Chương 10: Sơ Chiến (Phần 1)

Tiếng gió gào khẽ lên giữa chợ đông, cuốn tung từng mảnh lá khô dưới chân.
Mắt Tĩnh Dương híp lại — mi mắt khẽ co, y như loài dã thú đang đánh hơi con mồi giữa đồng hoang.


Đám người hầu của Lý Quang Ngâm không chờ thêm. Một gã hộ vệ cao lớn rống lên một tiếng, vận kình vọt thẳng vào, hữu quyền kéo thẳng một vòng từ dưới eo đánh lên, muốn lấy thế sấm sét trực tiếp đánh ngã Tĩnh Dương.


Tĩnh Dương không lùi.
“Soang!”


Một chân điểm nhẹ, thân ảnh hắn hóa thành tàn ảnh, quét ngược lên đỉnh đầu đối phương. Bộ pháp Vân Tung Mị Ảnh phát động — thân hình nhẹ như lông tơ, mỗi một bước như vô tung ảnh lướt qua.


Tên hộ vệ vừa mất phương hướng, chưa kịp xoay người…
“Bốp!”
Một chưởng Lưu Thủy Hành Vân đã từ phía sau vỗ tới. Chưởng lực không nặng, nhưng lại đánh trúng vào chính đỉnh thiên linh của hắn.


Đầu hộ vệ đập xuống mặt đất, bất tỉnh tại chỗ.
Tên thứ hai hét lớn, vung một cặp thiết côn vung ngang.
Tĩnh Dương ánh mắt sắc lạnh — một loại bản năng tấn linh huyệt từ “miêu hệ chiến hồn” trỗi dậy.


available on google playdownload on app store


“Đánh vào gối, xương sống, yết hầu — chỗ nào yếu, chỗ đó ch.ết.”
“Phập!”


Thân ảnh hắn quét sang bên như loài dã linh xé gió, chân trái đạp mạnh lên khủy tay cầm thiết côn, gối phải tung ra — trực tiếp thúc vào ngực tên kia một cú đạp gãy xương.
Máu trào ngược từ miệng.


Người xung quanh chỉ thấy một chuỗi bóng ảnh đen nhảy múa, còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì ba tên người hầu của Lý Quang Ngâm đã ngã rạp trên đất như bao bố.


Chỉ còn lại tên cuối cùng. Tên này thân thủ tốt nhất, từng là Võ Đồ cấp bốn. Hắn gằn giọng, rút trường đao bên hông, thân hình thấp xuống, vận lực vào chân.
“ch.ết đi!”


Hắn thét lớn, vọt tới như hổ đói vồ mồi.
Tĩnh Dương vẫn đứng yên.
Ngay lúc đao sắp lướt tới — hắn bước nghiêng một bước sang phải, chân phải đạp mạnh vào mắt cá đối phương.
“Rắc!”


Tiếng xương vỡ truyền đến — động tác linh hoạt đến mức như đã đoán trước cả ngàn lần.
Miêu hệ chiến hồn – Di Huyết Phản Ứng!


Không đợi kẻ kia ngã xuống, Tĩnh Dương chụp lấy chuôi đao trong tay hắn, thuận tay bẻ ngược lại, bả vai tên hộ vệ “rụp” một tiếng gãy rời.
Tĩnh Dương thuận thế quay đầu nhìn Lý Quang Ngâm.


Kẻ kia đã sợ tới mức mặt trắng bệch như vôi, miệng mấp máy không nói nên lời.
Tĩnh Dương chậm rãi tiến lại gần, tay vỗ vỗ cây đao cong trong tay:
“Ngươi vừa nói... ngươi muốn đánh ch.ết nàng?”


“Ta… ta…”
“Ngươi cũng không muốn bỏ ra một đồng để chôn mẫu thân nàng?”
“Ta là người Lý gia… nếu ngươi động vào ta—”
“Phập!”


Mũi đao rạch một đường từ tóc hắn xuống sát tai, chỉ cách làn da mấy phân.
Một lọn tóc đen rơi xuống.
“Lý gia à?” — Tĩnh Dương cười lạnh, sát ý như hơi thở quét qua:


“Đi mà cầu lão tổ các ngươi đến gánh xác cho ngươi.”
Lý Quang Ngâm thân thể cứng đờ, trán rịn mồ hôi lạnh.


