Chương 18: Gia tộc khảo hạch
– Chính là bản thiếu gia, vị mỹ nữ kia xưng hô như thế nào, thoạt nhìn có chút quen mắt a?
Tĩnh Dương ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sắc bén lạnh lùng từ nữ tử áo hồng. Một đôi đồng tử như rực cháy liệt diễm, nhưng sâu trong đó ẩn giấu thứ gì đó rất giống... thù hận.
– Hừ! Tĩnh Dương, ngươi đánh đệ đệ ta, hôm nay chúng ta tính sổ!
Kẻ vừa lạnh giọng chính là Lý Quang Hán. Còn nữ tử áo hồng, từ từ tiến lên một bước, ánh mắt không thèm liếc Hàn Chi Mai lấy một lần, chỉ lạnh nhạt nói:
– Ngươi quả thật không nhận ra ta. Cũng đúng. Năm xưa ngươi là thiên tài cao cao tại thượng, còn ta chỉ là một tiểu nha hoàn giữ ngựa tại Tĩnh phủ. Hôm nay ta đứng đây, không phải để nhận lại ân tình – mà để đòi lại công đạo.
– Giữ ngựa... chẳng lẽ... ngươi là... La Tố?
Tĩnh Dương chau mày, cẩn trọng dò xét dung mạo đối phương. Quả nhiên, nét cằm kia, đôi mi cong ấy, khác biệt không quá nhiều.
– Không cần ngươi giả vờ! – La Tố cắn răng, tay đã nắm chặt roi tím, tử khí như thiêu đốt quanh cổ tay nàng.
– Năm đó, chính ngươi khiến phụ thân ta bị đuổi khỏi chưởng mã viện, cả nhà ta bị đuổi khỏi Tĩnh phủ. Ta nhớ rất rõ — một lời nói khinh thường của ngươi khiến mấy chục người nhà ta lâm vào khốn cảnh. Hôm nay, ta sẽ để ngươi nếm lại mùi vị đó.
Tĩnh Dương trầm mặc. Ký ức mơ hồ như sợi khói tan vào gió. Hắn không thể xác nhận có phải thật sự từng làm ra chuyện như vậy không — nhưng hiện tại, hắn là Tĩnh Dương của hiện tại, và sẽ không trốn tránh.
– Ngươi muốn tính sổ, ta sẽ tiếp chiêu. Nhưng đừng lôi cả tửu lâu vào.
Hắn đứng dậy, ánh mắt chuyển lạnh, khí tức quanh thân cũng thay đổi.
– Nếu muốn đấu, chọn thời gian và địa điểm, ta không ngại.
La Tố nheo mắt, nàng đã nghe tin đồn hắn có thể lại tu luyện, nhưng không ngờ khí tức lại ổn định đến mức này.
– Tốt. Ba ngày sau, khảo hạch gia tộc Tĩnh gia tổ chức tại Bạch Thạch Viện. Ta không chỉ tới xem – mà còn đại diện La gia ra mặt đấu với ngươi. Đến lúc đó, hãy cho ta xem... Di Huyết Nhân Sư các ngươi rốt cuộc có còn xứng là truyền thừa nữa không.
Một lời rơi xuống, cả lầu hai lặng ngắt.
Tĩnh Dương gật đầu:
– Hảo. Ta chờ.
Ba người La Tố, Lý Quang Hán và hộ vệ rời đi. Tĩnh Dương ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn lặng như nước. Bên cạnh, Hàn Chi Mai nhẹ giọng:
– Thiếu gia... ngươi không cần phải gánh lấy mọi tội lỗi từ kiếp trước kia...
Tĩnh Dương khẽ lắc đầu:
– Không quan trọng nàng đúng hay ta sai. Nhưng nếu đã bước lên võ đạo, ta không thể né tránh – dù đối thủ là ai.
Ánh mắt hắn lóe lên một tia tử quang mơ hồ — huyết mạch Di Miêu đang dần sôi trào.
Gia tộc khảo hạch — là nơi huyết thống thức tỉnh sẽ đối đầu phòng ngự bất phá: Di Miêu gặp Cốt Trúc Sinh.
Ba ngày sau, tại Bạch Thạch Viện, quảng trường trung tâm của Tĩnh gia, đông nghịt người vây quanh. Tất cả ánh mắt đều tập trung về nơi trung đài khảo hạch – nơi hai thân ảnh sắp sửa bước vào trận quyết đấu đại biểu cho tương lai Tĩnh tộc.
Tĩnh Dương vận bạch y, lưng mang Cự Long kiếm, thần sắc như nước, dáng vẻ thản nhiên lại như mang theo một cỗ cuồng khí áp súc.
