Chương 21 Tản Linh Nguyên – Di Miêu Thức Tỉnh
Tĩnh Dương xuất phát vào sáng sớm ngày hôm sau. Sau một đêm nghỉ ngơi, khí tức huyền lực trong người hắn đã ổn định hơn, kinh mạch tuy còn âm ỉ đau nhưng vẫn đủ sức cử động linh hoạt.
Đứng trước lối mòn dẫn vào Tản Linh Nguyên, hắn hít sâu một hơi. Nơi đây là khu vực hoang dã, rừng rậm trùng trùng điệp điệp, u ám quỷ dị, linh thảo phong phú, linh thú rình rập – được mệnh danh là mạch sinh cơ, nhưng cũng là cửa tử vong đối với những ai không đủ bản lĩnh.
Tĩnh Dương tay cầm Cự Long kiếm, lưng đeo túi thuốc nhỏ do chính hắn chế, trong đó có băng linh cao, thanh khí hoàn và một quyển ghi chép linh thảo từ Linh Thảo Lục. Mục tiêu lần này chỉ là: Ô Tham Vương – nhị giai linh thảo.
Hắn bước vào sâu chừng mười dặm, xuyên qua một đoạn đồi đất ẩm ướt, địa thế lồi lõm. Hương khí của dược thảo lượn lờ trong gió, hấp dẫn linh thú tụ lại. Quả nhiên, mới đi chưa đầy nửa canh giờ, phía trước đã có động tĩnh.
“Rầm!”
Một gốc cây già bị gãy nát, một con linh thú toàn thân phủ vảy nâu, thân thể to như con nghé nhỏ, hai mắt đỏ ngầu – chính là Thiết Giác Vĩ Lang, linh thú cấp thấp nhưng lực đạo mạnh vô cùng.
Tĩnh Dương rút kiếm ra, không hề do dự.
"Vụt!"
Một đòn nghiêng kiếm chém ngang, Thiết Giác Vĩ Lang tránh thoát, quét đuôi phản công. Hắn lập tức vận chuyển thân pháp Truy Ảnh – Nhược Hành, thân thể hóa thành tàn ảnh nhảy lên cao, một kiếm từ trên không bổ xuống.
"Xoẹt!"
Máu bắn lên không trung, Thiết Giác Vĩ Lang tru lên đau đớn, bị chém rách vai trái, nhưng vẫn cố gắng phản kích.
“Linh thú này không đơn giản.” – Tĩnh Dương lùi lại vài bước, mắt híp lại.
Đúng lúc đó, Di Huyết Ấn nơi mu bàn tay hắn thoáng chấn động – một luồng khí tức cổ xưa tràn ra, không dữ tợn nhưng áp lực như sơn.
Di Miêu – Huyết Ảnh Khế Giới, tự động kích phát.
Tĩnh Dương chỉ thấy trước mắt lóe lên một đạo hồng quang, một sinh linh hình dạng như bóng ảnh, thân thể dẻo dai, di chuyển cực nhanh, lướt ra từ lòng đất, cặp đồng tử nâu kim khóa chặt linh thú trước mặt.
Thiết Giác Vĩ Lang lập tức co rụt người lại, hai chân sau lùi từng bước, thân thể run rẩy không thể khống chế. Một sinh linh có máu huyết quá thấp cấp như nó, vừa cảm ứng được huyết áp Di Miêu đã bản năng run sợ.
Tĩnh Dương há hốc miệng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Di Miêu xuất hiện rõ ràng như vậy. Bóng ảnh Di Miêu không thực thể, tựa như sương khói ngưng tụ lại, ánh mắt mang theo sát cơ khiến trời đất lặng câm.
“Di Miêu, ngươi... là ngươi giúp ta lần này?”
Hắn chưa dứt lời, Di Miêu đã nhào tới – chỉ là một cú chạm nhẹ, Thiết Giác Vĩ Lang ngã vật xuống, không còn phản kháng.
Tĩnh Dương nhanh chóng tiến tới, nhấc kiếm đâm thẳng vào tim linh thú – chấm dứt sinh mạng của nó, đồng thời thu lấy nội đan cùng một ít huyết dịch. Tuy rằng là linh thú cấp thấp, nhưng thân thể nó cũng có thể dùng để đổi lấy dược liệu ở các hiệu thuốc.
“Lực lượng của Di Miêu… thật sự không thể tưởng tượng.” – Hắn thì thào.
Thức tỉnh huyết hệ của Di Miêu không chỉ mang đến năng lực chiến đấu đặc thù, mà còn có thể áp chế linh thú cấp thấp – đây tuyệt đối là lợi thế sống còn trong rừng rậm như Tản Linh Nguyên.
Dọn dẹp chiến trường xong, Tĩnh Dương ngồi nghỉ dưới một gốc cây mục. Hắn bắt đầu vẽ lại dấu hiệu nơi giao chiến, đồng thời ghi chú lại phản ứng của Di Miêu – không chỉ để nghiên cứu, mà còn để phục vụ cho việc thuần dưỡng linh thú về sau.
“Di Miêu… đây mới chỉ là sơ thức. Nếu đạt đến cảnh giới ‘Ảnh Phệ Huyết Thể’, ta có thể thi triển đòn sát thủ từ trong bóng tối – một kích đoạt hồn.” – ánh mắt hắn như băng tuyết.
Phía trước là rừng sâu tăm tối – con đường truy cầu cường giả chỉ mới bắt đầu.
