Chương 13 – Huyết văn phản ứng
Trăng sáng treo cao, gió đêm thổi nhẹ qua song cửa, mang theo hương hoa mai thoang thoảng.
Tĩnh Dương đứng trong tiểu viện, hai tay đặt sau lưng, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm như đang suy tư điều gì. Trong lòng hắn lúc này như có lửa âm ỉ — không phải vì rượu, mà là một luồng khí tức mơ hồ đang khuấy động nơi đan điền. Huyết khí dâng lên như có linh tính, không giống nội lực bình thường mà hắn từng luyện, mà là một loại dao động kỳ dị, như có sinh mệnh riêng.
Đúng lúc ấy, một cơn gió nóng phất qua vai, hắn quay lại, đã thấy Hàn Chi Mai đang đứng cách hắn không xa, mái tóc đen buộc nhẹ tung bay, trên người nàng khoác một chiếc xiêm y trắng nhạt, thêu hoa văn hỏa diễm uốn lượn như khói.
– Thiếu gia, người còn chưa nghỉ?
Thanh âm nàng mềm như lụa, nhưng trong đêm khuya lại gợi cảm giác là lạ. Đôi mắt kia, vốn thuần khiết, lúc này lại như phủ một tầng sương đỏ, dịu mà mê.
– Ta đang luyện khí, cảm thấy trong đan điền có dị động, nên muốn yên tĩnh suy ngẫm một chút.
Hàn Chi Mai nghe xong, ánh mắt khẽ biến, nàng lặng lẽ bước lên vài bước, gió đêm theo mỗi bước chân nàng dường như ấm dần lên.
– Thiếu gia... Vũ Tích gần đây cũng thường thấy trong người có chút nóng, đặc biệt là vào buổi tối, tim đập nhanh, huyết khí sôi sục… không biết có phải là bệnh lạ hay không...
Nàng dừng lại, đứng sát cạnh Tĩnh Dương, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, giọng nói khe khẽ:
– Hoặc… là huyết mạch dị biến?
Lòng Tĩnh Dương chấn động.
“Huyết mạch dị biến” không phải từ ngữ mà người thường có thể tùy tiện nhắc đến. Hơn nữa, trên cổ tay nàng, dưới ánh trăng mờ, Tĩnh Dương bất ngờ nhìn thấy một quầng sáng mờ đỏ như thiêu đốt đang chầm chậm xoay chuyển, hình dạng mờ hồ là một đóa liên hoa bốn cánh, chính là ấn ký của Cam Liên Diễm – hỏa hệ Di Huyết Thần Sư.
– Chi Mai! Tay của ngươi… có từng phát sáng như thế này trước đây?
Tĩnh Dương nắm lấy cổ tay nàng, ánh sáng dưới da càng lúc càng rõ rệt, tim hắn đập mạnh.
Hàn Chi Mai hơi cúi đầu, giọng trầm xuống:
– Lúc ta còn nhỏ, từng có vài lần như vậy... Nhưng đều là lúc gặp phải nguy hiểm, hoặc khi cảm xúc dao động mạnh. Nhưng chưa bao giờ sáng rõ như đêm nay. Có lẽ là vì... bên thiếu gia có khí tức quen thuộc.
Tĩnh Dương khựng lại.
Hắn thầm vận chuyển huyền lực, chậm rãi dẫn luồng khí ở đan điền, bất ngờ... một đạo hồng tuyến mảnh như tơ máu chợt thoát ra từ lòng bàn tay, lập tức tương ứng với ấn ký Cam Liên trên tay Hàn Chi Mai.
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc, hai luồng khí tức cộng hưởng – hỏa diễm xoắn lấy sương huyết, giao thoa giữa hư không. Trán Tĩnh Dương nổi lên một tia sáng như ngọn lửa vờn mây, còn giữa ngực Hàn Chi Mai, hoa văn liên hoa cháy rực, phát ra nhiệt độ đáng sợ.
– Đây là... huyết văn cộng hưởng?
Hắn sững sờ. Nếu theo Di Huyết Nhân Sư cổ thư từng ghi, chỉ khi một chủ thể mang huyết thống Di Huyết Thần Tộc chạm vào “cộng mạch tương liên”, tức là cùng huyết hệ, cùng pháp văn, mới phát sinh “huyết văn phản ứng”.
Chi Mai nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình, thở dốc từng hồi, toàn thân run rẩy:
– Nóng quá… Thiếu gia… ta không thể khống chế được...
Nàng khụy xuống, cả người đẫm mồ hôi, xiêm y dính chặt vào thân, hơi thở gấp gáp mang theo khí tức hỏa diễm rực cháy.
Tĩnh Dương lập tức điểm ba huyệt trên tay nàng, rót vào một tia huyền khí âm nhu để giúp nàng ổn định huyết khí.
– Chi Mai, ngươi... rốt cuộc là ai?
Nàng ngẩng đầu, giữa ánh mắt là một tia sáng cháy rực:
– Thiếu gia, nếu ta nói… ta không phải người phàm, ngài… có tin không?
Tĩnh Dương nhìn nàng, ánh mắt nghiêm nghị, nhưng lòng lại dấy lên một cơn kích động:
– Ta tin.
Chi Mai chậm rãi ngồi dậy, thì thầm như mộng:
– Ta là hậu nhân của Cam Liên tộc… một trong chín huyết mạch Thần Sư... được gọi là Diễm Vũ Chi Linh.
