người sao?”
Tĩnh Dương gằn từng chữ, đôi mắt phản chiếu sắc lục tỏa mờ — ánh miêu quang trong đêm săn mồi.
Sau lưng hắn, thiếu nữ kia đã đứng lên từ bao giờ. Mái tóc dài rũ xuống, bàn tay nắm chặt tấm bảng gỗ đến trắng bệch.
Không ai thấy... tại giữa trán nàng, ấn ký ba cánh hoa nhỏ mờ mờ phát quang, khẽ rung như lửa — Cam Liên Ấn.
Một luồng khí tức băng liệt mà thanh khiết tản ra từ người nàng, không rõ vô hình vô ảnh, nhưng phàm là người có linh căn thấp kém, lập tức thấy lạnh buốt sống lưng.
Lý Quang Ngâm nghiến răng:
“Ta là người Lý gia! Ngươi dám động đến ta, đừng mong sống yên ở Lạc Ấp Cổ Thành!”
Tĩnh Dương nhướng mày:
“Vậy thì... nhớ kỹ ta là ai.”
“Ta là Tĩnh Dương — trưởng tử Tĩnh Viên Cương, người từng bị coi là phế vật của Tĩnh gia.”
Cả phố chợ như bị chấn động.
Tĩnh Dương... đã trở lại?
Người từng bị phế mạch?
Không đợi ai kịp phản ứng, hắn thả Lý Quang Ngâm xuống đất như vứt một con rắn ch.ết.
“Cút. Trước khi ta đổi ý.”
Mấy tên người hầu Lý gia vội vàng chạy tới, kéo thiếu gia nhà mình đi như chạy trốn. Không ai dám quay đầu.
...
Tĩnh Dương quay lại, ánh mắt lần đầu tiên chạm thẳng vào mắt cô gái.
Nàng vẫn im lặng, nhưng đôi mắt ấy như dã linh ngủ vùi vừa được thức tỉnh.
“Ngươi tên gì?”
“… Hàn Chi Mai.”
“Đi theo ta. Trước tiên, chúng ta đi chôn mẫu thân ngươi.”
Cô gái khẽ gật đầu. Gió sớm lướt qua, mái tóc nàng bay nhẹ, thoáng lộ tấm lưng gầy yếu.
Phía sau gáy — một ấn ký mờ ánh lam hiện lên — dạng vết hoa bốc lửa, đúng với hình tướng được ghi trong [Di Huyết Tàn Phổ] về Cam Liên Diễm: "Kẻ tái sinh trong bi ai, lửa cam nở giữa băng sương."
...
Kể từ khoảnh khắc ấy, vận mệnh của Hàn Chi Mai và Tĩnh Dương đã giao nhau, như ánh trăng soi xuống móng vuốt ngầm trong đêm — âm thầm, sắc bén, không thể tách rời.