Chương 16: Mua binh khí

Tĩnh Dương lật tay nhẹ nhàng, cự kiếm phát ra một luồng trầm âm nhẹ, thân thép run rẩy, dao động theo huyền lực trong lòng bàn tay hắn. Hắn khẽ nhíu mày:


– Phàm thiết, huyền cốt không có, chấn lực không đủ, không thể vận dụng phối hợp cùng Bài Vân Kình... không thích hợp.


Hắn nhẹ nhàng đặt lại cự kiếm, tiếp tục dò xét những binh khí khác. Kiếm dài, trường thương, loan đao, khảm đao, đoạn kích... đủ loại đủ dạng, nhưng mỗi thứ đều có điểm yếu: hoặc cân nặng không hợp, hoặc linh văn chỉ là khắc giả tạo, không có chút hiệu quả cộng hưởng nào.


Lão giả chủ tiệm thấy thế, âm thầm đánh giá: "Tiểu tử này không giống người thường, ánh mắt độc đáo như vậy, chẳng lẽ là người luyện huyền?"


Sau một lúc lâu, Tĩnh Dương bỗng dừng lại trước một thanh kiếm nằm ẩn khuất trong góc tối. Khác hẳn những món khác được lau bóng lộn, thanh kiếm này mộc mạc, không chạm khắc hoa văn cầu kỳ, thân vỏ hơi xước, lại toát lên một khí tức cổ xưa, lạnh lẽo như băng sương đầu thu.


Tĩnh Dương rút kiếm ra, thân kiếm dài một thước tám, lưỡi kiếm ngả lam, đường viền khắc rãnh thoát huyền lực rất nhỏ – một loại cấu trúc mà ở kiếp trước hắn từng thấy chỉ xuất hiện trong cổ binh huyền kim.


Khi huyền lực nhẹ nhàng rót vào...
– Ongg...
Một âm thanh ngân dài, lạnh lẽo vang lên.
Khí tức quanh thân Tĩnh Dương khẽ động, ngay tức thì Di Miêu ấn giữa mi tâm nháy mắt sáng lên một tia mảnh, khiến lão giả phía sau biến sắc.


– Kiếm... cộng hưởng?
Lão thất thần trong thoáng chốc, liền bước tới nói:


– Tiểu huynh đệ, ánh mắt tốt! Kiếm này gọi là Vô Ngân, là người của một chi nhánh Tĩnh gia năm xưa ký gửi ở đây, bảo lão hủ trông giúp một thời gian. Không ngờ đã nằm đây mười mấy năm, đến hôm nay mới được người hữu duyên rút ra.


– Hữu duyên? – Tĩnh Dương mỉm cười. Hắn biết, kiếm tự chọn chủ, nhất là những thanh kiếm cổ bị huyền khí hun đúc quá lâu. Không có sự đồng điệu của khí tức, không cách nào rót lực vào thân kiếm mà không bị phản chấn.


– Kiếm này, ta muốn. Bao nhiêu?
Lão giả chần chừ một lát, nhìn kỹ lại ánh mắt Tĩnh Dương, rồi thở dài:


– Kiếm này vốn vô giá, nhưng đã nhận ngươi làm chủ, lão hủ cũng không thể giữ lại. Coi như... mười kim tệ lấy hên đi!
– Đa tạ lão trượng. – Tĩnh Dương không nói thêm, đặt đúng mười kim tệ lên bàn.


Hàn Chi Mai nãy giờ vẫn âm thầm đứng bên nhìn, ánh mắt có chút sùng kính. Nàng biết, thanh kiếm này sẽ đồng hành cùng Tĩnh Dương đi qua vô số hiểm cảnh sau này.


Rời khỏi binh khí điếm, hai người lại dạo qua một vài quầy rong mua thêm bao da, một ít dược hoàn cơ bản, dây leo, lương khô… chuẩn bị cho hành trình tiến vào Tản Linh Nguyên.




Chiều muộn, hoàng hôn đổ dài theo từng dãy đá cổ, bóng người của Tĩnh Dương và Hàn Chi Mai cũng đổ dài lên mặt đường, như thể bước vào một chương mới.


– Thiếu gia, thật sự phải đi sao? – Hàn Chi Mai hỏi nhỏ, mắt hơi loé lên nét không nỡ.
Tĩnh Dương quay sang, nhẹ giọng nói:


– Ta phải mạnh hơn, để bảo vệ cha mẹ, bảo vệ ngươi, bảo vệ những gì thuộc về ta… Và ta biết, thứ đang chờ ở phía trước, không chỉ là Ô Tham Vương, mà còn là thứ khiến... huyết mạch của ta cộng hưởng.


Hàn Chi Mai ngẩn người.
– Thiếu gia... sẽ không sao chứ?
Tĩnh Dương mỉm cười:
– Với thanh Vô Ngân trong tay, và lòng ta không sợ bóng tối, ta sẽ quay về... với chiến lợi phẩm.


Gió chiều khẽ lướt qua, mang theo tiếng cười nhẹ, cùng quyết tâm như thép đá của người thiếu niên mang huyết ấn Di Huyết Nhân Sư.






Truyện liên quan