Gã cảm thấy như thể đang đứng trước một dã thú hoang dại — gân cốt mềm rũ, khí huyết trì trệ.


Tĩnh Dương buông chuôi đao, để nó rơi xuống đất "keng" một tiếng khô khốc, rồi quay lưng bước đi. Đám người xung quanh đã sớm tránh xa, nhưng tất cả đều đưa mắt nhìn theo bóng hắn — gầy gò, y phục đơn sơ, nhưng từng bước đi lại như lướt qua giữa gió lửa, tựa bóng ảnh rình mồi của dã miêu giữa sơn lâm.


Hắn dừng lại bên cạnh Hàn Chi Mai.
Thiếu nữ kia vẫn quỳ gối, yên lặng.
Tĩnh Dương chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng.


Gương mặt hắn — dưới ánh mặt trời ban trưa — hiện ra nét sắc lạnh, nhưng lại ẩn một phần ôn nhu chỉ thiếu ai đó gợi mở.
"Đứng lên." Hắn nói.


Hàn Chi Mai ngẩng đầu, ánh mắt vẫn đầy nước. Nhưng ẩn sâu trong đó không có sự yếu đuối — mà là ý chí.
“Ca ca, người vừa rồi... vì ta...”


“Ta vì ta.” – Tĩnh Dương mỉm cười. “Ta ghét kẻ ức hϊế͙p͙ người yếu hơn mình.”
Nàng nắm chặt bàn tay nhỏ, ngập ngừng rồi hỏi:
“Ca ca tên gì?”
“Tĩnh Dương.”


Nàng run nhẹ người, tựa như tên này chạm tới thứ gì đó đã bị phong kín rất lâu.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó — ấn ký giữa trán nàng lại sáng lên!
"Vút!"


Một cơn gió xoáy nhỏ xoay quanh nàng. Tĩnh Dương cả kinh, lập tức đứng chắn phía trước.
Từ sau lưng Hàn Chi Mai, một làn sương cam lửa nhè nhẹ bốc lên. Tỏa ra linh áp vô hình, khiến cho đất dưới chân khẽ rung động.


Tĩnh Dương lập tức nhận ra — đây không phải huyền lực! Đây là linh khí thần thú!
Cam Liên Diễm...


Hắn chỉ kịp lẩm bẩm trong lòng thì trước mặt đã hiện ra một ảo ảnh rực hỏa — hình thể linh hoạt, thân hình nhỏ gọn, bộ lông rực sáng sắc cam – đỏ như từng cánh hỏa liên thiêu đốt. Bốn chân khẽ bước, vuốt cong, đôi tai dựng đứng như đoán trước sát khí, ánh mắt xẻ dọc rực lên lam quang nhè nhẹ.


Một huyết sư hệ chân chính – dáng hình của Cam Liên Diễm, linh thú đứng đầu trong hàng hậu duệ Di Huyết Nhân Sư hệ — cuối cùng cũng hiện thân trong ý niệm.


Ảo ảnh vừa hiện đã lượn một vòng quanh Tĩnh Dương, sau đó quấn lấy Hàn Chi Mai rồi tan biến thành quầng sáng đỏ cam, nhập lại vào giữa trán thiếu nữ.
Nàng ngất đi, thân thể mảnh mai nghiêng về phía trước.


Tĩnh Dương lập tức đỡ lấy nàng. Vầng trán vừa rồi nóng rực, nhưng giờ lại mát lạnh tựa dòng suối giữa rừng sâu.

Chung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.


Không ai dám ho he, kể cả đám người còn chưa rút hết của Lý gia. Bởi vì thứ vừa rồi, dù là kẻ có linh căn tạp bát cũng cảm nhận được — đó không phải ảo thuật. Đó là thần uy.


“Chuyện hôm nay,” Tĩnh Dương đảo mắt nhìn quanh một vòng, thanh âm không lớn nhưng rõ như tiếng chuông đồng, “Ai muốn nói, có thể nói. Ai muốn quên, ta cảm ơn trước.”


Một câu nói, vừa như nhẹ nhàng, vừa như tràn đầy sát ý.
Không ai đáp.

Tĩnh Dương bế Hàn Chi Mai rời đi.


Từng bước, từng bước — nhẹ như lá rụng, nhưng lại nặng như khí cơ bắt đầu khởi động đại thế.
Hắn biết… đây chưa phải kết thúc.
Cam Liên Diễm…
Là một khởi đầu.






Truyện liên quan