Chương 19 - Bước vào Tản Linh Nguyên

Sau màn “đấu khẩu” và hỗn chiến bất đắc dĩ tại tửu lâu, Tĩnh Dương quay trở về phủ, trên người mang theo mảnh vải băng bó thấm đỏ. Hàn Chi Mai không ngừng trách bản thân, còn Tĩnh Dương thì chỉ cười khổ: “Một cái roi của tiểu cô nương thôi, chưa lấy được mạng lão tử đâu.”


Trời còn chưa sáng, Tĩnh Dương đã đứng trước cổng nam của Lạc Ấp Cổ Thành, sau lưng là bóng dáng nhỏ gầy của Hàn Chi Mai – nàng đòi đi theo hắn, nhưng bị từ chối.


– Nơi ta đi là Tản Linh Nguyên, không phải chỗ để ngoạn cảnh. Nàng ở nhà trông coi cha mẹ ta, đã là ơn lớn rồi.


Tản Linh Nguyên – nơi biên viễn rừng sâu hiểm địa, quanh năm sương phủ mờ mịt, linh thảo dã thú cùng sinh trưởng, trong đó thỉnh thoảng còn xuất hiện linh thú cấp cao khiến người tu luyện cũng phải e ngại.


Băng qua ba dặm rừng trúc, hai con suối, Tĩnh Dương cuối cùng cũng bước chân vào linh vực chính. Gió nhẹ mang theo hương thơm từ thảo dược dại, thi thoảng là tiếng gầm trầm thấp của một linh thú từ xa vọng lại.


– Ô Tham Vương… nếu như ta nhớ không sai, hẳn sẽ mọc ở vùng đất âm ẩm, rìa đầm nước có tạp linh khí. Tĩnh Dương lật lại trí nhớ từ Linh Thảo Lục, sau đó đạp lên lối mòn hướng đông bắc.


Hắn chưa đi xa thì đột nhiên cảm nhận được sát khí rất nhẹ – không giống như nhân loại, mà giống khí tức của sinh vật hoang dã.


Linh giác của hắn, sau khi Di Miêu huyết mạch bị kích phát, đã trở nên nhạy bén gấp nhiều lần người thường.
– Ra đây đi! Ngươi theo ta từ hơn trăm trượng rồi, còn giả làm bụi cỏ cái gì?
“Grrrr…”


Một tiếng gầm khẽ trầm đục vang lên, tiếp đó là thân ảnh lặng lẽ nhảy ra từ bụi rậm – một sinh vật bốn chân, thân phủ vảy xám đen, mắt tam sắc đỏ-vàng-xanh – là Liệt Văn Thú, linh thú cấp một đỉnh phong!


Tĩnh Dương thoáng nhíu mày. Không ngờ vừa vào rừng đã gặp kẻ phiền phức.
– Loại này tuy cấp thấp, nhưng tốc độ nhanh như điện, nanh sắc như đao, phòng ngự yếu – nhưng đánh trúng được nó mới là khó.


Liệt Văn Thú gầm lên, phóng tới như tàn ảnh. Tĩnh Dương không tránh, mà nhắm mắt lại – tay trái mở, ngón giữa run nhẹ như bắt mạch không khí.
Vút!


Tĩnh Dương nghiêng người, trượt khỏi hướng đánh của thú, cánh tay trái chộp thẳng vào phần cổ.
– Bị ngươi bắt được thì tính là thú hay chuột đây?


Một luồng lực đạo khẽ quét qua, nhưng con thú cực kỳ linh mẫn – lập tức cong mình nhảy lùi ra xa hơn mười trượng, miệng tràn ra một tia máu tươi.


Tĩnh Dương chưa vội đuổi, mà nhắm mắt lại – trong tâm hồn hắn có thứ gì đó đang rục rịch.
Là lúc đó, Di Miêu huyết mạch trong người hắn đột ngột phản ứng.


Một đạo hư ảnh mờ mịt – hình dạng thân ảnh uyển chuyển, bóng đen loang loáng, từng móng vuốt lóe sáng như nguyệt mang – Di Miêu hiện thân.


Cảnh giới nội linh thức, chỉ có kẻ bước qua Nhập Huyền mới có thể cảm thụ – nhưng Tĩnh Dương vừa chạm mốc đã lờ mờ bước vào cánh cửa này.


– Vốn không định dùng đến ngươi, nhưng nếu linh mạch thức tỉnh đến thế thì ta cũng không cự tuyệt.
Ánh mắt hắn lóe lên, giọng trầm khàn như gió rừng đêm:
– Di Miêu – Ảnh Tung Thí Huyết!


Vút – vút – vút!
Ba thân ảnh ảo ảnh liên tục hiện rồi biến mất, thân hình của Tĩnh Dương như tan vào không khí – thoáng chốc đã áp sát Liệt Văn Thú.


Liệt Văn Thú còn chưa kịp gầm, Tĩnh Dương đã một tay đè cổ nó xuống đất, Cự Long kiếm rạch ngang – máu đen phụt ra, kết thúc gọn gàng.


– Tốc độ, mùi máu, khí tức yếu hại… mọi thứ đều bị ta nắm giữ. Di Miêu là loài sinh ra để kết thúc những kẻ yếu tim.
Hắn thở nhẹ, lau máu, ánh mắt lại nhìn sâu vào rừng già.


– Đây mới là món khai vị. Ô Tham Vương… ta tới đây.


Tĩnh Dương thu kiếm, khom lưng kiểm tr.a vết thương trên Liệt Văn Thú, trích lấy một giọt máu đen đặc còn nóng hổi nhỏ vào Linh Vân Phù mang theo bên hông. Trong thoáng chốc, phù văn run rẩy, nở rộ ánh sáng lục nhạt rồi lặng lẽ lắng xuống – chiến tích đầu tiên của huyết mạch Di Miêu được khắc ghi.


