Chương 15: Huyết trận khảo đấu
CHƯƠNG 15: HUYẾT TRẬN KHẢO ĐẤU – DIỆP ẢNH PHẢN KÍCH
Tĩnh Viên Cương, thân là một người từng nắm trong tay vinh quang, hôm nay lại có thể đả thông đạo kinh mạch đầu tiên, tâm trạng ấy nào khác gì kẻ sắp ch.ết khát được uống nước suối ngọt lạnh trong sa mạc. Ông xúc động đến mức hai mắt đỏ hoe, ánh sáng hy vọng như một ngọn đèn vừa được thắp lên giữa bóng tối kéo dài suốt hơn mười năm.
– Nhi tử! – Ông vỗ mạnh vai Tĩnh Dương, cười nói – Mười ngày nữa chính là khảo hạch trận thứ hai, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?
Tĩnh Dương gật đầu:
– Con chờ ngày đó đã lâu rồi.
Trận thứ hai của khảo hạch gia tộc không đơn thuần là kiểm tr.a huyền lực hay biểu hiện võ học thông thường – mà là “Huyết Trận”.
Đây là một truyền thống từ thời cổ Tĩnh tổ – nơi thí luyện được thiết lập bằng huyết văn trấn khí, dùng để đo đạc không chỉ sức mạnh mà còn là mức độ tương thích huyết mạch – đặc biệt với những người sở hữu Di Huyết Ấn.
Mỗi người tham gia sẽ bước vào một ảo huyết trận, nơi huyễn cảnh tạo thành từ chính bản năng sợ hãi và khát vọng sâu thẳm trong lòng họ. Người có ý chí không vững sẽ bị phản phệ, nhẹ thì bất tỉnh, nặng thì tâm trí tan vỡ, vĩnh viễn không còn khả năng tu luyện.
Kẻ chiến thắng trong Huyết Trận không chỉ đoạt tư cách tranh cử đệ tử trụ cột Tĩnh gia, mà còn được phép vào Bí Tàng Di Huyết Nhân Sư – nơi truyền thừa huyết thú cổ xưa.
Ngày khảo hạch, tại Vân Ngưng Thạch Trường, đại trận tam sắc đã được bố trí xong. Tĩnh Dương đứng giữa đám thiếu niên, ánh mắt lặng như hồ sâu. Tĩnh Liêm Hạo cũng có mặt, bên cạnh là ba tộc nhân hạch tâm thực lực không kém – đều là kẻ từng chế giễu Tĩnh Dương khi hắn còn là "phế vật".
– Bắt đầu truyền dẫn huyết văn! – Trưởng lão Tĩnh Thiệu Lăng hô lớn.
Tám đại trụ đồng quanh trường lập tức sáng lên, họa văn cổ xưa như xương sống quỷ thú hiện rõ, tạo thành Huyết Trận hoàn chỉnh. Tầng không khí đột nhiên trở nên ngưng trệ, từng đạo tinh huyết từ trung tâm lan ra, dẫn dắt linh hồn người vào một cảnh giới riêng biệt.
Tĩnh Dương hít sâu một hơi, bước vào giữa tâm trận.
Ngay khoảnh khắc bàn chân hắn tiếp đất, một luồng lực kéo như gió lốc cuốn lấy toàn thân.
Ý thức của Tĩnh Dương rơi xuống một vùng không gian vô định. Trước mắt hắn là một vùng đêm thẳm, bầu trời đen như mực, mùi máu tanh thoảng trong không khí. Bất chợt, một đạo bóng ảnh xuất hiện trước mắt – mảnh mai, lãnh lệ, kiếm khí như mưa phùn xuyên xương.
Nàng không nói một lời, nhưng thân ảnh ấy lại khiến huyết mạch hắn sôi trào – Đường Diệp Ảnh.
Không sai, đây chính là một phần của Di Huyết huyễn ảnh – nơi ẩn chứa linh hồn chiến ý và khí tức của những thần thú đã khắc sâu vào huyết mạch hắn. Diệp Ảnh là một trong Cửu Thần Thú – chuyên về Ảnh di chuyển, sát thủ thuật, tấn công hư vô.
