Chương 12: Hàn Chi Mai
Hàn Chi Mai đứng cạnh Tĩnh Dương như cây liễu non chớm hạ, trên thân áo vải thô giản đơn, mái tóc đen buộc bằng sợi dây gai thô, thế nhưng giữa vầng trán lại lộ một cỗ khí chất thanh linh hiếm thấy.
Trần Kiều Ân vừa nhìn đã cảm thấy vui lòng. Bà là nữ nhân từng kinh qua sóng gió, ánh mắt xưa nay không sai, liền thuận miệng hỏi:
– Tiểu cô nương, con tên gì?
Hàn Chi Mai cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
– Dạ… Nô tỳ tên gọi Chi Mai, mẹ từng nói… đời này chỉ có thể là người của ân nhân, không được làm người khác.
Câu nói đơn sơ, lại khiến trong lòng Tĩnh Dương thoáng chấn động. Trong phút chốc, ánh mắt hắn không dám giao với đôi mắt kia – một đôi mắt như ngấn tuyết pha ngọc, lại ẩn ẩn có một tia linh khí như sóng gợn, khiến người ta không dám mạo phạm.
"Không giống người thường..." – Tĩnh Dương âm thầm đánh giá, nhưng không tiện biểu lộ ra mặt.
Trần Kiều Ân liếc sang nhi tử, cười tủm tỉm:
– Dương nhi, người ta đã dám đến cửa bái chủ, ngươi cũng nên nhận một lời!
Tĩnh Dương có chút dở khóc dở cười, khẽ nói:
– Vậy… ngươi nếu đã nói vậy, sau này cứ ở lại, nhưng đừng gọi là nô tỳ. Ta không thích cái lễ pháp kia, gọi tên ngươi là được.
Hàn Chi Mai ngẩn người, rồi đỏ mặt, nhẹ giọng đáp:
– Dạ, Chi Mai tuân lệnh…
Kể từ đó, trong viện nhỏ nhà Tĩnh gia có thêm một tiểu cô nương, mỗi ngày quét sân, bưng trà, đun nước, chăm nom dược thảo, tuy ít nói, nhưng tay chân nhẹ nhàng, cử chỉ đoan chính, không chê vào đâu được.
Điều kỳ quái duy nhất là, mỗi lúc sáng sớm, Tĩnh Dương đều thấy Chi Mai ngồi trên đỉnh mái, mắt nhắm hờ, thân thể như hoà vào ánh bình minh, dường như đang cảm ứng một luồng khí nào đó trong trời đất.
Một buổi sớm, Tĩnh Dương rời khỏi đình viện, vừa ra sau vườn liền thấy Hàn Chi Mai đứng dưới gốc trúc, tay vuốt một sợi dây mảnh như tơ. Trên dây, từng giọt sương sáng lấp lánh, không rơi mà lơ lửng.
– Chi Mai, ngươi đang làm gì?
Nàng giật mình, lúng túng nói:
– A… nô… thiếp… chỉ là cảm thấy trúc này có hơi thở rất quen, nên muốn bắt khí lưu trong mạch gió một chút…
Tĩnh Dương nhíu mày, quan sát kỹ nàng lần đầu tiên. Trong nháy mắt, hắn dường như cảm nhận được trong cơ thể Hàn Chi Mai ẩn giấu một dòng chảy âm nhu nhưng lại mạnh mẽ đến kinh người. Nó không giống huyền lực, mà giống như một loại linh vận cổ xưa, mang theo khí tức dã hoang, mềm mại mà sắc bén – đúng như phong vận của loài linh miêu bóng đêm mà Tĩnh Dương từng thấy trong bí cảnh kiếp trước.
"Không lẽ... nàng cũng là một trong Di Huyết tộc?"
Ý nghĩ đó lóe lên khiến tim hắn đập mạnh. Dưới đáy lòng, Tĩnh Dương âm thầm cẩn trọng hơn.
…
Đêm đó, sau khi đả tọa xong, Tĩnh Dương nằm xuống, nhưng không thể ngủ yên.
