Chương 20 - Luyện hóa Ô Tham Vương

Trong gian phòng trọ đơn sơ tại ngoại viện thành tây, một mùi thảo hương nhẹ len lỏi trong không khí. Hừng đông ló rạng, từng sợi nắng đầu tiên chiếu vào, soi rõ một thiếu niên áo trắng ngồi kiết già, hai tay kết ấn, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng thần quang nơi mắt lại rực lên quyết tâm không thể lay chuyển.


Hắn – Tĩnh Dương – đang chuẩn bị luyện hóa Ô Tham Vương, linh thảo trân quý có thể làm mềm kinh mạch, trợ giúp trùng phá huyệt đạo cuối cùng trong mười hai chính mạch.


Trên bàn đá, Ô Tham Vương được đặt trong một hộp gỗ tử đàn, cánh hoa tím đỏ xen lẫn tỏa ra từng tia khí tức ấm nóng, như mạch đập sống. Chỉ cần nhìn qua đã biết đây là linh thảo trưởng thành trên mười năm – giá trị tuyệt đối vượt quá 1.800 kim tệ.


Hắn không chút do dự, cầm lấy cánh hoa chính giữa, nhai nuốt trực tiếp.


Ngay khi linh khí nhập thể, một luồng nhiệt lưu kỳ dị từ yết hầu tràn xuống đan điền, rồi tỏa khắp toàn thân. Thân thể hắn bắt đầu run lên nhè nhẹ, hàn khí và nhiệt khí giao tranh trong từng huyết quản. Đây không chỉ là một cuộc hấp thụ dược lực đơn thuần – mà là một trận đánh giữa huyết mạch và cấm kỵ.


“Cảm giác này…” – Hắn nhíu mày, thầm nói.


Ngay khoảnh khắc dược lực lan tới mạch thứ mười một, Di Huyết Mạch trong cơ thể Tĩnh Dương lại một lần nữa dấy động, lần này không còn là phản ứng mơ hồ như trước.


Một tiếng rít trầm trầm vang lên trong tâm trí hắn – không phải từ bên ngoài, mà là từ trong huyết dịch.
“Rắc…”


Một âm thanh như xương gãy vang lên – không phải đau đớn, mà là khoái cảm phá giới. Đạo kinh mạch thứ mười một… đã bị phá vỡ!


Tĩnh Dương hét khẽ một tiếng, cả người như bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Trong khoảnh khắc ấy, sau lưng hắn bốc lên một luồng khí ảnh mờ nhạt – một sinh linh như ẩn như hiện: thân thể mảnh dài, đôi tai vểnh nhẹ, chín cái đuôi tách ra từng nhánh đỏ nhạt lấp lánh bảy vầng quang phù.


– Di Miêu chân ảnh – Bán thức tỉnh!
Ngay lúc khí ảnh hiện lên, một đạo thanh âm vang vọng trong đầu hắn:
“Linh mạch thông mười một, Di Miêu khởi nguyên thức: Truy Ảnh – Nhược Hành đã có thể thi triển.”


Không đợi hắn kịp hiểu rõ, một làn khí băng u từ bốn phương tám hướng tràn về. Căn phòng bỗng trở nên vặn vẹo, tường đá run lên, cửa gỗ vỡ tan… và từ trên mái ngói, một bóng đen lao xuống như sấm.


Tĩnh Dương vội rút Cự Long kiếm, nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào đôi đồng tử tím đang lơ lửng giữa không trung – cái bóng đó đã biến mất.
– “Cái gì vậy?”


Không gian khôi phục như thường, chỉ còn một vết xước nhè nhẹ cắt trên cổ áo hắn – sâu ba phân, nhưng máu không chảy.
Ngay sau đó, Di Miêu ảnh ảnh tan biến.


Tĩnh Dương hít sâu, đè ép tâm thần đang chấn động. Rồi hắn chậm rãi ngồi xuống, trấn khí an mạch, lần này không còn là trị thương, mà là… củng cố bước đột phá lớn nhất kể từ ngày bị xem là phế nhân.


Hắn biết, từ lúc này – mọi thứ sẽ thay đổi.


Ánh nắng đã lên cao, sương mù ngoài thành tan dần. Trong gian phòng đơn sơ ấy, Tĩnh Dương thở dài một hơi, thần sắc đã khôi phục phần nào, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa một tia nghi hoặc không thể xua tan.


— “Di Miêu chân ảnh… tại sao ta lại có thể triệu hoán được nó?” — hắn lẩm bẩm.


Trong các truyền thuyết cổ, Di Miêu là một trong cửu đại Di Huyết Nhân Sư, chủ tể của Ảnh Hành – Dạ Ẩn – Linh Cảm, thường ẩn thân trong bóng tối, chỉ hiện thân khi chủ thể có tâm thức vững vàng và huyết mạch cực thuần.


