Chương 14: Tĩnh Viên Cương Kích Động

Tĩnh Dương rời khỏi thư phòng, trong lòng nhẹ nhõm một mảnh. Nhìn cha mình – Tĩnh Viên Cương – lần đầu tiên sau nhiều năm sống thẳng lưng với ánh mắt sáng ngời, hắn biết: một bước chân nhỏ của mình, là một đời sống lại cho người cha ấy.


Hắn về phòng, tiếp tục đả tọa. Hơi thở đều đều, khí tức huyền lực dẫn động trong cơ thể như gió nhẹ cuốn cát vàng, từng chút từng chút mở rộng kinh mạch. Dưới da thịt, vầng sáng ẩn hiện của Di Huyết Ấn – Phóng Hành Vân vẫn đang lặng lẽ xoay vòng.


Ba ngày sau.


Trên quảng trường chính của Tĩnh gia – Vân Ngưng Thạch Trường, từng nhóm thiếu niên tụ hội, huyền lực hỗn tạp sôi trào trong không khí. Hôm nay chính là ngày diễn ra Gia Tộc Khảo Hạch mùa xuân – nơi đánh giá tiềm năng, phân chia tài nguyên, xếp hạng huyết mạch và tuyển chọn trọng điểm cho đại hội đại tộc ba tháng sau.


Ở phía tây trường, đám thiếu niên dòng chính tụ tập xung quanh Tĩnh Liêm Hạo – kẻ được xem là đệ nhất nhân trong hàng con cháu hiện tại.


– Nghe nói phế vật Tĩnh Dương cũng muốn tham gia khảo hạch? Hắn tỉnh mộng chưa vậy? – một gã tóc quăn, mặt đầy tàn nhang cười khẩy.
– Hừ, chỉ sợ chưa ch.ết đã điên, còn tưởng mình là thiên tài năm xưa.


available on google playdownload on app store


– Lần này không cần Duệ thiếu gia ra tay, ta chỉ cần một chiêu là đủ tiễn hắn xuống đất rồi!


Đám đông ồn ào. Ở phía nam quảng trường, một thân ảnh lam bào chậm rãi bước vào – Tĩnh Dương xuất hiện, thần sắc bình thản, khí tức nội liễm như làn gió lặng ban đêm.


Khi ánh mắt hắn lướt qua bốn phía, một vài ánh nhìn châm chọc lập tức thu lại – chẳng hiểu sao, người thiếu niên này dù không tỏ lộ khí thế gì đặc biệt, nhưng lại khiến người khác không dám nhìn lâu.


Tĩnh Dương dừng lại trước tấm bia đá linh lực – nơi khảo nghiệm đầu tiên bắt đầu. Tộc trưởng Tĩnh Kiền – một lão giả râu bạc nghiêm nghị – đứng ra tuyên bố:


– Khảo hạch bắt đầu. Trước là kiểm tr.a huyền lực – ai chưa bước vào Võ Đồ sẽ không được vào vòng hai!


Từng người lên kiểm tra. Cột sáng dao động – đỏ là Võ Đồ sơ cấp, vàng là trung cấp, xanh là cao cấp, lam là đỉnh phong.


Khi đến lượt Tĩnh Liêm Hạo, cột sáng bật mạnh tới đỉnh, bừng lên lam quang – Võ Đồ đỉnh phong!
– Duệ thiếu gia đúng là thiên tài! – tiếng tán thán vang lên bốn phía.


Sau đó, đến lượt Tĩnh Dương. Hắn bước lên không nói lời nào, đặt tay vào bia đá. Mọi người xì xào chờ đợi một màn châm biếm quen thuộc.
Nhưng rồi…
Ông!


Một đạo cột sáng đột ngột vút lên! Không đỏ, không vàng, cũng chẳng phải lam – mà là một vầng gió ngân sắc lượn vòng quanh cột, hòa cùng ánh sáng trong suốt vút cao hơn tất thảy!
– Đây… đây là gì?!


– Không đúng, đây không phải đơn thuần là linh lực… hình thái năng lượng đang biến dị!
Tĩnh Kiền ánh mắt chấn động:
– Đây là… Di Huyết phản ứng?


Đúng lúc đó, trên xương trán Tĩnh Dương, một luồng sáng bạc lướt qua, vẽ ra hình một chiếc vân giáp phong ẩn – chính là dấu hiệu của Phóng Hành Vân Ấn.
– Huyết văn đã hiện?


Tiếng bàn tán lan nhanh như sấm động. Một vị trưởng lão áo đen gấp rút chạy lên, xem kỹ hình ấn rồi trầm giọng:
– Là chân huyết văn cổ! Di Huyết hệ… Không thể giả được!


Tĩnh Liêm Hạo ở một bên, sắc mặt trắng bệch, nắm chặt hai tay:
– Không thể nào… Hắn… không thể nào còn có thể tu luyện, lại còn là… Di Huyết Nhân Sư?


Tĩnh Kiền nghiêng người, ánh mắt nhìn chằm chằm Tĩnh Dương:
– Dương nhi, huyết mạch nhà ngươi… là tự thức tỉnh?
Tĩnh Dương bình tĩnh đáp:


– Không phải. Là khi gặp kẻ hành hung nữ nhi dân thường ngoài chợ, ta ra tay cứu giúp, bất ngờ phát huy huyết lực. Có lẽ… là thiên đạo cảm ứng.


Lời nói giản dị, nhưng khiến tất cả phải im lặng. Một số trưởng lão ánh mắt đã dần thay đổi.
Tĩnh Kiền chợt gật đầu:


– Vậy thì, hôm nay… cho dù là phế nhân hay thiên tài, chỉ cần ngươi bước vào khảo hạch vòng hai, đều có quyền cạnh tranh công bằng!
Tĩnh Dương cúi đầu, trầm giọng:
– Tạ ơn tộc trưởng.


Gió lặng, mây chưa nổi. Nhưng mọi người đều cảm giác được — từ khoảnh khắc này, trong Tĩnh gia… một cơn cuồng phong đã bắt đầu dấy lên.






Truyện liên quan