Mắt hắn mờ dần, cảnh vật chung quanh đột nhiên biến đổi.
Giữa cánh rừng huyền sắc, có một gốc thụ khổng lồ mọc từ đá dựng, bên dưới rễ cây là vòng huyết ấn hình chín đường cong đối xứng.
Một bóng thiếu nữ áo trắng đứng dưới gốc cây, tóc dài tung bay, mơ hồ không rõ diện mạo, chỉ nghe giọng nói mỏng manh như gió đêm:
– Ngươi đã mở huyết ấn, còn không dám nhận?
Tĩnh Dương giật mình:
– Ai? Là ai ở đó?
Nữ tử áo trắng không đáp, chỉ đưa tay chỉ về hướng bắc. Trong hư không, từng vầng sáng đỏ tía lấp lánh xoay quanh, chầm chậm kết thành hình – chín đuôi, một ánh mâu, linh văn hình loan.
"Di Huyết Nhân Sư – Cam Liên Diễm đã thức tỉnh. Người kế thừa, chớ phụ huyết mệnh."
Hắn vùng tỉnh.
Trên trán... mồ hôi lạnh như mưa rơi.
Chính tại thời khắc ấy, ở ngoài hiên viện, Hàn Chi Mai mở mắt. Nàng ngước nhìn ánh trăng, trong đáy mắt như có tia sáng đỏ lướt qua.
Nhẹ như thở gió.
– Cam Liên… Diễm.
Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Dương tỉnh dậy, trong đầu vẫn còn vương vấn hình ảnh từ giấc mộng kỳ dị kia. Trong lòng hắn khẽ run — chín đuôi? Linh văn hình loan? Cam Liên Diễm? Chẳng phải đó là danh hiệu một trong cửu đại Thần thú Di Huyết sao?
Hắn rửa mặt, đi ra đình viện, đã thấy Hàn Chi Mai đang đứng dưới gốc cây ngọc mai, vạt áo trắng khẽ lay động theo gió. Nàng nghiêng đầu nhìn lá mai rơi, động tác như vẽ, hệt như loài linh thú đang cảm nhận âm vận trong thiên địa.
Tĩnh Dương bước đến, giọng điềm tĩnh hỏi:
– Chi Mai, đêm qua ngươi có nằm mộng gì lạ không?
Hàn Chi Mai hơi ngẩng lên, mắt phượng khẽ lay, hồi lâu mới đáp:
– Có thấy... một cây cổ thụ mọc từ đá, trên đó treo đầy lồng đèn đỏ không thắp lửa. Một nữ tử áo trắng đứng dưới cây, không nhìn rõ mặt.
Tĩnh Dương trong lòng đại chấn, nhưng sắc mặt không đổi, chỉ "ừm" khẽ một tiếng rồi không hỏi thêm.
“Không sai… nàng cũng thấy. Hẳn là khí tức Di Huyết đã bắt đầu thức tỉnh...”
Càng nghĩ càng rối, hắn liền dời tâm khỏi mộng cảnh, tiếp tục chuyên tâm tu luyện.
Buổi trưa, khi hắn đả tọa tới tầng thứ bảy Tam Phân Quy Nguyên Khí, huyền lực lần đầu tiên dâng lên quá nửa đan điền, thân thể run lên một cái, cả người như có lửa chầm chậm bùng nổ. Trán toát mồ hôi, nhưng nội tức ổn định hơn nhiều so với những lần trước.
– Sắp tới rồi... Chỉ cần ba kinh mạch cuối cùng, ta có thể bước vào Huyền Giả cảnh sơ cấp!
Bên ngoài, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới. Hàn Chi Mai đặt một khay gỗ xuống bàn, trên khay là một chén thanh trà cùng vài lát linh thảo mỏng thái đều — cách phối hợp, không sai biệt gì với phương pháp dưỡng huyết theo Linh thảo lục hắn từng xem.
