Chương 17: Tán linh nguyên
Sáng sớm ngày kế, trời chưa sáng hẳn, Tĩnh Dương đã sớm chỉnh trang hành lý, đeo thanh Cự Long kiếm sau lưng, bên hông gài túi da đựng dược hoàn, lương khô, nước uống, cùng một quyển Linh Thảo Lục mỏng đã gập mép. Hàn Chi Mai đưa hắn đến tận cổng, trong ánh mắt là muôn vàn điều chưa nói.
– Chi Mai, ba ngày nữa ta sẽ trở về. Nếu trễ, nhiều nhất bảy ngày.
– Thiếu gia nhớ phải cẩn thận, nếu gặp linh thú vượt cấp, nhất định không được liều!
Tĩnh Dương mỉm cười, khẽ gật đầu, quay người nhảy vọt lên lưng ngựa xám mua từ trước, phi như bay về hướng Tản Linh Nguyên phía bắc Lạc Ấp Cổ Thành.
Tản Linh Nguyên, nơi giao giới giữa vùng núi thấp với khu rừng già cổ xưa, vốn là một vùng đất hỗn độn linh khí, thực vật sinh trưởng dày đặc, linh thảo mọc xen kẽ với mùi tử khí do tàn cuộc của các cuộc chiến giữa võ giả và linh thú để lại.
Càng tiến sâu, khí tức càng âm u.
Sau nửa ngày đi đường, Tĩnh Dương dừng lại nghỉ bên một gốc Thanh Ngân mộc, ánh mắt quét qua bốn phía. Hắn bắt đầu vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí, ngưng tụ huyền lực quanh mí mắt – Phong Ảnh Tâm Nhãn, một biến chiêu sơ khai của Di Miêu tộc nhân từng được ghi chép.
Từ tầm mắt ấy, từng luồng linh khí như sợi tơ nhảy múa giữa rừng. Chỉ cần tìm theo đường linh khí tụ lại, ắt có linh thảo hoặc linh thú canh giữ.
– Phía trước... linh khí tụ dày đặc, khả năng cao là linh thảo nhị giai!
Tĩnh Dương lướt nhẹ, thân ảnh như mờ như ẩn. Vân Tung Mị Ảnh phối hợp Phong Thần thối, tốc độ mượn lực địa hình, chẳng khác nào dã thú nơi rừng thẳm.
Vừa đến gần mục tiêu, hắn liền cảm nhận được sát khí ẩn nhẫn.
Bên cạnh một cụm linh thảo hình xoắn – đúng là Ô Tham Vương năm trăm năm tuổi, một sinh vật toàn thân đen thẫm, vảy cứng như đá, bốn chi ngắn mạnh mẽ, mũi lân to tướng – Xuyên Sơn thú nhị giai đang nằm phục sát đất, hai mắt khép hờ.
– Quả nhiên có linh thú thủ hộ.
Tĩnh Dương không manh động. Hắn biết Xuyên Sơn thú tuy thủ động, nhưng một khi công kích sẽ như xe điên cuồng lao tới, lấy lực phá núi đè ép kẻ địch. Huống hồ lớp vảy dày như huyền thiết, trừ phi kiếm lực đủ mạnh hoặc chém trúng điểm yếu dưới cổ, nếu không khó mà tổn thương.
Hắn rút Cự Long kiếm ra, từ từ vận Bài Vân Kình vào thân kiếm. Đôi mắt lóe hàn mang.
Đúng lúc hắn chuẩn bị động thủ…
“Khặc!”
Xuyên Sơn thú đột nhiên bộc phát, một cỗ trọc khí từ mũi nó phun ra, mang theo sóng khí áp bức. Thân thể khổng lồ lao tới như một bức tường đá.
Tĩnh Dương không lùi, đạp Bộ Phong Tróc Ảnh, thân thể xoay nghiêng, nghiêng người né một cách hoàn mỹ, kiếm quét một vòng, nhưng lại bị vảy thú bật ra.
– Phòng ngự quả nhiên biến thái!
Xuyên Sơn thú nổi giận, liên tiếp công tới như búa tạ, khiến đất đá văng tung tóe. Tĩnh Dương càng đánh càng thấy bí bách – tuy tránh được nhưng không phản công hiệu quả.
– Không thể kéo dài… nếu còn không đả thương, ta sẽ bị tiêu hao đến ch.ết!
Ngay lúc ấy, từ mi tâm hắn Di Miêu ấn khẽ chấn động!
Một luồng khí tức cổ xưa bùng lên, đồng thời trong thức hải, một giọng nói như đến từ hư không vang vọng:
"Con cháu Di Miêu, thiên sát chi thể – ngươi đã bước vào cửa sinh tử, hãy nhớ kỹ, khi cận kề cái ch.ết... máu ta là lưỡi kiếm!"
Toàn thân Tĩnh Dương chấn động, hai tròng mắt hắn hóa lam u tối, mống mắt giãn ra thành hình thù kỳ dị như mắt linh thú.
Cự Long kiếm trong tay bỗng phát ra tiếng ngân vang lạnh lẽo, thân kiếm có tầng băng sương nhẹ nhàng phủ lên.
– Đây là... Di Huyết phản ứng?
Hắn cảm thấy rõ ràng – từng huyệt vị quanh cổ tay, ngực, lưng, bắp chân đều tỏa ra từng đợt nóng rực xen lẫn hàn khí, khí tức trong người đột nhiên cuồn cuộn như hải triều.
– Được rồi, ngươi muốn đấu lực?
