Chương 22: Thảo Mộc và Máu, Trận Đấu Giữa Sương Mù
Tĩnh Dương lách qua một khúc rừng lượn quanh như xương sống rồng, mùi hương ẩm mục cùng gió sương lạnh len qua cổ áo. Linh thức quét tới, một luồng sinh mệnh lực đặc dị vọt thẳng vào đầu. Trong ánh mắt hắn lóe lên vẻ vui mừng:
“Là nó – Ô Tham Vương!”
Ngay phía trước là một triền đá thấp bị che khuất bởi đám mây mù lượn lờ. Giữa khe đá rạn nứt, một bụi linh thảo tím biếc tỏa ra mùi thơm mát lạnh, lá cây có những đường vân màu xám bạc quấn quanh tựa rễ rồng. Đúng là đặc điểm của Ô Tham Vương nhị giai – linh thảo hiếm có, dùng để mở rộng và dưỡng kinh mạch đã đả thông.
Tĩnh Dương cẩn thận áp sát, lòng bàn tay kết ấn phong tỏa linh khí, chuẩn bị nhổ rễ linh thảo.
Soạt…!
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào cọng rễ, một luồng sát khí lạnh lẽo như châm đâm từ phía sau ập tới. Tĩnh Dương vội xoay người, vừa kịp thấy một cái bóng trắng mờ đang lao đến với tốc độ như quỷ mị.
“Thạch Bì Ảnh Thú!” – ánh mắt Tĩnh Dương trầm xuống.
Linh thú nhị giai, hệ thổ – bẩm sinh sống trong tầng sương mù, có năng lực ẩn thân nhờ ngụy trang linh khí, thân thể như sáp đá, phòng ngự cực cao. Đặc biệt, loại này cực kỳ mẫn cảm với linh dược sinh trưởng trong môi trường dị thường – như Ô Tham Vương.
Hắn thầm trách bản thân khinh địch.
“Phải đánh nhanh rút gọn, nếu không sẽ hấp dẫn linh thú khác!”
Tĩnh Dương rút Cự Long kiếm, quát khẽ:
“Tam Phân Quy Nguyên Khí – Phong Dực Đoạn Hồn!”
Hắn lướt tới, thân hình tỏa ánh quang khí thanh bạch, kiếm thế như gió lốc quất thẳng vào đầu Thạch Bì Ảnh Thú. Nhưng chỉ nghe “keng!”, lưỡi kiếm dội ngược lại, chỉ để lại một vết nứt nhẹ trên lớp đá sần.
Ảnh Thú gầm nhẹ, đôi chân như vòi đồng vung tới. Tĩnh Dương bị hất văng như diều đứt dây, lưng đập mạnh vào vách đá, máu tươi trào ra khóe miệng.
“Khốn kiếp, phải vận Di Miêu rồi!”
Hắn cắn đầu lưỡi, lấy huyết làm dẫn. Trong nhịp tim thứ ba, Di Huyết Ấn trên tay trái sáng rực. Một tiếng thét trầm uẩn tựa cổ ngữ vang vọng trong đầu hắn:
“Di Miêu – Huyết Ảnh Vô Hình!”
Tĩnh Dương biến mất khỏi tầm nhìn Thạch Bì Ảnh Thú. Không phải ẩn thân hoàn toàn – mà là tốc độ được khuếch đại, kết hợp cùng chiêu thức Huyết Ảnh khiến hình thể mơ hồ như ảo ảnh.
Ảnh Thú gầm vang điên cuồng, vồ vào không trung.
Tĩnh Dương đột nhiên hiện thân ngay dưới bụng linh thú, hai tay kết ấn:
“Di Miêu – Xuyên Tâm Trảo!”
Một bóng vuốt huyết sắc từ hư không hiện ra, xé toạc lớp da đá dưới bụng, nơi phòng ngự yếu nhất. Máu sền sệt trào ra. Linh thú gào lên, thân thể lảo đảo.
“Không ch.ết? Vậy cho ngươi thêm một chiêu – Kiếm Lưu Vân!”
Tĩnh Dương vung kiếm. Bóng kiếm không sắc bén như trước mà nhẹ nhàng như sương đêm, nhưng lại chuyên phá điểm yếu. Mũi kiếm dẫn lực xoáy từ huyệt bụng Ảnh Thú, chọc thẳng vào huyết mạch bên trong.
“Grừ!”
Linh thú phát ra tiếng rít cuối cùng, thân hình khổng lồ run rẩy rồi đổ rầm xuống đất.
Thân thể Tĩnh Dương vẫn run rẩy, mồ hôi lạnh chưa kịp khô đã bị khí sương làm đông cứng trên cổ áo. Hắn nhìn chằm chằm xác Thạch Bì Ảnh Thú đang co giật dưới chân, thần sắc không hề buông lỏng.
“Loại linh thú này có bản năng cảm ứng nguy hiểm rất mạnh, nếu có địch nhân hoặc linh thú khác, nó tuyệt không mạo hiểm lao ra như vậy...”