Đối diện hắn là Tĩnh Liêm Hạo, hộ tử kiêu hãnh của một mạch chính thống Tĩnh gia, thân khoác huyền bào lam ngân, bên vai trái có thêu đồ án Cốt Trúc Sinh – thần thú huyết mạch gia truyền. Khí tức hắn phát ra như bích trúc bạt ngàn, vô vàn tầng tầng, khó mà phá nổi.
Khán đài tộc trưởng ngồi giữa, hai bên là khách quý của các thế gia – bao gồm cả đại diện từ La gia và Lý gia. Đặc biệt, La Tố cũng có mặt, đôi mắt vẫn khóa chặt lấy bóng lưng Tĩnh Dương.
– Hai vị chuẩn bị, trận khảo hạch đại diện nội môn bắt đầu!
Tiếng chiêng vang lên.
Ầm!
Tĩnh Liêm Hạo chủ động xuất kích trước. Hắn đạp bước Tùng Ảnh Bộ, cả người hóa thành một làn khói xanh, kiếm khí chưa tới mà khí tràng đã đè nặng như rừng trúc đổ ập.
– Cốt Trúc Thập Liên Trận –!
Cùng một chiêu, mười đạo kiếm ảnh hóa thành trúc ảnh đan xen, từng vòng từng vòng phong tỏa lấy toàn bộ không gian trước mặt.
Tĩnh Dương cười nhạt, thân hình đột nhiên lóe lên Vân Tung Mị Ảnh, người đã biến mất khỏi nguyên vị trí như u linh, thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng đối thủ.
– Quá chậm!
Phong Thần thối – Bộ Phong Tróc Ảnh!
Một cước vẽ thành vòng tròn, như gió cuốn tàn ảnh, mang theo khí lưu phá tan tầng phòng ngự ngoài cùng. Nhưng chưa kịp tiếp cận, từ giữa không trung hiện lên một tầng xương trắng cứng như ngọc, chắn lấy.
– Đây là... huyết kỹ của Cốt Trúc Sinh!
Khán giả sững sờ.
Tĩnh Liêm Hạo hừ lạnh:
– Tĩnh Dương, ngươi có thể tu luyện lại, nhưng ta đã sớm đạt ngưỡng kết hợp huyết mạch – Cốt Tường Thiên Hộ, đỡ nổi không?
ẦM!
Bị chấn ngược bởi phản lực cốt giáp, Tĩnh Dương bị đẩy lui ba bước, mạch khí rối loạn thoáng chốc. Nhưng đúng lúc ấy – huyết mạch trong cơ thể hắn gầm lên.
Di Miêu – thức tỉnh!
Đôi đồng tử chuyển thành lam thẫm, tia sáng yêu dị lan dọc tròng mắt. Cả người như biến thành bóng đêm uyển chuyển, không một âm thanh. Khinh linh, sắc bén, chí mạng.
– Tĩnh Liêm Hạo, để ta cho ngươi thấy thế nào là Ảnh Tung Liệp Huyết!
Tĩnh Dương vận khởi Di Miêu bộ pháp, chân bước không tiếng, tay cầm Cự Long kiếm lật qua vai – kiếm quang không có hình bóng, trực chỉ vào điểm yếu dưới hông Tĩnh Liêm Hạo, nơi phòng hộ Cốt Trúc Sinh chưa hoàn chỉnh.
“Xoẹt!”
Một vệt máu bắn ra – Tĩnh Liêm Hạo trúng chiêu!
Khán đài xôn xao. Chưa ai từng thấy có người phá được Cốt Tường Thiên Hộ chính diện, càng chưa ai tưởng được phế nhân lại có thể làm được!
Tĩnh Liêm Hạo gầm lên:
– Ngươi... ngươi thức tỉnh huyết mạch từ bao giờ?
Tĩnh Dương nhẹ giọng:
– Di Huyết Nhân Sư… không phải ai cũng đủ tư cách bàn về.
Câu nói rơi xuống, cục diện đảo chiều.
Tĩnh Liêm Hạo lùi lại, ánh mắt đầy nghi hoặc và lo lắng. Hắn nhận ra — đây không còn là kẻ từng bị hắn đánh gục hai năm trước. Đây là dã thú mang máu của Di Miêu, chủng tộc thượng cổ chuyên ám sát và hủy diệt.
Cốt Trúc Sinh phòng thủ vững chãi, nhưng Di Miêu lại là thiên địch – chuyên tìm khe hở, một kích tất sát.
– Trận này, ta nhận thua.
Lời từ Tĩnh Liêm Hạo vang lên, toàn trường nổ tung. Chưa từng có tiền lệ một đại biểu chi mạch chính thống tự nguyện nhận thua trước một kẻ từng bị xem là phế nhân.
Nhưng ai cũng hiểu – đó là sự kính nể với một Di Huyết thức tỉnh giả chân chính