Chương 11: Sơ Chiến (Phần 2)

Lý Nguyên Hóa trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không ổn, ánh mắt lạnh lùng quét xuống con trai:
– Ngươi có chắc chắn... là Tĩnh Dương không dùng linh khí phụ trợ?
Lý Quang Ngâm run giọng đáp:


– Không! Con… con không nhìn thấy linh thú gì cả, hắn ra tay rất nhanh, nhưng rõ ràng là do thân pháp và công pháp cực kỳ cao minh… giống như...
– Giống như Di Huyết Bộ Pháp? – Lý Quang Hán nhíu mày.


Cả đại sảnh thoáng chấn động. Ánh mắt Lý Nguyên Hóa trở nên cực kỳ trầm trọng:
– Di Huyết Nhân Sư… Đã bao nhiêu năm rồi không có ai thức tỉnh?


Một luồng khí cơ lạnh buốt như từ vực sâu lan ra, dù chưa ai nhắc tới tên, nhưng cả hai phụ tử nhà họ Lý đều thầm hiểu — nếu Tĩnh Dương thật sự thức tỉnh huyết mạch Di Huyết Nhân Sư, thì đây không phải là chuyện nhỏ trong phạm vi Tĩnh gia nữa…



Cùng thời khắc đó.
Tại một nơi âm u phía sau sơn phòng của Tĩnh gia, một tấm bia đá không tên đột nhiên rạn nứt.
“Cạch…”


Từ vết nứt mảnh như tơ tóc, một luồng khí tức cổ lão như vượt qua nghìn năm tràn ra, mang theo khí âm kỳ dị. Bên dưới tấm bia, một trận pháp ẩn hiện huyết quang — chỉ vừa nhấp nháy rồi lại lặng im.


available on google playdownload on app store


Tĩnh Viên Cương đang ngồi trước bàn rượu, giật mình mở mắt.
“Là... Di Miêu?” — hắn lẩm bẩm.


Một đoạn trí nhớ cũ xưa hiện lên — năm xưa hắn từng chứng kiến một bóng ảnh đen tuyền, chín đuôi lay động giữa cơn lốc đêm đen. Đó là lúc phụ thân hắn dẫn hắn đến tế lễ cổ mộ — nơi thờ chín vị Thần Huyết, mà Di Miêu là một trong những Thần Huyết cao cấp — chủ linh lực cảm ứng, ẩn hành và báo ứng.


Nếu tấm bia động, chứng tỏ đã có huyết mạch bị khơi dậy…
“Chẳng lẽ… là Dương nhi?”

Về phía Tĩnh Dương.


Hắn đã rời khỏi chợ, trên vai khoác một bao nhỏ chứa Linh thảo lục, vài vật dụng lặt vặt, bên hông đeo túi kim tệ vừa đoạt được.


Trong đầu hắn vẫn văng vẳng lời của nữ hài kia: “Ân nhân, ta là người của ngươi rồi.”
Tĩnh Dương cười khổ: “Không phải kiểu ‘trả ơn’ như vậy chứ…”


Bước chân hắn dừng lại ở ven hồ nhỏ ngoài thành nam, ánh nước lặng như gương.


Bất chợt, không trung phía xa chợt lóe lên hàn mang. Một đạo khí tức bén nhọn như lưỡi đao đập xuống — một người mặc y sam xám bạc, khí tức lạnh như băng, lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn.


Tĩnh Dương không quay đầu, chỉ khẽ nói:
– Thất cấp Võ Đồ… người của Tĩnh Liêm Hạo?
– Ngươi hại người của ta, còn dám lớn tiếng ngoài chợ? Hôm nay, chặt một tay ngươi, coi như cảnh cáo.


Tĩnh Dương xoay người, ánh mắt trầm ổn.
– Vậy phải xem ngươi có đủ tư cách lấy tay ta hay không.
Người kia không nhiều lời, lập tức đánh tới.


Tĩnh Dương hạ thấp người, Vân Tung Mị Ảnh bùng phát, thân ảnh biến mất như khói. Hai bóng người xoay quanh hồ nhỏ, sóng nước lăn tăn cuộn tròn dưới uy lực va chạm.
"Sương Phong Phác Diện!"
"Phong Thần Loạn Ảnh!"


Liên hoàn quyền, cước, chưởng – tất cả đều lượn quanh như hồn ảnh trong bóng hoàng hôn, đánh ra không khí cuồn cuộn.


Cuối cùng, khi kiếm khí của đối phương xuyên tới ngực Tĩnh Dương, hắn xoay người chặn lại, ngay lúc va chạm — huyệt ấn giữa trán Tĩnh Dương mơ hồ xuất hiện một vòng vầng sáng mỏng, giống hình viên tròn đỏ tía, mờ như hỏa vân.


Một tiếng rít nhỏ như tiếng thú gầm vọng trong linh hồn.
Kẻ tấn công sững người, toàn thân run rẩy, đột ngột thụt lùi.
– Linh khí này… Là huyết khí của… Di Huyết Nhân Sư?!
Tĩnh Dương khẽ lẩm bẩm:


– Không ngờ... lại tự khơi lên vào lúc này.
Người kia lập tức lùi lại ba bước, sắc mặt trắng bệch, run rẩy quỳ xuống:
– Thuộc hạ... có mắt không tròng! Xin tha mạng!
Tĩnh Dương nhìn hắn, khẽ nói:


– Trở về nói với chủ nhân của ngươi, sau này muốn giết người, hãy tự mình đến.

Hắn quay đi.
Gió thổi qua, vầng sáng đỏ tía kia tan biến như chưa từng tồn tại.


Nhưng từ khoảnh khắc đó, Tĩnh Dương đã chính thức bước lên con đường... khai mở Di Huyết Thần Ấn.






Truyện liên quan