Gió đêm vốn dịu dàng, giờ đây hóa thành trận cuồng lưu bất định. Cánh hoa trong sân lay động, trăng trên trời như cũng bị một thế lực vô hình kéo lệch.
Tĩnh Dương khẽ rùng mình, sau khi nghe lời của Chi Mai, lòng hắn rung chuyển không thôi. Cam Liên tộc… là một trong cửu đại huyết hệ Thần Sư, từng được ghi trong Di Huyết Ký Thư, thần thú hóa linh, hóa người, máu thừa linh mạch, có thể phản phệ thiên đạo.
Mà điều hắn không ngờ chính là, trong chính cơ thể hắn, huyết mạch cũng đang hồi ứng.
– Thiếu gia, ngài... cũng không giống người thường.
Chi Mai nhìn vào mắt hắn, ánh lửa trong đôi đồng tử của nàng phản chiếu một bóng người mơ hồ, như có đôi cánh vân sắc giăng ngang bầu trời.
– Khi chạm vào tay ngài, trong thân thể ta vang lên một tiếng gọi... rất xa, nhưng cũng rất thân quen.
Tĩnh Dương lùi một bước, cảm nhận trong ngực một luồng nóng bức lan tỏa, ngực trái bắt đầu rực cháy, quầng sáng như vân gió đột nhiên hiện ra giữa xương ức. Một ký hiệu như chữ "Vân" cổ, cấu trúc xoắn ốc như gió cuộn, từ từ xoay chuyển — Di Huyết Ấn – Phóng Hành Vân!
Ngay khoảnh khắc đó, trời đất mơ hồ lặng lại, một mảnh hư ảnh như vùng trời thượng cổ hiện lên trong ý niệm Tĩnh Dương: hắn đứng trên tầng không, thân khoác trường bào xám bạc, sau lưng giăng dài bốn đuôi hư ảnh như dải ngân phong, mắt nhìn xuống thiên hạ, dưới chân là sơn xuyên, hải vực, đại địa vạn dân quỳ bái.
– Đây là... ta?
Tĩnh Dương run rẩy, máu trong người như dậy sóng. Ý niệm kia như thực như hư, nhưng rõ ràng đến đáng sợ. Một tiếng gầm gió xoáy vang lên trong thức hải, cùng lúc đó, lồng ngực hắn vang một tiếng phanh giòn giã.
– A!
Hắn thét lên, quỳ rạp xuống sân đá. Ngực đau đớn như lửa đốt, huyết mạch đang bị kích phát một cách dữ dội. Cánh tay hắn vỡ ra từng tia huyết tuyến nhỏ, xoắn vào nhau, tụ lại ở cổ tay tạo thành một hình vân cực kỳ tinh tế: Phong Ẩn Liên Văn.
– Di Huyết thức tỉnh...
Chi Mai kinh hô một tiếng, lập tức quỳ xuống trước mặt hắn, nghiêm trang nói:
– Kẻ mang Phóng Hành Vân ấn, là thiên mệnh chi chủ của Di Huyết hệ gió. Ngươi… là người được chọn kế thừa tổ huyết.
Toàn thân Tĩnh Dương run lên, như rơi vào vực sâu, nhưng sau vài nhịp thở, khí tức hỗn loạn trong người hắn dần ổn định. Huyết mạch nơi ngực từ bỏng rát chuyển sang mát mẻ, một luồng lực lượng mỏng manh nhưng tinh thuần lặng lẽ tràn khắp tứ chi bách hài.
Trong đầu hắn, một dòng ký ức chảy qua như suối: những tàn ảnh xưa cũ, những trận chiến huyết phong, những âm thanh từng gọi hắn bằng tên cổ: Vân Chủ.
– Vậy là… ta không chỉ là Tĩnh Dương, mà còn là hậu nhân của Phóng Hành Vân sao?
Hắn thì thào. Từ nơi sâu thẳm trong thân thể, như có giọng nói vang vọng:
Ngươi sẽ đi lại dưới thiên vân, vượt mười vạn dặm mà không ai biết mặt, dẫn Di Huyết tộc trở về ngôi cũ.
Chi Mai quỳ thấp đầu, thì thầm:
– Thiếu gia… ngài đã tỉnh lại. Người của Cam Liên tộc đời này... nguyện vì ngài mà thiêu thân đốt hồn, hóa hỏa diễm hộ đạo.
Tĩnh Dương chậm rãi đứng dậy, ngực trái vẫn còn đau rát, nhưng ánh mắt đã không còn mê mang. Tay hắn đưa ra, đỡ lấy Chi Mai:
– Đứng lên, Chi Mai. Từ nay ngươi không còn là “nô tỳ”, mà là một phần huyết mạch của ta, là Di Huyết Đồng Mệnh Hộ Giả.
Chi Mai ngẩng đầu, đôi mắt rực cháy:
– Vâng… Chủ nhân.
Ánh trăng rọi xuống, chiếu lên hai thân ảnh đứng lặng trong viện. Một là gió, một là lửa — đã hòa cùng một mạch. Di Huyết Nhân Sư, rốt cuộc đã bước một bước đầu tiên trên con đường huyết mệnh, trong lặng thầm và số mệnh nghịch thiên.