Rời khách điếm khi trời còn chưa sáng, Tĩnh Dương khoác trường bào trắng đã cũ, tay cầm Cự Long kiếm, tiến thẳng về phía tây thành nơi Tản Linh Nguyên trải rộng như một con thú khổng lồ nằm ngủ.
Lần này, hắn không mang theo Hàn Chi Mai. Một là vì nàng vừa mới hạ sốt, hai là vì nơi hắn đến lần này – là thử luyện sinh tử thực thụ.
Tản Linh Nguyên từ lâu đã được xưng tụng là "luyện ngục của huyền giả cấp thấp", nơi đây cây cối rậm rạp, linh khí loãng nhưng phân bố bất ổn, lại thường xuất hiện những linh thú lạc bầy cấp một, cấp hai. Đặc biệt, nơi trung tâm Tản Linh Nguyên còn có Vọng Vân Hồ, tương truyền là nơi từng rơi xuống một mảnh tàn phiến từ Thượng Cổ Pháp Khí, khiến đất linh khí hỗn loạn mà kỳ dị.
Hắn không tiến sâu, chỉ men theo bìa rừng phía bắc, nơi có khả năng tìm thấy Ô Tham Vương, linh thảo nhị giai có khả năng hỗ trợ mở rộng kinh mạch, giảm tổn thương khi trùng kích.
Tĩnh Dương di chuyển nhanh qua những tán lá rậm, thần thức tỏa ra bắt đầu tìm kiếm khí tức linh thảo quen thuộc. Bất chợt, phía trước lay động.
“Hống!”
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên. Theo đó, một sinh vật toàn thân mọc gai đen, dài khoảng hai trượng, đôi mắt đỏ như máu lao ra khỏi bụi cỏ. Chính là Xích Giáp Liệt Mục, một dạng linh thú cấp thấp hệ thổ.
Tĩnh Dương lùi nửa bước, cười nhạt:
“Chỉ là cấp một trung kỳ mà cũng muốn đòi mạng ta?”
Cự Long kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Một luồng lôi khí mỏng theo Tam Phân Quy Nguyên Khí tụ vào mũi kiếm. Xích Giáp Liệt Mục không thèm e ngại, há to miệng, lưỡi quấn theo nham thạch như muốn đập tan đối thủ.
Nhưng khi Tĩnh Dương nhảy lên tránh đòn và chém một kiếm thẳng xuống – nó lại không hề bị thương, lớp giáp đỏ như máu thậm chí chỉ lưu lại một vết xước nhẹ.
"Giáp thổ kháng vật lý... phiền toái!" – Hắn cau mày.
Ngay lúc đó, mu bàn tay trái hắn khẽ nhói. Một vòng sáng đỏ mờ hiện lên – Di Huyết Ấn đang rục rịch. Trong khoảnh khắc, như có một sinh linh ngủ quên bị đánh thức.
Tĩnh Dương không chần chừ, vận chuyển Huyết Khế Tâm Thức, kéo huyết mạch Di Miêu ra khỏi trạng thái ngủ say. Không giống lần trước bị động phát động, lần này là chủ động thức tỉnh – Bán Kế Thể Di Miêu.
Từ bóng lưng hắn, một ảo ảnh màu bạc xám xuất hiện. Toàn thân như được khắc từ sương mù, ánh mắt thâm trầm lóe lửa đỏ. Bàn chân không chạm đất, mỗi bước đều để lại quỹ tích huyết quang chập chờn.
“Huyết Ảnh – Tĩnh Bộ!”
Thân thể Tĩnh Dương đột ngột biến mất khỏi tầm mắt Xích Giáp Liệt Mục. Khi linh thú phát hiện ra sát khí phía sau, đã quá muộn.
“Rắc!”
Một móng vuốt trong suốt xẹt qua, móc thẳng vào cổ Xích Giáp Liệt Mục. Máu phun lên trời. Linh thú gào lên giận dữ, nhưng đôi mắt đã mất thần. Huyết mạch của nó bị khóa chặt. Cái bóng phía sau Tĩnh Dương không hề rời đi mà lại cắn xuống cổ nó một cái, linh hồn như bị xé rách.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mười nhịp thở.
Di Miêu như một vết mực tan biến vào không khí.
Tĩnh Dương quỳ xuống, thở dốc. Khí huyết toàn thân quay cuồng, nhưng trong lòng hắn không có sợ hãi – mà là hưng phấn.
“Lần đầu chủ động khởi động Di Miêu… cảm giác quả thực giống như được đeo một đôi cánh trong bóng tối vậy!”
Hắn không giết Xích Giáp Liệt Mục hoàn toàn – mà giữ lại nội đan còn nguyên vẹn, phần huyết dịch bên ngoài bị Di Miêu hút cạn, nhưng tinh phách vẫn chưa vỡ, có thể luyện chế dược vật trung cấp.
Tĩnh Dương đứng dậy, lau mồ hôi trán:
“Đây mới chỉ là tầng đầu tiên của Di Miêu Khế Thức… Nếu ta có thể luyện thành Huyết Ảnh Ẩn Thân, thì đến huyền sĩ sơ giai cũng chưa chắc bắt kịp ta.”
Gió rừng thổi qua, mùi máu tanh tan ra bốn phía. Tĩnh Dương lập tức rút khăn vải bọc lấy nội đan, đeo lại kiếm sau lưng, tiếp tục tiến sâu vào phía tây bắc.
Nơi đó, theo lời ghi trong Linh Thảo Lục – có thể tìm thấy dấu tích của Ô Tham Vương...