Tĩnh Dương kinh ngạc:
– Ngươi biết dùng Huyết Dưỡng diệp phối hợp với Thanh Lan tử?
Chi Mai cười nhạt:
– Mẫu thân từng là dược đồng, có dạy qua một ít. Huống chi... linh thảo cũng như huyết văn, đều cần cảm mà không thể ép.
Câu nói đơn sơ lại khiến lòng Tĩnh Dương hơi dâng sóng. Huyết văn? Một nữ tử thường nhân sao có thể dùng từ ấy?
Hắn không vạch trần, chỉ cúi đầu uống trà.
…
Chiều tối hôm đó, khi hai người đang luyện quyền trong viện, đột nhiên từ ngoài cửa có tiếng hét thất thanh:
– Cứu… cứu mạng! Mau cứu tiểu thiếu gia!
Một gia nhân hộc tốc xông vào, mặt cắt không còn giọt máu, phía sau lưng dính đầy vết trảo, máu tươi nhầy nhụa.
Tĩnh Dương lập tức tiến lên giữ người lại, hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
Gia nhân kia thở dốc nói:
– Là… là Trương gia Luyện Phong Thú… Không biết tại sao lại điên loạn! Nó đột phá cấp năm rồi… hiện đang tàn sát trong chợ, có người nói… có kẻ dùng linh khí dụ dã tính bộc phát!
Hàn Chi Mai khẽ run người, sắc mặt bỗng chuyển hồng, lòng bàn tay vô thức siết lại. Trong mắt nàng thoáng hiện một tầng hỏa diễm mỏng như sương – vừa hiện liền tắt, nhưng Tĩnh Dương bắt được.
– Chi Mai?
Nàng không đáp. Lưng nàng lúc này căng như dây cung, mười đầu ngón tay khẽ run, gương mặt dịu dàng thường ngày chợt lạnh xuống — giống như linh thú bị giật đuôi.
Tĩnh Dương khẽ quát:
– Lui xuống! Ta đi!
Nhưng khi hắn vừa cất bước, Hàn Chi Mai vươn tay, giữ hắn lại:
– Ta đi.
– Ngươi? Ngươi không phải võ giả…
– Nhưng ta biết cách ngăn Luyện Phong Thú.
Ánh mắt nàng sáng rực như ánh tà dương, mang một tia ma lực khiến người ta vô thức tin tưởng. Tĩnh Dương thoáng ngập ngừng, rồi rốt cuộc gật đầu:
– Vậy đi cùng.
Hai người rời khỏi Tĩnh gia, hướng về phía chợ.
…
Tại trấn Tây.
Một con thú hình sói, toàn thân da xám ánh kim, cặp sừng cuộn sát đầu, móng vuốt sắc như đao, đang rống lên giữa khung cảnh tan hoang. Mười mấy người bị thương nằm rải rác, thương thế tơi tả.
Tĩnh Dương lao đến, vận lực toàn thân, vừa định lao ra thì thấy một bóng trắng sượt qua.
Hàn Chi Mai nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Luyện Phong Thú.
Con thú gầm lên, lao tới. Nhưng khi khoảng cách chỉ còn ba bước, thân thể nó đột ngột khựng lại.
Một mùi hương thoang thoảng dâng lên, mắt nó mờ đi, thân thể run rẩy như bị áp chế.
Hàn Chi Mai đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên giữa trán thú, trong miệng nhẹ niệm một câu cổ ngữ:
– “Liên hỏa bất diệt, huyết văn bất biến… Tịch Hỏa ấn, phong.”
Một vầng hỏa diễm hình hoa sen bùng lên dưới lòng bàn tay nàng, ấn xuống trán thú.
"Ầm!"
Thân thể thú run bắn, ngã xuống.
Tĩnh Dương trợn mắt, cả quảng trường ch.ết lặng.
…
Hàn Chi Mai xoay người, ánh lửa đỏ nơi tròng mắt lặng lẽ rút lại. Nàng cười nhạt:
– Thiếu gia… ngươi còn muốn hỏi… ta là ai sao?