– Nếu muốn sống, thì hãy vượt qua ta. – Thanh âm từ hư không vọng lại, như tiếng ngân chuông réo rắt trong đêm mưa.
Ngay sau đó, vô số thân ảnh Đường Diệp Ảnh phân giải từ không khí, đồng loạt công kích từ mọi hướng!
Tĩnh Dương chấn động.
“Đây là khảo nghiệm của huyết mạch? Không, là khảo nghiệm về lòng kiên định.”
Hắn không né, mà vung chưởng nghênh đón – Thiên Sương khí đan xen Bài Vân kình, hóa thành một vòng xoáy phá tan ảo ảnh đầu tiên. Nhưng vừa đánh nát một thân ảnh, mười thân ảnh khác lại hiện lên.
Giữa lúc áp lực đè ép lên thân thể như muốn nghiền nát toàn bộ cốt cách, Tĩnh Dương bất giác quát lớn:
– Diệp Ảnh… Là huyết mạch của ta! Không phải sát cơ của ta!
Dưới chân hắn đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng trắng bạc, hình ảnh một song đồng ảnh ấn hiện rõ sau lưng – Di Huyết Thức Tỉnh: Đường Diệp Ảnh – phản kích!
Ảo ảnh tứ phía thoáng khựng lại. Tĩnh Dương thi triển Bộ Phong Tróc Ảnh phối hợp với Phong Thần thối, hóa thành gió trắng giữa màn đêm, từng cước phá từng huyễn ảnh – ánh kiếm bị chặn, bóng ảnh vỡ nát như gương tan.
– Thành rồi! – Giữa không gian đổ nát, một cánh cửa ánh sáng mở ra, đưa ý thức hắn trở về hiện thực.
Giữa Vân Ngưng Thạch Trường, Tĩnh Dương mở mắt. Hắn là người đầu tiên thoát ra khỏi Huyết Trận.
Toàn trường lặng ngắt.
– Huyết văn của hắn… lại phản ứng với Diệp Ảnh Thần Thú? – Một trưởng lão run giọng.
– Không chỉ là phản ứng… Hắn còn… khống chế được nó?
Tĩnh Liêm Hạo đứng ở góc trường, siết chặt hai tay đến nỗi máu rỉ ra:
– Không thể nào, không thể nào! Hắn chỉ là… kẻ phế!
Gió nhẹ thổi qua thạch trường. Nhưng trong lòng người Tĩnh gia – một cơn bão đã bắt đầu hình thành.
Ánh sáng từ trận văn tan đi, thân ảnh Tĩnh Dương đứng thẳng giữa thạch trường. Áo bào đã thấm mồ hôi, nhưng ánh mắt hắn lại sáng rực một cách khó tin – như thể vừa bước qua một tầng sinh tử. Trên tay, ấn ký màu bạc lấp lóe rồi dần ẩn vào trong da thịt – đó chính là Di Huyết Ấn.
Cả trường lặng như tờ.
– Kẻ thứ nhất ra khỏi Huyết Trận, không bị phản phệ, lại đánh vỡ huyễn ảnh của Đường Diệp Ảnh… Đây còn là chuyện người phàm có thể làm sao? – Một trưởng lão của chi chính lẩm bẩm.
Bên cạnh hắn, một lão giả khoác trường bào màu lam chợt mở mắt, trong ánh nhìn là một tia dị sắc:
– Huyết mạch của hắn… đang rung động. Đây là tầng huyết thức tỉnh đầu tiên. Không thể sai!
Ở một góc thạch trường, ánh mắt Tĩnh Liêm Hạo lạnh lẽo như hàn tinh.
– Tĩnh Dương... ngươi không ch.ết thì ta không sống yên! – Hắn siết chặt chuôi kiếm bên hông, sát khí thoáng hiện.
Chính lúc đó, âm thanh của Đại trưởng lão vang lên trầm ổn:
– Tĩnh Dương, bước lên tế đài, tiếp nhận huyết linh phán đoán!