Ý niệm vừa lóe, hắn liền thúc động Di Huyết Ấn còn vương ánh đỏ trên mu bàn tay.
Vù…
Cả người Tĩnh Dương hoá thành hư ảnh, lập tức lui về sau mười trượng, chớp mắt đã ẩn thân vào tán cây phía trên.
Quả nhiên, chỉ sau hai hơi thở, một cành cây cách vị trí hắn vừa đứng khẽ lay động, một bóng người trong bộ trường bào xám bạc hiện lên giữa làn sương mù. Kẻ đó đầu đội đấu lạp, gương mặt bị che khuất hoàn toàn, chỉ để lộ ánh mắt băng lãnh như lưỡi kiếm.
“Tên này ẩn nấp rất giỏi… Còn chưa rõ là người hay thú.”
Tĩnh Dương nín thở, vận Huyết Ảnh Ẩn, một phân nhánh phụ từ kỹ năng Di Miêu, có khả năng tạm thời hòa nhập khí tức với sinh cảnh xung quanh. Hắn không vội rút lui, bởi Ô Tham Vương vẫn còn đó – không thể để rơi vào tay kẻ khác.
Tên áo xám tiến lại xác Ảnh Thú, cúi người quan sát vết thương, sau đó trầm giọng nói:
• “Kiếm khí và huyết thuật… Hắn quả nhiên đã thức tỉnh... Di Huyết thể.”
Ngữ khí y lạnh băng, không mang theo cảm xúc, nhưng sát ý lan ra bốn phía.
Tĩnh Dương cau mày.
“Tên này biết ta… và cả Di Huyết thể?”
Trong lòng dấy lên báo động mãnh liệt.
Không thể chần chừ, hắn liếc về phía Ô Tham Vương – gốc linh thảo vẫn chưa bị đụng chạm, ánh tím dịu ẩn hiện trong khe đá.
Tĩnh Dương cắn răng, vận chuyển toàn bộ lực lượng còn sót lại. Trong lòng bàn tay phải bốc lên huyết quang, đồng thời kết ấn Di Miêu – Huyết Vân Tỏa Ảnh.
Vút!
Một luồng huyết vụ mỏng lan ra quanh thân hắn như sương khói che lấp khí tức.
Từ trong bóng cây, hắn phóng người ra như điện xẹt, cướp lấy Ô Tham Vương chỉ trong một nhịp thở, sau đó thoắt cái lao về hướng đông bắc, tránh đi hướng mà kẻ áo xám có thể đoán trước.
• “Muốn thoát sao?”
Kẻ áo xám cười lạnh, thân hình mờ đi rồi biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng chỉ sau ba mươi trượng, y chợt khựng lại, sắc mặt lạnh lùng chuyển thành kinh ngạc.
Trên đường rút lui, Tĩnh Dương dùng chính máu của mình kích phát huyết trận Di Miêu – Ảnh Lộ Hoán Vị: để lại hai đạo tàn ảnh có huyết khí giả lập cực kỳ cao, tách làm ba đường ngụy trang.
Tên áo xám đuổi theo nhầm một trong ba đạo, chỉ sau nửa khắc mới phát hiện bản thân đã bị lừa.
• “Không tầm thường… Không ngờ lại vận dụng Di Miêu đến mức này.”
…
Vài chục dặm xa hơn về hướng bắc, trong một khe suối cạn, Tĩnh Dương ngồi xếp bằng, tay nắm Ô Tham Vương đã nhổ khỏi khe đá, mồ hôi tuôn đầm đìa vì kiệt lực.
“Mình đánh cược thành công rồi… Nhưng chỉ một hơi thở chậm là ch.ết chắc.”
Hắn rút ra một viên Linh Thạch sơ cấp, bắt đầu dẫn linh lực kết hợp cùng năng lượng dược tính của Ô Tham Vương.
Tĩnh Dương vận hành Tam Phân Quy Nguyên Khí, dẫn dược lực chảy chậm vào mạch đạo tổn thương. Ngay khi linh khí tiếp xúc kinh mạch bị thương, một luồng tê dại lan ra, hắn cắn chặt răng không để mình gào lên.
Dược lực Ô Tham Vương từ từ hòa tan, tiến vào đạo kinh mạch thứ mười một – nơi hắn từng thất bại.
“Phải thành công… Không thì lần sau gặp nhị giai, chỉ có nước bỏ mạng.”
Nửa canh giờ trôi qua…
Ầm!
Một âm thanh rất nhỏ vang lên từ trong nội thể.
Kinh mạch bị tắc nghẽn đột ngột rung động như dòng sông băng vỡ đập, dược lực và huyền lực dung hợp thành một luồng lực mạch đẩy mạnh về phía trước.
Tĩnh Dương toàn thân phát sáng.
Hắn mở choàng mắt – đạo kinh mạch thứ mười một… đã đả thông!
“Ầm—!”
Tiếng va chạm của thương khí và kiếm khí tựa như tiếng sấm động vang khắp ngõ hẻm. Một luồng khí tức âm hàn tràn ra từ sát thủ, bàn tay hắn đeo bao tay bằng xương trắng, ẩn hiện trận văn quỷ dị.