Tĩnh Dương nhớ rất rõ: hắn từng đọc trong Di Huyết Bí Lục, muốn khơi phát Di Miêu phải trải qua Tam Thức Ảnh Hành, mà bản thân hắn mới chỉ vừa chạm tới Truy Ảnh – Nhược Hành – sơ thức đầu tiên. Nhưng tại sao trong giấc mộng đêm qua, hắn lại mơ thấy một hư ảnh khác – có đuôi dài như mảnh lụa, nhưng lại phát ra băng hỏa giao thoa?


“Lẽ nào… trong ta không chỉ có huyết mạch của Di Miêu?”
Một ý niệm táo bạo lóe lên khiến hắn rùng mình.


Bỗng cửa phòng vang nhẹ. Hàn Chi Mai mang theo một bát cháo ấm tiến vào, nàng bước thật nhẹ, tựa hồ sợ đánh thức hắn.
– “Thiếu gia, ngươi tỉnh rồi?”


– “Ừ, ngươi đợi lâu rồi à?” – Hắn nhận bát cháo, mắt dừng lại nơi tay nàng có vài vết đỏ.
Hàn Chi Mai lắc đầu, khẽ mỉm cười:
– “Chỉ cần ngươi bình an, ta đợi bao lâu cũng không tiếc.”


Một câu nhẹ nhàng, nhưng làm lòng Tĩnh Dương ấm lên. Hắn ăn vài muỗng, chợt nói:
– “Ta phải về nhà ngay, có một chuyện... không thể chậm trễ.”

Chiều cùng ngày, tại tiểu viện Tĩnh gia.


Tĩnh Viên Cương vừa từ thư phòng ra, thần sắc có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt khi thấy nhi tử thì sáng lên.
– “Dương nhi! Thương thế của ngươi thế nào rồi?”
– “Không nặng lắm, đã ổn.”


Tĩnh Dương chắp tay thi lễ, nhưng lập tức đi thẳng vào vấn đề:
– “Cha, ta muốn hỏi một chuyện. Có phải… người từng là ứng cử giả của Di Huyết Thủ?”


Tĩnh Viên Cương chấn động, toàn thân như bị đông cứng giữa hư không. Mãi một hồi sau, lão mới thở dài:
– “Là ai nói cho ngươi?”


– “Không ai cả. Là máu của ta nói.” – Tĩnh Dương ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt như vách ngọc.
Tĩnh Viên Cương lặng lẽ nhìn nhi tử, một lúc sau, ông từ từ ngồi xuống ghế đá:


– “Ngươi nói không sai. Năm xưa, ta từng được chọn làm người kế thừa Cốt Trúc Sinh...”


Nghe đến đây, Tĩnh Dương tim đập rộn ràng. Cốt Trúc Sinh, chính là một trong cửu đại Di Huyết Thần Thú – chủ về phòng ngự, khống chế, dưỡng lực – được mệnh danh là Bất Đoạn Linh Chi Thủ.


– “Nhưng vì sao... người từ bỏ?”
– “Không phải ta từ bỏ...” – Tĩnh Viên Cương nói, thanh âm bỗng nghẹn lại, “...mà là bị tước đoạt.”


Tĩnh Dương siết chặt nắm tay. Hắn hiểu – năm đó phụ thân không phải vô cớ bị gọi là ‘phế’, mà là bị hủy huyết mạch, bị ép rời khỏi tranh đoạt Di Huyết Thủ. Mà người làm việc đó, tám phần là... trong chính Tĩnh tộc.


– “Dương nhi, huyết mạch của ta đã từng thức tỉnh Cốt Trúc Sinh, còn ngươi...” – Tĩnh Viên Cương ngẩng đầu, “...ngươi đã cảm nhận được cái gì?”
Tĩnh Dương chậm rãi đáp:


– “Di Miêu. Nhưng không chỉ vậy. Ta nghi ngờ... trong cơ thể ta còn tồn tại một tàn niệm khác, không giống với Di Miêu, cũng không giống với Cốt Trúc Sinh.”
Tĩnh Viên Cương nhíu mày, trầm mặc thật lâu. Cuối cùng ông nói:


– “Nếu quả đúng như vậy... có lẽ số phận của ngươi không thể đơn giản. Dương nhi, từ giờ... mỗi bước đi đều phải như rắn ẩn cỏ, nhưng tâm thì như hổ dưới trăng.”
Tĩnh Dương khẽ cười:


– “Tâm ta đã là lửa. Chỉ chờ một ngày bùng cháy.”
Hắn siết chặt tay.
Tản Linh Nguyên, bí mật Di Huyết, hồi sinh phụ thân, ngày khảo hạch toàn tộc… Tất cả đang đến gần.
Mà hắn, không còn đường lui.






Truyện liên quan