Tĩnh Dương bước từng bước lên bậc đá cổ, mỗi bước đều in vào ánh nhìn của toàn tộc. Hắn quỳ xuống, tay đặt lên Thiết Phong Đài, nơi ẩn chứa khối Huyết Thạch Cổ Linh – vật dùng để dò xét mức độ cộng hưởng giữa huyết mạch người và thần thú cổ.
Ngay khi lòng bàn tay hắn chạm vào bề mặt thạch linh...
ẦM!!
Một tiếng nổ trầm đục vang lên từ chính giữa tế đàn. Ánh huyết sắc như bạo liệt nở rộ, rồi từ trung tâm đột nhiên xuất hiện một bóng ảnh thứ hai!
Bóng ảnh ấy không rõ hình dáng, chỉ thấy thân thể mảnh mai, đuôi dài như khói uẩn, đôi mắt sáng như thủy ngân phản chiếu ánh sao.
Đại trưởng lão biến sắc:
– Di Miêu! Không… không phải… Đó là Di Miêu chân huyết!
Không phải là tàn ảnh ảo thức như Diệp Ảnh, mà là chân thân khí tức huyết hồn!
– Đây… là song cộng hưởng? Hắn cùng lúc cộng hưởng với hai loại huyết linh?!
Trên khán đài, những tộc nhân có ánh mắt tầm thường thì đã kinh ngạc không thôi, còn nhóm trưởng lão thì hoàn toàn thất thần. Trong suốt lịch sử Tĩnh gia, chỉ có năm vị từng thức tỉnh Di Huyết Nhân Sư, và chưa một ai có thể đồng thời cộng hưởng cùng hai thần thú.
Bóng ảnh Di Miêu cuộn quanh người Tĩnh Dương, lặng lẽ không nói gì, nhưng từ trong tâm thức hắn chợt nghe vang một âm thanh lạnh như tuyết:
– Máu của ngươi… đang mang dấu khắc cổ xưa. Ngươi… xứng đáng.
Ngay khoảnh khắc đó, giữa mi tâm Tĩnh Dương, một dấu ấn mới hiện lên – u lam như trăng non, hình dáng lưỡi liềm, chính là ấn ký Di Miêu.
Thời không như ngừng lại.
Bên dưới đài, Tĩnh Liêm Hạo không kìm nổi nữa. Hắn rút kiếm, hét lớn:
– Đủ rồi! Cho dù ngươi cộng hưởng mấy thần linh cũng vô dụng, hôm nay ta muốn tỷ thí chính diện, để xem phế vật như ngươi có đáng để đứng trên tế đàn hay không!
Tĩnh Dương chậm rãi đứng dậy, lạnh nhạt nhìn xuống:
– Ngươi... muốn khảo đấu tại Huyết Trận?
Tĩnh Liêm Hạo gật đầu, khí tức tỏa ra – hắn chính là hậu duệ trực hệ mang ấn tàn của Cốt Trúc Sinh, một thần thú thiên về phòng thủ và sức bền. Dù không thể so với thần linh chân thân, nhưng khi được phụ trợ bởi đại trận, sức mạnh cũng không thể coi thường.
Đại trưởng lão trầm ngâm:
– Đã là hậu khảo, có quyền khiêu chiến. Tĩnh Dương, ngươi tiếp nhận chứ?
Tĩnh Dương nhếch môi:
– Sao lại không?
Hai thân ảnh bước vào giữa thạch trường, khí tức trùng điệp, đất dưới chân bắt đầu rung chuyển theo từng bước.
Tĩnh Liêm Hạo hét lớn một tiếng, trường kiếm xuất vỏ, đấu khí hóa thành một tầng xương trắng bao quanh toàn thân, chính là Trúc Cốt Hộ Thể – võ kỹ của Cốt Trúc Sinh chi hệ.
Tĩnh Dương không vội, hắn chỉ giơ một tay, lòng bàn tay xoay ngược, ảnh khí từ Diệp Ảnh tụ thành một thanh phi trảo vô hình. Còn sau lưng, Di Miêu hư ảnh lặng lẽ mở mắt.
Một trận quyết chiến... sắp bắt đầu.