– Huyết văn phản ứng… đây là dấu hiệu thức tỉnh kế tiếp. Chỉ cần ba chiến tích đồng loại nữa, ta có thể mở “Nhược Ảnh Thức” – kỹ năng thứ hai của Di Miêu.


Rừng sâu u tĩnh. Tĩnh Dương men theo vách đá tiến về phía rìa bắc Tản Linh Nguyên – nơi giao thoa giữa hai tầng linh khí. Càng đi sâu, không khí càng ngột ngạt, từng tia linh áp lặng lẽ ép sát, như có kẻ đang ẩn mình theo dõi.


Khoảng nửa canh giờ sau, một gốc cây khổng lồ hiện ra giữa đầm lầy âm u, quanh thân là tầng tầng dây leo tím, hoa nhỏ đỏ rực – chính là Ô Tham Vương!


Nhưng chưa kịp bước đến gần, mặt đầm lầy vang lên tiếng sủi bọt lạ thường.
Ùng ục… roẹt!


Một sinh vật khổng lồ từ dưới bùn đen trồi lên – Xích Thủy Lang Thú, linh thú nhị giai đê cấp! Da dày vảy trụ, miệng rộng đến nỗi nuốt trọn một người, thân dài hơn trượng, đuôi quét mạnh đến mức đá vụn bắn tung.


Tĩnh Dương nhíu mày:
– Hộ vệ tự nhiên của linh thảo quý. Quả nhiên không dễ hái được bảo vật.


Hắn không còn cách nào khác ngoài trực diện đối đầu. Cự Long kiếm được rút ra, xoay ngang thành thế phòng thủ, hai chân trụ xuống đất, huyền lực vận khởi quanh tay.


– Đến đây đi, ta cũng muốn biết liệu đám linh thú nhị giai có khác biệt bao nhiêu với những kẻ ngông cuồng trong thành.


Xích Thủy Lang Thú gầm lên một tiếng trầm đục, lao tới như sấm, đuôi của nó quật ngang. Tĩnh Dương trượt chân, dùng Vân Tung Mị Ảnh né tránh, chỉ để lại dư ảnh bị đánh tan trong không khí.


Ngay lúc thân hình hắn lóe lên phía sau sinh vật, Di Miêu huyết mạch lần thứ hai bộc phát – nhưng không ồ ạt, mà chỉ là một tia khí u linh mảnh mỏng quanh mũi kiếm.
– “Ảnh Huyết Cát”!


Một kiếm chém xuống, tưởng nhẹ như gió, lại khiến vảy lưng Lang Thú bật tung ra từng mảng, máu đen tuôn trào. Nhưng sinh vật này hiển nhiên không dễ bị khuất phục, nó gào lên điên cuồng, vùng cổ lao tới định cắn đứt kẻ địch.


Vút!
Một luồng sáng cam từ đằng xa bắn tới, chặn đứng cử động của Lang Thú – ngọn lửa hình liên hoa nổ tung giữa không trung khiến con thú gào rống vì đau đớn. Tĩnh Dương nhướng mày:


– Hỏa liên? Không sai biệt gì kỹ năng của Cam Liên Diễm… chẳng lẽ?
Từ sau bụi rậm, một bóng người xuất hiện – tóc đỏ, áo choàng dài vắt chéo, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm, môi cong cười nhẹ:


– Xem ra ta đến kịp lúc, nếu không thì Di Miêu của chúng ta lại để mất một cái mạng nhỏ vì vướng tay vướng chân.


Người đó – Phóng Hành Vân, một trong cửu đại thần thú Di Huyết Nhân Sư, truyền nhân của Cam Liên Diễm, xuất hiện như một trận gió rực lửa.
– Ngươi là…


– Ta là người được Đô Thần cử đến, quan sát lần đầu Di Miêu thức tỉnh. Quả nhiên không phụ huyết mạch chọn truyền. Nhưng nếu ngươi muốn sống đến lúc kích phát toàn bộ năng lực, đừng ngông cuồng như vừa rồi.


Tĩnh Dương nghiêng đầu, cười nhạt:
– Ngươi là giám sát, hay là cứu tinh?
– Là bằng hữu tạm thời. Và… kẻ sẽ lấy lại kiếm của ngươi nếu ngươi để nó hoen máu thú thối.


Phóng Hành Vân vung tay, ngọn lửa bay quanh cây Ô Tham Vương thiêu trụi tạp vật, để lại linh thảo lộ thiên nguyên vẹn.


– Lấy nó đi. Rồi cút khỏi nơi này. Ở sâu trong rừng, Cốt Trúc Sinh đã đánh hơi được khí tức Di Miêu – ngươi chưa phải đối thủ.


Tĩnh Dương nhìn cây Ô Tham Vương lấp lánh như ngọc trong nắng chiều, lòng trầm xuống.
– Ta sẽ lấy nó. Nhưng cũng sẽ quay lại. Không phải để né tránh Cốt Trúc Sinh, mà là để chém.


Phóng Hành Vân nhếch môi, cười mơ hồ:
– Ngươi thật giống người ấy…
– Người nào?


– Người đầu tiên thức tỉnh Di Miêu. Hắn từng chém rụng sáu trụ linh hồn của Vực Táng, chỉ bằng một kiếm trong đêm máu.


Tĩnh Dương không đáp. Hắn cúi người thu Ô Tham Vương, đứng dậy quay đi – bóng lưng hòa trong ráng chiều, thân ảnh của một chiến hồn chân chính mới vừa bắt đầu.






Truyện liên quan