“Cốt Trúc Sinh...”
Tĩnh Dương lập tức nhận ra loại khí tức này.
Là một trong chín Thần thú huyết chủng, Cốt Trúc Sinh thiên về phòng ngự và độc chi thuật. Những kẻ khế ước với nó, cả da thịt lẫn huyết mạch đều mang tính chất bán hóa xương, trong chiến đấu có thể tạo giáp từ cốt tủy, phản chấn thương thế địch.
Sát thủ mặc áo xám, mắt trắng dã, không nói một lời. Bên tay trái hiện ra từng đoạn xương cốt nhô lên từ bả vai xuống đến khuỷu tay, kết thành một tấm thuẫn hình khô đầu thú. Bên tay phải lại tuôn ra từng tia bạch khí âm lãnh, mơ hồ giống như âm trùng trong truyền thuyết.
• “Huyết khí trong người ngươi… rất hợp để ta luyện huyết trùng.” – Giọng của hắn khàn đặc như sương đêm thẩm thấu qua hàm răng mục ruỗng.
Tĩnh Dương đứng thẳng, hít sâu một hơi. Trong khoảnh khắc, ấn ký Di Miêu trên mu bàn tay chớp đỏ một lần nữa.
“Không ngờ vừa rời khỏi Tản Linh Nguyên đã gặp phải loại người thế này… Muốn lấy mạng ta? Cứ thử xem.”
Hắn vung tay ném một tia huyết vụ về phía trước, thân thể nháy mắt hóa mờ. Cùng lúc đó, bóng ảnh thứ hai phân ra từ huyết khí, theo góc ch.ết lách sang trái, tốc độ nhanh đến mức kẻ địch không kịp trở tay.
• “Ảnh phân thể?” – Tên sát thủ nhíu mày, nhưng đã chậm một nhịp.
Vút!
Một đường kiếm mang theo Huyết Sát Ý chém xuống tay trái hắn. Tuy rằng lớp cốt giáp kịp thời đỡ lấy, nhưng chấn động vẫn khiến hắn lùi lại nửa bước.
Tĩnh Thao quát lớn:
• “Tên nào dám động đến cháu ta, hỏi qua thương của ta trước đã!”
Thương ảnh như rồng cuốn, đánh thẳng vào ngực sát thủ. Nhưng hắn chẳng những không né tránh mà còn... nở nụ cười.
Toàn thân hắn lắc mạnh, lớp cốt giáp nổ tung thành hàng trăm mảnh nhỏ như dao lam, hóa thành lưỡi kiếm xương cắm xuống bốn phía.
“Cốt Trúc Hóa Vũ!”
Tĩnh Dương nhíu mày. Hắn biết đây là tuyệt chiêu phòng ngự kiêm phản công của Cốt Trúc Sinh, bất kỳ công kích nào chạm vào cũng có thể bị phản thương bởi dư chấn tủy khí.
• “Tĩnh Thúc, tránh xa một chút, để cháu!”
Không đợi Tĩnh Thao trả lời, hắn vỗ lên ngực, huyết khí tuôn trào, toàn thân hóa mờ, xuất hiện phía sau đối phương.
• “Di Miêu – Huyết Ảnh Liệp Hồn!”
Một chuỗi móng trảo bằng huyết khí rút ra từ hư ảnh Di Miêu, từ sau lưng đâm xuyên qua lớp cốt giáp, kèm theo âm thanh “Xẹt” như xé vải lụa.
Kẻ địch khựng người, toàn thân run rẩy. Huyết trảo không chỉ xuyên qua phòng ngự mà còn xâm nhập trực tiếp vào tủy cốt, gây nhiễu loạn đường khí huyết lưu thông của Cốt Trúc Sinh.
• “Ngươi…!” – Tên sát thủ hét lên, cả người bắn ngược ra sau, phun ra một ngụm máu đen, hai chân kéo dài thành vệt máu đỏ.
Không để hắn có cơ hội phản công, Tĩnh Dương một lần nữa bắn người lên không, cự kiếm xoay tròn:
• “Kiếm Lưu Vân – Trảm!”
Không giống như Kiếm Lưu Ngân bá đạo, chiêu này như nước mưa xối xả, tỉ mỉ và liên tục. Mỗi kiếm đều dẫn theo tia máu, phối hợp hoàn hảo với sát ý từ Di Miêu, tạo thành một huyết trận cắt xẻ tinh vi.
ẦM!
Khi ánh kiếm dừng lại, sát thủ gục xuống giữa đường, không còn hơi thở.
Tĩnh Dương thở dài một hơi, thu kiếm lại, xoay người nói:
• “Tĩnh Thúc, cháu nghĩ nên về ngay. Chuyện này không đơn giản.”
Tĩnh Thao gật đầu, ánh mắt đầy thâm ý:
• “Di Huyết đã thức tỉnh đến bước này rồi... Dương nhi, sau hôm nay, cháu đã không còn là đệ tử nhỏ bé của Tĩnh gia nữa đâu.”