Tĩnh Dương ngửa mặt cười to, thân ảnh tan vào rừng cây, chỉ còn một bóng mờ không ngừng biến ảo.
Trong nháy mắt, một đạo kiếm ảnh cuốn theo băng hàn, chém xuống điểm nối giữa cổ và lưng Xuyên Sơn thú!
– ẦM!!
Thú gầm vang rừng, máu đen bắn tung, thân hình khổng lồ loạng choạng, lảo đảo...
hân hình to lớn của Xuyên Sơn thú lảo đảo, hai tròng mắt lộ vẻ hoảng loạn. Một chiêu vừa rồi của Tĩnh Dương như chẻ đôi phòng ngự trời sinh của nó – băng hàn kèm theo một loại lực lượng kỳ dị, phá vỡ tầng phòng hộ từ linh khí của thú thể.
Tĩnh Dương biết rõ: đây không còn là thuần túy huyền lực, mà là một tầng sinh mệnh chi lực cổ xưa truyền thừa từ huyết thống Di Miêu!
– Băng Miêu Đoạt Hồn… không ngờ chỉ diễn tả trong ý niệm lại vận ra được một phần hình thức sơ khai!
Hắn không dám khinh suất. Cự Long kiếm hóa thành một đường sáng lần nữa chém tới – lần này chuẩn xác chém trúng mắt trái Xuyên Sơn thú. Thú gầm thảm thiết, thân thể ngã ầm xuống, máu thấm đỏ rễ cỏ.
Trong nháy mắt, từ ấn ký giữa mi tâm Tĩnh Dương tản ra một luồng tử quang mờ ảo, hướng về phía thi thể Xuyên Sơn thú.
Di Huyết Kế Ấn – Thức tỉnh huyết khí!
Tĩnh Dương cảm giác rõ ràng: trong cơ thể hắn có một mạch nhỏ bị băng kết lâu năm, chợt bắt đầu tan chảy, dòng huyết khí cuồn cuộn tràn vào, rửa sạch cặn bã, gân cốt rung động.
– Kinh mạch thứ mười một… đả thông rồi!
Tĩnh Dương gầm nhẹ một tiếng, ngồi xuống xếp bằng ngay bên cạnh thi thể linh thú, vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí, hấp thu lấy phần linh lực còn sót lại trong huyết nhục.
Từng vòng khí trắng tỏa ra, cuốn theo khí tức tử khí của Xuyên Sơn thú, dung nhập vào Tĩnh Dương như một cơn gió xoáy.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong thức hải của hắn hiện lên bóng ảnh của Di Miêu thần thú – thân ảnh cao ngạo, vầng trán khảm tử ngọc, thân thể như hòa lẫn giữa bóng tối và băng tuyết. Cặp mắt hẹp dài của nó từ từ mở ra, nhìn thẳng vào linh hồn Tĩnh Dương.
“Huyết mạch đã chạm ngưỡng sinh khí, khởi điểm Di Huyết – ngươi, đã bước vào Bán Miêu thể.”
Giọng nói ấy lạnh như băng, không mang cảm xúc, nhưng từng chữ như đinh đóng cột khắc sâu trong cốt tủy.
– Bán Miêu thể?
Tĩnh Dương kinh nghi, nhưng chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cả người nhẹ nhõm chưa từng có. Một cỗ lực lượng mới, lạnh lẽo mà mẫn tiệp, len lỏi khắp kinh mạch. Không còn cảm giác đau nhức khi xung kích, không còn cảm giác chậm trễ khi xuất thủ.
Mọi thứ... liền mạch như bản năng.
Tĩnh Dương thử đứng dậy, nhẹ nhàng vung kiếm. Một đạo kiếm phong lạnh buốt xé tan tầng sương mù.
– Tốt! Tốt lắm! Đây mới là cảm giác chân chính ta muốn – lực, tốc, cảm ứng... đều tăng gấp đôi!
Hắn không khỏi ngửa đầu cười lớn. Trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, vừa hưng phấn vừa trầm trọng.
Đây là bước đầu tiên hắn chính thức khai mở huyết mạch Di Miêu trong chín vị thần thú truyền thừa của Di Huyết Nhân Sư.
Nếu so sánh đặc tính:
• Cốt Trúc Sinh lấy thủ cường phòng, vững chắc bất phá;
• Cam Liên Diễm lấy hỏa thiêu vạn vật, ngạo nghễ càn quét;
• Phóng Hành Vân lấy tốc độ vô song, hành tung như mộng;
• Nhưng Di Miêu – lại lấy bản năng và sát ý, từ bóng tối mà đến, từ tĩnh mịch mà bạo phát, là thứ đáng sợ nhất khi vô thanh vô tức mà giết người trong khoảnh khắc.
Tĩnh Dương cẩn thận đào lấy gốc Ô Tham Vương mấy trăm năm tuổi – linh thảo chính phẩm, căn gốc không có vết hư, dược khí thanh thuần. Đem vào ngọc bình, hắn cẩn trọng cất kỹ.
Hắn biết: chỉ còn một kinh mạch nữa – đả thông toàn bộ thập nhị chính kinh, bước vào Huyền Giả chân chính.
Và lần này, hắn có đủ niềm tin.
Tĩnh Dương quay đầu nhìn sâu vào rừng Tản Linh Nguyên, đôi mắt đã không còn đơn thuần. Dưới mi tâm, ấn ký Di Miêu ẩn hiện – một huyết mạch cổ xưa đang từ từ thức tỉnh, kéo theo vô số biến động tương lai…